Mọi thứ đã được chuẩn bị,Lục Diệp Bằng từ lâu đã thoát khỏi các ánh mắt những người anh em của mình và ngay lập tức anh đã không hề chờ đợi thêm phút giây nào nữa liền lái xe đi đến địa điểm,trước giờ hẹn.

Bởi vì hiện tại bây giờ trong lòng anh như có một ngọn lửa bùng cháy lên dữ dội.

Từ hôm qua đến giờ anh không thể nào mà chợp mắt được khi vợ và con của anh đang gặp nguy hiểm.

Lần này Lam Lam mang thai.

Anh không biết có giống như lần trước hay không, nhưng bằng mọi giá anh phải cứu cô ra khỏi đây trong đêm nay.

Lam Lam ở trong đó bao lâu, thì trái tim anh chợt đau đớn bấy nhiêu.

Anh càng căm hận chính bản thân mình hơn.

Ngay khi nghe tin cô bị bắt cóc,anh không ngừng tự dằn vặt bản thân.

Tại sao sáng hôm đó,anh không đi theo cô hoặc là cho nhiều người bảo vệ cô.

Anh đã tưởng mình và cô cùng với An Nhiên sẽ có một sinh nhật đầu tiên mà ba người ở cạnh bên nhau.

Trước đây anh cũng đã từng làm sinh nhật cho cả hai, nhưng đó không phải chính xác ngày sinh nhật.

Vì vậy,anh đã hi vọng rất nhiều sẽ được ở bên cạnh cô vào đêm hôm đó.

Đã vậy anh còn định! ! Chuẩn bị màn cầu hôn với cô,anh muốn tạo một bất ngờ thật lớn dành cho người phụ nữ mà anh đã dành hết tâm tư trong lòng.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.

Chiếc Rolls Royce của Lục Diệp Bằng đậu cách đó không xa.

Lúc này,Lục Diệp Bằng đang ngồi ở trong xe liền giơ tay lên xem đồng hồ.

Chỉ còn mười phút nữa là sẽ đến giờ cuộc giao dịch.

Ngay sau đó,Lục Diệp Bằng đưa tay cầm lên một chiếc vali mà anh đã để nó ở trên chiếc ghế phụ từ nãy đến giờ.

Anh nhẹ nhàng mở ra.

Đúng như lời yêu cầu của Dương Tiểu Vy, bên trong là một những tờ tiền mặt mà anh đã chuẩn bị.

Nhưng điều đáng chú ý lúc này lại rơi vào chiếc túi màu đen đang nằm trên những tờ tiền đó.

Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên tràn đầy giá lạnh, đi kèm là một ánh mắt hiện lên sự độc ác.

"Hôm nay tao sẽ cho tụi bây biết thế nào là đụng đến vợ của tao"
Lục Diệp Bằng nói thầm trong bụng.

Rồi sau đó mở chiếc túi đó ra.


Rất nhanh chóng một khẩu súng đã xuất hiện trước ánh mắt của anh.

Đã lâu lắm rồi, anh mới cầm cây súng này trên tay.

Dường như khung cảnh hiện trường năm xưa lại bỗng chốc quay về.

Sau khi kiểm tra từng viên đạn và không có dấu hiệu khác thường trên cây súng.

Lục Diệp Bằng liền đưa cây súng vắt vào trong người của anh, rồi từ từ mở cửa xe bước đi ra.

Đêm hôm nay anh nhất định sẽ kết thúc tất cả.

******
Đến giờ,Lục Diệp Bằng cầm chiếc va li từng bước tiến vào bên trong.

Điện thoại và tất cả những gì anh có thể liên lạc bên ngoài,anh đều để ở lại trên xe.

Mặc dù trong lòng anh thật tình rất muốn giế t chết những con người đó, nhưng lúc này tính mạng của vợ và con gái của anh vẫn còn nằm trong tay họ,anh không được hành động thiếu suy nghĩ được.

Vì nếu như,Lam Lam và An Nhiên có mệnh hệ gì.

Anh cũng chẳng còn muốn sống ở trên đời này nữa làm gì! Mất đi cô,anh như mất hết tất cả.

Màn đêm buông xuống, làm cho lối đi vào trong có chút khó khăn.

Đúng lúc này,đột nhiên từ đằng xa có hai người mặc nguyên bộ đồ đen đang đi gần lại anh.

Lục Diệp Bằng tỏ vẻ hiếu kỳ.

"Mày là Lục Diệp Bằng đúng không?" Một trong hai tên đó nhìn Lục Diệp Bằng liền hỏi.

Lục Diệp Bằng không quan tâm đ ến diện mạo hai người họ, không chừng chờ liền lập tức gật đầu.

"Phải".

"Vậy mày đi theo tao".

Sau đó cả hai,mỗi người đứng bên cạnh Lục Diệp Bằng,trực tiếp kéo anh đi vào bên trong.

Hôm nay,Lục Diệp Bằng ăn mặc cũng khá đơn giản.

Bên ngoài chỉ khoác lên mình một chiếc áo khoác bằng da mà hôm trước Lam Lam đã mua cho anh.

Cô từng nói: "Bây giờ khi nào đi ra ngoài với em,anh không được mặc áo vest, chỉ nên mặc những chiếc áo khoác da này thôi! Như vậy đi chơi,em mới thấy thoải mái.

Nhìn anh mặc những chiếc áo vest đó,em chả thấy anh giống bạn trai của em một chút nào.


"
Lúc đó anh chỉ cười và cưng chiều xoa đầu cô, rồi trả lời với cô rằng: "Anh không phải là bạn trai của em, mà anh chính là chồng của em".

Chỉ một câu nói đó,mà kể từ ngày hôm đó! Ngoài đi làm,anh đều mặc lên người những bộ đồ đơn giản để đi chung với cô.

Quả thật cô nói cũng đúng,khi anh mặc những bộ đồ này anh cảm thấy những thứ mệt mỏi, áp lực trong công việc đều đã tan biến.

Lục Diệp Bằng được hai tên đó dẫn đi vào trong một ngôi nhà.

Nói đúng hơn đó là một căn biệt thự cũ kỹ, dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Vừa bước vào bên trong,Lục Diệp Bằng có thể cảm nhận được ám khí trong ngôi nhà này, từ ánh sáng cho đến những trang bị trong nhà, anh nghĩ đây có lẽ là một căn nhà từng xảy ra án mạng.

Bởi vì nhìn trên trường anh thấy có những màn khói đen bị bám chặt trên đó, kế bên là lòng bàn tay được in lên đó, nhìn kỹ một chút ánh có thể nhận ra bàn tay đó hình như còn vết gì đó đỏ đỏ, rất có thể là máu.

Đúng là địa điểm này anh từng hẹn với A Hổ trước đây, nhưng căn nhà này thì lần đầu tiên anh mới được nhìn thấy.

Trong lòng hiện lên sự bất an,anh đưa mắt nhìn xung quanh để xem Lam Lam đang được giấu ở căn phòng nào.

Thấy anh đang đi đột nhiên dừng lại, một trong hai tên đó liền đưa tay đẩy mạnh vai anh, bực bội hỏi.

"Sao mày không đi tiếp? Đi mau lên, lão đại của tao còn đang đợi mày bên trong đấy!"
Lục Diệp Bằng liếc nhìn tên đó một chút rồi kịp thời thu ánh mắt lại,sau đó anh hít thở thật sâu rồi lại tiếp tục đi tiếp.

Hai tên đó đẩy anh về phía căn phòng nằm cuối dãy căn nhà.

Két.

Khi Lục Diệp Bằng còn chưa kịp đi đến thì cánh cửa tự động mở ra.

Hai tên phía sau lập tức liền đẩy cả cơ thể anh vào bên trong.

Khi anh còn chưa kịp định hình thì cánh cửa đã đóng lại.

Lục Diệp Bằng ít khi nào sợ hãi hay mất bình tĩnh gì cả.

Anh nhanh chóng tinh mắt nhìn xung quanh.

Bên trong căn phòng không một chút ánh sáng, trước mặt anh đều là một màn tối đen.

Trong lòng liền hiện lên một ngọn sóng lớn đầy dữ dội,anh không sợ mình bị bắt, mà trong lòng anh chính là lo lắng Lam Lam và An Nhiên sẽ gặp chuyện không may,khi lúc này anh đã rơi bẫy.

Ngay lúc anh đang định hét lớn tên của A Hổ, thì đúng lúc này ánh sáng đằng phía trước mặt anh, đột nhiên sáng lên.

Anh nhìn thấy có một chiếc giường, phía trên chính là một người phụ nữ đang bị trói chặt hai tay hai chân nằm lên trên đó.


Gương mặt của người phụ nữ đó càng lúc hiện ra, dù đã bị bịt bắt và bịt miệng nhưng anh vẫn nhận ra người phụ nữ đó chính là Lam Lam.

Lục Diệp Bằng không chừng chờ liền bước đến thật nhanh.

Trái tim anh chợt nhói lên từng cơn đau,khi lại gần vài bước anh còn nhìn thấy hai má của cô đã đỏ ửng lên rất nhiều, có lẽ cô đã bị bọn họ đánh.

Mẹ kiếp! Các người dám đụng vào người phụ nữ của anh sao?
Lục Diệp Bằng siết chặt tay thành nắm đấm, nhất định tất cả bọn họ phải trả giá về chuyện này.

Rồi anh bước thật nhanh về phía cô.

Anh không hề do dự,liền lập tức tháo miếng băng keo cùng với chiếc tấm vải màu đen đang bịt miệng và mắt của cô ra.

Lam Lam không biết là ai, nhưng theo quán tính cũng từ từ mở mắt ra, thứ ánh sáng bên ngoài thật khiến cô chưa lúc nào thích ứng kịp thời được.

Mơ hồ cô nhìn thấy được người đứng trước mặt,hình như là anh.

Từng đường nét trên khuôn mặt của anh luôn được cô khắc trong trái tim, kể từ khi cô bị mù thì khuôn mặt tuấn tú của anh luôn khiến cô không thể nào quên được.

"Lam Lam!" Ngay khi cô còn đang nghĩ về anh, thì tiếng nói êm dịu của anh khi gọi tên cô liền vang nhẹ bên tai cô.

"Diệp Bằng! Là anh có phải không!.

? Em không có nằm mơ chứ".

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, trái tim của Lục Diệp Bằng càng đau đớn vô cùng.

Trước khi anh đến đây,anh đã suy nghĩ rất nhiều về khung cảnh được nhìn thấy bộ dạng cô vào.

Anh cũng đoán được cô rất có thể sẽ bị những người đó tra tấn, hành hạ cô các thứ.

Nhưng anh không ngờ khi anh được chứng kiến, trái tim anh quặng lên từng cơn đau.

Tại sao người con gái này lại phải chịu nhiều những đau đớn như vậy!
Anh đúng là một thằng chồng vô dụng, không bảo vệ được cho cô.

Nhìn thấy vết môi của cô đang bị chảy máu,Lục Diệp Bằng đã không kiềm lòng liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô.

Trên thân thể của Lam Lam đều mang đến cho anh cảm giác là cô đang rất lạnh, cả người cô thậm chí còn run cầm cập.

Vậy mà khi anh hôn lên môi của cô, thì lại rất ấm áp, có chút vị ngọt mà cô luôn mang lại cho anh.

"Bà xã!.

! Là anh đây,anh đến rồi!"Anh nhìn cô với ánh mắt chan chứa rất nhiều tình yêu.

Khi Lục Diệp Bằng còn đang định cởi trói cho cô, thì ánh đèn trong phòng lúc này được bật sáng hết cỡ.

Cuối cùng là tiếng nói của A Hổ nhanh chóng vang lên.

"Vị khách quý của tôi đến đây rồi sao?"
Lục Diệp Bằng còn chưa kịp chuẩn bị, thì anh đã bị Dương Tiểu Vy kéo về phía cô ta
Ngay sau đó,Lục Diệp Minh và Dương Tiêu Khải cũng xuất hiện bên cạnh Lam Lam.

Đó cũng xem như là đã ngăn cách hai người không được lại gần nhau.


Lúc này Lam Lam mới hoàn toàn tin đây là sự thật.

Lục Diệp Bằng đã đến đây cứu cô.

Sự lo lắng khiến cô lập tức bật người ngồi dậy,mất bình tĩnh lớn tiếng nói với anh.

"Lục Diệp Bằng!! Tại sao anh lại đến đây? Em đã nói ở đây rất nguy hiểm,anh đến đây bọn họ nhất định sẽ gi ết chết anh".

Ngược lại,Lục Diệp Bằng chỉ biết nhìn cô nở một nụ cười đầy thâm tình chỉ dành riêng cho mỗi một mình cô.

"Em đã nói với anh! Chồng ở đâu thì vợ ở đó.

Vợ của anh đang ở đây,anh làm sao bỏ mặc em được"
Nghe xong, nét mặt Dương Tiểu Vy càng thêm tức giận tràn đầy phẫn nộ.

"Hai người bớt đóng kịch lại đi!.

Vì một lát nữa thôi,tôi chắc chắn hai người sẽ nhanh chóng chán ghét nhau, thậm chí là ly hôn".

Khi Lục Diệp Bằng và Lam Lam vẫn còn chưa hiểu chuyện gì,cánh cửa phòng lại đột ngột mở ra.

Một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện.

Đó là Giang Thâm.

Nét mặt Lam Lam tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy anh ta xuất hiện nơi đây, nhưng Lục Diệp Bằng thì lại có thái độ khác.

Cả ánh mắt anh từ nãy đến giờ đều dán chặt vào Lam Lam, dường như trong khung cảnh nơi đây không bằng người khiến anh để tâm nhất chỉ có cô mà thôi, còn những người khác anh đều không quan tâm.

A Hổ ngồi ở trên ghế ngay chính giữa căn phòng, đối diện chiếc giường của Lam Lam cũng là một chiếc khác nhưng nó lại rộng lớn hơn rất nhiều.

Lúc này, Dương Tiểu Vy mới đẩy mạnh Lục Diệp Bằng xuống chiếc giường đó.

"Hôm nay để xem Lục Diệp Bằng ngoại tình trước mặt vợ của mình sẽ như thế nào?" A Hổ lấy một điếu xì gà, rít một hơi bỡn cợt nói.

Khi Lam Lam vẫn còn chưa hiểu chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới, thì Dương Tiểu Vy đã nhảy vào ngồi vào lòng của Lục Diệp Bằng.

Vậy mà nét mặt Lục Diệp Bằng không hề có chút phản ứng,anh chỉ nghiến răng lạnh lùng ra lệnh cho Dương Tiểu Vy.

"Bước xuống ngay".

Chẳng những Lục Diệp Bằng, mà ngay cả Lam Lam nằm ở đối diện nhìn thấy như vậy,cô liền lập tức giận dữ lớn tiếng quát về phía Dương Tiểu Vy một câu.

"Cô mau bước xuống khỏi người chồng của tôi mau! " Sự giận dữ khiến Lam Lam không chừng chờ liền cố gắng ngồi dậy.

Nhưng với tư thế bị trói cả hai tay hai chân, cô chỉ đành giương mắt nhìn về phía hai người họ.

Lục Diệp Bằng nhìn thấy vậy, liền lập tức nhìn sâu vào ánh mắt Lam Lam, chợt cất tiếng.

"Em đừng lo lắng, cứ nằm yên ở đó".

Trong lòng anh vừa lo cho cô, vừa suy nghĩ đến cô đang mang thai không thể kích động như vậy được.