Thời gian Lục Diệp Bằng nằm viện cũng đã quá nhiều, việc sắp tới đây anh sẽ được bác sĩ cho xuất viện về nhà, mặc dù cho đến hiện tại bây giờ anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Nhưng sức khỏe của anh cũng đã dần ổn định, Lam Lam cũng muốn đưa anh về nhà để tiện chăm sóc cho cả anh và An Nhiên.

Sau buổi hôn lễ của Chí Huy và Bella diễn ra vào hai tuần trước.Thì mọi chuyện cũng vẫn diễn ra bình thường.

Cho đến một ngày rất đặc biệt sẽ diễn ra vào ngày mai.

Một buổi tối đầy yên tĩnh, không một tiếng ồn ào tại trong căn phòng bệnh của Lục Diệp Bằng.

Vẫn như thường lệ.Lam Lam vẫn ở qua đêm ở đây để chăm sóc cho anh.

Từ ngày Lục Diệp Bằng hôn mê cho đến tận bây giờ,Lam Lam đã tận tâm chăm sóc anh từng chút một.Cô thậm chí không muốn cho ai động vào người của anh, từ việc thay quần áo,vệ sinh cá nhân cô đều tự tay làm cho anh.

Lam Lam làm như vậy cũng như anh lúc trước, luôn luôn chăm sóc cho cô từ li từng tí mỗi khi cô nằm viện.

Trong giấc ngủ,dường như Lam Lam đang mơ một giấc mơ rất đẹp.Nét mặt của cô xinh đẹp đến nỗi làm cho ai đó say mê, cứ ngắm mãi dáng vẻ động lòng người của cô.

Trong mơ cô thấy mình đang được ai đó ôm vào trong lòng,cơ thể cô được áp vào bờ ngực rắn chắc của một người đàn ông.Nhiệt độ càng lúc càng nóng dần, cô còn cảm nhận có thứ gì đó đang bò khắp nơi trên cơ thể của cô.

“Ưhmmm…”

Lam Lam kêu lên một tiếng, nhưng chưa đầy hai giây đã có ai đó đã chặn lấy đôi môi của cô lại khiến tiếng hét của cô bị người đó nuốt chửng.Vị ngọt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong khoan miệng của cô.

Có thứ gì đó cứ cạ liên tục vào bụng của Lam Lam, làm cho cô có chút khẽ rên lên một tiếng.

Vậy mà tiếng nói cùng với hơi thở quen thuộc của một người đàn ông, đã thả vào tai của cô. Làm cho không khí buổi tối,càng lúc càng nóng dần lên.

“Bà xã! Anh nhớ em quá đi… Nhớ rất nhiều,anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không ảnh hưởng đến con của chúng ta,em cho anh yêu em một chút thôi nhé!”

Lam Lam nghe được tiếng nói của người đó, nhưng cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

Cô gật đầu nhẹ nhàng và chỉ biết bám chặt người đàn ông đang nằm trên người cô.Bởi vì trong giấc mơ của cô, thật sự cảm nhận được người đàn ông đang ôm chặt lấy cô,chính là người chồng mà cô đã dành hết tình yêu của mình cho anh.

Cho dù trong giấc mơ, cô cảm giác được cơ thể mình đang bị anh đè lên, sức lực cũng không còn,khiến cô chỉ muốn ngất đi.Nhưng vì anh, vì người đàn ông của cô đang xuất hiện trong mơ,cho nên cô đã tận hưởng những phút giây quý giá này để được ở bên cạnh anh.

Bởi vì cô biết,nếu như cô tỉnh dậy, cảm giác này sẽ biến mất và anh sẽ trở lại trạng thái hôn mê.Cô không muốn mất đi cảm giác này.


*****

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao.

Lam Lam mở mắt ra với dáng vẻ của sự mệt mỏi.Cô không biết tại sao hôm nay khi thức dậy, cô lại cảm thấy trong người uể oải đến như vậy.

Cô từ từ ngồi dậy, liền đưa hai tay ôm lấy trán.Đầu cô bây giờ đau như búa bổ,tay chân cũng bủn rủn chẳng nhắc lên nổi, cả người đều nhức mỏi như có ai đó đêm hôm qua đã dầy vò thân xác của cô vậy.Cô ngồi được một lúc, thì cảm nhận được phía dưới hạ th@n của mình dường như có gì đó đang chảy ra.

Cô đã từng mang thai,dấu hiệu này khiến cô bỗng chốc có chút sợ hãi.

Lam Lam hoảng hồn liền lập tức tung chăn ra, kéo váy lên xem thử.Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho cô khiếp sợ vừa kinh hãi, cô bất giác quay lại nhìn vào người đàn ông đang hôn mê nằm bên cạnh.

Trái tim run sợ, đập càng lúc càng nhanh.

Rồi cô lại nhìn ra cửa phòng.Cô nhớ tối hôm qua, cô đã khoá trái cửa.Không thể nào người bên ngoài có thể đi vào đây mà không hề có sự cho phép của cô.

Suy nghĩ một hồi,Lam Lam liền đưa tay xuống chạm vào dòng nước quen thuộc đã chạy từ hạ th@n của mình ra, rồi đưa lên trước mặt xem qua.

Cô nghĩ xem, đây có thể là gì? Là nước ối hay là thứ gì đó của người đàn ông xấu xa nào đó đã để lại trong người của cô.

Hai phút sau, mùi hương trong phòng đã làm cho ánh mắt của Lam Lam trở nên đầy lạnh lẽo.Cô đưa nhìn vào Lục Diệp Bằng,trong lòng chỉ biết nở một nụ cười đầy sự bất lực.

Một lúc sau,Lam Lam khẽ thở dài một hơi rồi bước chân xuống giường.

Ngay sau đó, cô từng bước đi vào trong phòng vệ sinh.

Cho đến khi cô ra ngoài,Lục Diệp Bằng vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường.

Trên tay Lam Lam cầm một chiếc khăn ướt,từng bước lại gần anh, cô lại bắt đầu công việc của mình thường ngày.

Lam Lam nhanh tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ra, rồi nhẹ nhàng dùng chiếc khăn lau lên ngực anh, vừa dịu dàng cất giọng nói.

“Hôm nay ở công ty sẽ diễn ra một cuộc họp rất quan trọng, nên em chỉ có thể lau mình cho anh thôi.Một lát nữa,em sẽ nhờ cô hộ lý tắm cho anh.”

Nói đến đây, cô đã di chuyển chiếc khăn xuống thẳng dưới.Cô khẽ kéo quần của anh xuống, đập vào mắt của cô chính là niềm tự hào của người đàn ông.


Lam Lam có chút thất kinh, vừa cảm thấy xấu hổ.Gương mặt bỗng chốc lại đỏ lên.Cô không hiểu đã ở bên cạnh anh rất lâu, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy thứ to lớn này, cô không thể nào mà không đỏ mặt.

Nhưng chợt nghĩ đến chuyện đêm hôm qua,trong lòng cô bỗng dâng lên sự bùng nổ.Cô dẹp bỏ lòng tự trọng của mình, liền rướn người lại gần gương mặt của anh, nóng bỏng thả vào một câu nói mang nhiều sự gợi tình.

“Ông xã! Mỗi đêm nằm cạnh bên anh,anh có biết em khó chịu lắm không? Khi nào anh mới tỉnh dậy để chơi trò người lớn với em đây…Anh cứ nằm yên như vậy, có lẽ em phải bắt buộc tìm người đàn ông khác thôi…”

Dứt lời, cô hôn nhẹ lên môi của anh.

Nhưng nụ hôn này lại càng lúc càng nóng bỏng hơn bao giờ hết,Lam Lam đã dùng kĩ thuật hôn mà trước đây anh đã dạy cho cô, bây giờ cô đã áp dụng với anh.Chiếc lưỡi của cô tinh nghịch đã chui nhanh vào bên trong khoan miệng của anh.

Đương nhiên hành động này, đã làm cho cô chắc chắn điều mà cô đang nghĩ trong đầu hoàn toàn chính xác.

Đôi môi của cô đã nghịch ngợm thì bàn tay của cô cũng xấu xa không kém gì,khi tay cô trực tiếp ôm thẳng người anh em của anh vào trong lòng bàn tay.

Nhìn vào đôi mày rậm rạp của người đàn ông mà cô yêu có một sự run nhẹ,trong lòng Lam Lam càng trở nên đắc ý, thứ to lớn trong lòng bàn tay cũng càng lúc càng thức tỉnh, nó to dần lên.

Hơi thở Lam Lam trở nên dồn dập, cô thở gấp nói.

“Chồng yêu! Anh đã bị hôn mê, nhưng dường như bộ phận b3n dưới của anh thì lại hoạt động bình thường thì phải…Nhưng tiếc là …”

Nói rồi,Lam Lam chợt buông tay ra,Sau đó cô lại mặc đồ chỉnh tề lại cho anh.

Rồi một lúc sau, cô lại chỉnh lại chiếc váy mà cô đang mặc trên người.Từ trên cao nhìn xuống dưới ánh, cười khẽ.

“Em phải thay anh dự cuộc họp cổ đông vào sáng nay.Trước đây,anh luôn nói em là một người rất thông minh…Vậy anh cứ việc hôn mê suốt cả đời này đi, công ty và những đứa con của anh,em sẽ chăm sóc thật tốt”.

Sau khi nói xong,Lam Lam nhìn anh rất lâu rồi mới quay người đi nhanh ra cửa phòng với một tâm trạng đầy khó chịu.

Tiếng đóng cửa khá lớn, có thể cảm nhận được sự giận dữ được toát ra từ người của Lam Lam.Làm cho khi cô vừa đi ra, thì lúc này người đàn ông hôn mê gần ba tháng qua, cuối cùng đã chịu mở mắt.

Lục Diệp Bằng khẽ ngồi dậy như một người bình thường,anh nhìn ra cánh cửa phòng đã được cô đóng chặt, khẽ nhếch lên một nụ cười thật tươi, chợt nói.

“Bé con! Giận rồi sao…? Lam Lam,em thật sự rất thông minh”.


Anh nghĩ, cô đã biết anh tỉnh lại rồi.Có lẽ chuyện đêm hôm qua đã làm cho cô phát sinh nghi ngờ.

Thật ra anh đã tỉnh từ lâu.Nhưng mà sự chăm sóc ân cần của cô khiến cho anh muốn ích kỷ một chút để được hưởng thụ sự chăm sóc của cô thêm một thời gian nữa.

Sức khỏe của anh cũng đã hoàn toàn hồi phục từ lâu.Nhưng anh là một người đàn ông có nhu cầu cao về s1nh lý, nếu như anh không gần cô có lẽ anh sẽ kiềm chế được h@m muốn trong lòng mình.

Vậy mà Lam Lam đêm nào cũng ngủ cạnh bên anh, lại liên tục chạm vào người của anh.

Cũng giống như sáng nay, cô đã biết anh tỉnh,cho nên mới to gan làm những hành động và nói những điều đó chỉ là muốn vạch trần anh.

Nhưng cô đâu có biết là trước đây anh từng học qua cách ngồi thiền,chịu đựng một cách rất giỏi khi những thứ nhạy cảm sẽ tác động xảy ra đối với mình.

Anh có thể kiềm chế lại, nhưng cơ thể phía dưới của anh lại có thể bán đứng anh bất cứ lúc nào.

Cũng bởi vì thế, mà đêm qua anh đã không kiềm chế lợi dụng lúc cô đang ngủ, mà ân ái với cô.

Nhưng anh xin thề là anh rất nhẹ nhàng và chỉ duy nhất một lần.Anh biết cô mang thai, chuyện đó không thể nào xảy ra khi cô chỉ mới mang thai gần ba tháng.

Vậy mà cuộc vui đêm qua lại khiến anh quên đi, mà để lại những dấu vết làm cho phát hiện anh đã tỉnh lại.

Tiếng chuông điện thoại lúc này đột ngột vang lên, phá tan những suy nghĩ trong đầu của anh.

Lục Diệp Bằng với tay lấy điện thoại nằm trên đầu giường, không thèm nhìn màn hình đã vội vàng bắt máy.

“Tôi nghe”.

Bên đầu dây chính là giọng nói đầy sự tôn kính của Á Hiên dành cho anh.

“Dạ Chủ Tịch! Phu nhân đã lên xe và đang trên đường đến công ty…Tôi đang chờ anh phía dưới”

“Được rồi!Tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay”.

Sau khi,Lục Diệp Bằng cúp máy liền nhanh chóng bước xuống giường.

Anh thay một chiếc vest màu đen, với thân hình to lớn và dáng vẻ uy nghiêm của anh chỉ trong một tiếng đồng hồ,anh đã lấy lại sự phong độ và đã ra dáng một doanh nhân thành đạt.

*******

Cuộc họp cổ đông lần này không xuất phát từ Chủ Tịch đề ra, mà chính là Hoắc Thiếu Tiên đã thông báo hôm nay là một cuộc họp rất quan trọng.Tất cả trên dưới và đặc biệt những người có trong hội đồng quản trị không một ai được vắng mặt trong buổi họp ngày hôm nay.

Mọi người không biết Hoắc Thiếu Tiên đang giở trò gì, cả Lam Lam và Chí Huy cũng rất bất ngờ,hai người không biết lý do gì mà Hoắc Thiếu Tiên muốn tập trung tất cả mọi người ở lại.


Lam Lam ngồi trên chiếc ghế Chủ Tịch, cô đương nhiên rất tập trung nhìn mọi người.Vì cô sợ mình sẽ thể hiện không tốt, không ra dáng một vị chủ tịch mà mọi người tính nhiệm.

Bên tay phải và trái của cô chính là Hoắc Thiếu Tiên và Chí Huy.

Từ Khải Trạch ngồi đối diện với Hoắc Thiếu Tiên,khi ông ta biết được cuộc họp này chính là do anh sắp xếp, ông ta đã tỏ vẻ chán ghét ra mặt.

Không nhịn được nữa, ông ta liền bắt đầu lên giọng đầy mỉa mai dành cho cả Hoắc Thiếu Tiên và Lam Lam.

“Tôi không nghĩ Chủ Tịch mới của tôi lại vô tích sự đến nỗi bây giờ phải nghe lệnh của một người không hề có phận sự trong Tập Đoàn này…! Đúng thật là ấu trĩ”.

“Ông…”

Nghe xong, đương nhiên Lam Lam cảm thấy không vui định đứng lên múa võ mồm với ông ta.Nhưng lúc này,bàn tay của cô lại được Hoắc Thiếu Tiên kéo lại.

Lam Lam bất chợt quay lại nhìn anh.

Hoắc Thiếu Tiên cười khẽ.

“Em ngồi xuống trước đi! Chuyện này để anh lo”.

Nghe vậy, Lam Lam suy nghĩ một hồi liền nghe lời anh liền ngồi xuống.

Thấy khung cảnh như vậy, Từ Khải Trạch bất ngờ vỗ tay vừa cười lớn.

“Tôi đã biết lý do vì sao cậu Hoắc cứ một mực muốn người phụ nữ này lên làm Chủ Tịch”. Ông chỉ tay về phía Lam Lam, rồi tiếp tục nói “Có phải cậu sợ nếu như Chủ Tịch Lục mới vừa nằm xuống, cậu trèo lên chiếc ghế Chủ Tịch ngay thì cũng kì quá,cho nên cậu mới dàn dựng để cho người phụ nữ này leo lên chiếc ghế Chủ Tịch, để cho cậu điều khiển hoặc có quan hệ mờ ám với cô ta.Rồi bây giờ khiến Chủ Tịch Lục của chúng tôi vừa mất công ty vừa mất cả vợ trong tay người anh em là cậu có đúng không!”

Bóp… bóp…

“Wow … Một suy nghĩ rất hay,Đổng Sự Từ có thể chuyển nghề sang viết tiểu thuyết cũng được rồi đấy!”

Giọng nói đầy uy nghiêm, vừa mang chút sự bỡn cợt được vang lên sau khi Từ Khải Trạch vừa dứt câu nói.

Nhưng giọng nói không phải của ai trong căn phòng hội nghị này mà âm thanh được phát ra từ ngoài cửa.

Tất cả mọi người vì tiếng nói quen thuộc này liền nhìn ra cửa.

Cánh cửa phòng họp liền mở toang ra.

Tất cả mọi người đều đứng hình vài giây, hai mắt trợn lên thất kinh đầy sự không tin vào những gì mà mọi người đang thấy trước mắt.

Một người mà mọi người nghĩ không thể nào xuất hiện vào lúc này ở đây, thì lại đứng sừng sững trước mặt tất cả mọi người