Lúc này đây bầu không khí xung quanh thật lãng mạn trong ánh mắt của Lục Diệp Bằng khi được khiêu vũ cùng với người con gái trong lòng.Thật tâm anh muốn thời gian hãy ngừng lại ngay bây giờ.Anh chỉ muốn ngừng một chút để được ở bên cạnh cô thật lâu.
Cảm xúc anh càng ngày càng dâng lên những ngọn sóng,anh khao khát ở bên cô,muốn nghe tiếng nói của cô cho dù đó là tiếng chửi rủa của cô dành cho anh cũng được.
Ánh mắt Lam Lam có phần ngẩn ngơ khi cô càng ngày càng tiếp xúc thân mật với anh,trái tim cũng vì anh mà không ngừng đập thiệt mạnh khiến cho cô có một chút bối rối.
Lam Lam cảm thấy gò má của mình bắt đầu ửng đỏ lên rồi,nếu tiếp tục như vậy Lục Diệp Bằng sẽ biết cô đã yêu anh thì cô phải biết tính làm sao với anh ta?
Anh lại chế giễu,khinh thường cô nữa cho xem.
Nghĩ rồi,Lam Lam chuẩn bị buông Lục Diệp Bằng ra thì lại bị anh xoay một mấy vòng rồi lại được bàn tay anh đỡ lấy cơ thể của cô.
Nhưng không ngờ bàn tay của anh không đỡ lấy eo của cô mà anh đi đỡ lấy vòng ba căng đầy quyến rũ nhất của người phụ nữ.
Gương mặt Lam Lam đã đỏ nay lại đỏ hơn,cô chớp chớp mắt liên tục nhìn anh.Lục Diệp Bằng ánh mắt bỡn cợt thấy cô như vậy tâm trạng liền sung sướng,anh tham lam đưa cả hai tay bóp thật chặt mông cô.
Đầu cô như bị một ai đánh cho một cái,tê tái hết toàn thân.Cả người cô run rẩy,đờ đẫn ra giây lát.Thấy dáng vẻ của cô,Lục Diệp Bằng trở nên khoái chí trêu chọc.
" Thân hình em thật đẹp....Đặc biệt là chỗ này"Anh lại nhấn mạnh vào mông của cô lần nữa.
Trước giờ anh chưa từng đánh giá sai lầm về thân hình của vợ anh.Cái đêm anh đưa cô về phòng ngay tại đám cưới Giám Đốc Lưu ở Tam Á,thì anh đã không thể nào phủ nhận cô gái này đang sở hữu một thân hình khiến người từ trước giờ không quan tâm nhiều đến phụ nữ là anh cũng phải rụt ngã trước sự nóng bỏng và đầy quyến rũ của cô.Anh lúc đó,thật sự chịu thua khi không thể kìm chế chính mình,anh khao khát rất muốn chạm vào cô....!Nhưng chỉ một giây sau anh dừng lại suy nghĩ của mình lại.
Anh có cảm giác với cô nhưng anh lại không muốn làm xâm phạm cô....Vì...Anh muốn đợi cô tự nguyện làm chuyện đó với anh chứ anh không muốn bắt ép yêu cầu bất cứ chuyện gì mà cô không muốn....Nhưng anh lại muốn cô bên cạnh mình,muốn cô làm vợ anh cho dù anh biết cô đã có con với người đàn ông khác.
Hoắc Thiếu Tiên nói đúng.Phải...anh đang rất ích kỷ,anh đang thầm ghen tỵ với người đàn ông đó.Người đàn ông đã hôn cô,chạm vào cô trước anh,hai người lại còn có con với nhau.Anh không thích điều đó và anh còn rất muốn thay thế vị trí của người đàn ông đó được ở bên cạnh cô vào năm đó...Rất,rất muốn.
Lam Lam ngại ngùng xoay mặt đi chỗ khác,cô rất muốn tìm cái lỗ nào chui xuống để không còn thấy gương mặt đê tiện của người đàn ông này.
" Nếu có thể hãy cho anh một cơ hội được làm chồng của em thật sự..!"Anh buông ra một câu rồi kéo cô lên.
Câu nói của anh khiến cô bất giác quay đầu lại nhìn anh,cảm giác của cô lúc này dường như đang lạc lõng vào một thế giới nào khác.Trái tim vô thức nhói lên từng cơn.
Anh nói vậy có ý gì?
Không lẽ....
Đúng vào lúc cô còn đang suy nghĩ thì môi anh đã nhanh chóng áp xuống, nhẹ nhàng thưởng thức cánh môi hơi hé mở của cô.

Hết lần này tới lần khác, anh còn cho cả đầu lưỡi hơi ẩm ướt xông vào vẽ lại khuôn môi giá lạnh của cô.
Anh rất ghét sự trầm mặt và im lặng của cô.Những cái chau mày của cô,anh liền nghĩ tới đứa con của cô và hắn ta.Có phải cô đang lo lắng sẽ không rời được khỏi anh phải không?
Nếu như vậy thì anh sẽ trói chặt cô suốt đời,cả đời làm vợ của Lục Diệp Bằng này...
Ánh mắt Lam Lam ngập tràn căng thẳng nhưng cô vẫn vô thức đưa tay lên ôm lấy anh,nghênh đón nụ hôn của anh...Việc tốt nhất cô không nên chọc giận anh vào lúc này.
Hai người cứ thế xem nơi đây như không hề có ai,cứ ôm hôn nhau đầy ngọt ngào,trong họ có sự tình yêu dành cho đối phương.

Một lúc sau,hình như Lục Diệp Bằng thấy được cái gì đó khẽ buông Lam Lam ra.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng đang nhìn Lam Lam bất chợt nhìn về một hướng khác.Anh thấy Tịch Duy An như một con hổ báo đói khát bỗng nhiên từ bên trong chạy xộc ra ngoài.Thì anh lập tức có một dự cảm chẳng lành.

Lục Diệp Bằng dừng bước khiến cho Lam Lam cũng bất ngờ đứng yên lại.

Cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh khó hiểu.

Lục Diệp Bằng linh cảm cúi đầu xuống mỉm cười:
" Mình đi ra ngoài thôi..!"
Không đợi cô hồi đáp, anh nhanh chóng nắm tay cô đi ra.
Ngay lúc này, Tịch Duy An đôi mắt chim ưng sáng quắc nhắm thẳng vào vợ của mình, chỉ một giây sau anh vương cánh dài của anh ra liền nắm lấy cánh tay trắng nõn của cô đang để trên vai Hoắc Thiếu Tiên.
Dịch Chung Linh xoay một vòng lập tức ngã vào lòng của Duy An, gương mặt cô lập tức nhăn nhó,chưa biết là ai đã phá cuộc vui của cô liền quát lớn.

" Này....! Muốn chết sao? Dám phá đám hả?"
" Ừ...!Muốn chết đấy...G.i.ế.t tôi đi!"Duy An trừng mắt.

" Ủa....!Là chú hai sao?" Chung Linh cười hì hì
Tịch Duy An nhìn cô giận dữ.

" Cái gì?....!Dám kêu anh là chú? "
" Thì là chú...! " Chung Linh cố tình chọc tức anh.

Tịch Duy An gương mặt nghiêm trọng, hơi thở nóng bỏng thả vào tai cô nghiến răng lại nói.

" Vậy để tối nay chú hai phục vụ cho cháu gái nha!"

Chung Linh nghe xong gương mặt chợt đỏ cựa quậy lắc đầu phản pháo.

" Không...!Không...!Chú hai buông cháu ra mau"
Tịch Duy An mỉm cười thâm hiểm nâng cánh tay lên ôm chặt cô vào lòng.

Khi anh chuẩn bị cúi đầu xuống hôn cô vợ của mình thì liền nghe thấy một giọng nói giá lạnh phát ra từ miệng Hoắc Thiếu Tiên.

" Nơi đây là chỗ đông người...!Hai người bớt bày trò diễn phim tình cảm đi."
Anh vừa nói xong, bản nhạc cũng ngưng lại.

Lúc này Lục Diệp Bằng và Lam Lam cũng đã đi tới.

Tịch Duy An cong môi cười khẩy,không quan tâm lời nói của Hoắc Thiếu Tiên,anh vẫn cúi đầu xuống hôn chặt đôi môi của Chung Linh.

Một nụ hôn cuồng dã giống như anh đang muốn chứng tỏ đánh dấu chủ quyền cô là vợ của anh trước mặt bao nhiêu người và cũng xem như anh đang cảnh cáo Hoắc Thiếu Tiên không được đến gần vợ của anh.

Chung Linh không ngần ngại đưa tay lên ôm lấy cổ chồng mình nghênh đón một nụ hôn ướt ác ấy.
Lam Lam nhìn thấy hình ảnh như thế, hai mắt kinh hãi quay qua nhìn Lục Diệp Bằng.

Ngược lại với cô,thái độ anh khá bình thường.

Dường như chuyện này thường xảy ra đối với anh.

Một lúc sau,Tịch Duy An buông cô ra, hai chân Chung Linh bất chợt mềm nhũn không thể đứng vững nổi, phải dựa vào người anh.


Tịch Duy An nhướng mày liếc nhìn Hoắc Thiếu Tiên với ánh mắt đắc thắng đầy ngông cuồng.

Cứ như vậy, Lam Lam được giới thiệu ở trước mặt của Chung Linh,cô còn tưởng vợ của Tịch Duy An sẽ xem xem với anh ta,lớn tuổi hơn cô.Đâu có ngờ Dịch Chung Linh thua cô hai tuổi,thua ông xã của cô ấy đến tận mười hai tuổi.

Hèn gì khi nãy cô có nghe cô ấy gọi chồng mình là chú hai.

Nghĩ tới đây cô lại nhịn không được liền phì cười.
Thấy vậy, Lục Diệp Bằng nghiên đầu nhìn qua,biết cô đang nghĩ gì liền ghé vào tai cô nói thì thầm:
" Cũng may anh chỉ hơn em năm tuổi thôi"
Lam Lam giựt mình,bả vai run lên.

Anh biết cô đang suy nghĩ gì sao....? Tuy rằng Lục Diệp Bằng đôi lúc có ngang tàng ép buộc cô bên cạnh anh nhưng với cô anh còn đỡ hơn hai người đàn ông đó.Tuy cô chưa tiếp xúc nhiều với Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên nhưng cô cảm nhận được thủ đoạn của hai người đó còn ghê gớm hơn anh rất nhiều.
Tịch Duy An nghe được hình như có ai đang nói xấu,anh lập tức tia ánh mắt hung hăng,cất tiếng nói lạnh lùng.
"Cười cái gì?...Cậu cũng như tôi thôi cũng đã lừa vợ cậu..."Duy An tưởng Diệp Bằng đang nói xấu mình liền lập tức nói méo.
"Lừa....Anh ấy lừa tôi sao?" Lam Lam nghe xong hoài nghi.
Lục Diệp Bằng trầm mặt,con ngươi cong lên hướng về Duy An cảnh cáo: " Đủ rồi!"
Dứt lời,anh nhanh chóng nắm tay Lam Lam rời khỏi,anh không muốn cô biết gì về anh qua từ miệng người khác.Đợi đến lúc nào đó,chính anh sẽ là người nói cho cô biết chứ không phải nghe từ người khác.
Thái độ của Lục Diệp Bằng khiến Tịch Duy An phải nở một nụ cười mỉa mai.
" Dám chọc giận tôi sao?"
"Lục Diệp Bằng nói đúng,đủ rồi đấy!"Hoắc Thiếu Tiên đứng kế bên hừ lạnh bực bội.
Lúc này, Duy An nheo mắt lại liếc qua Hoắc Thiếu Tiên, cánh tay thì ôm chặt vợ mình cất tiếng nói:
" Còn hai người bớt gần gũi với nhau đi"
" Vì sao? "Chung Linh nhíu mày hỏi.

Duy An liếc nhìn cô:" Vì anh không thích"
Anh đưa tay nâng mặt cô lên,gương mặt lãnh huyết ung dung buông ra thêm một câu.

" Vì em là vợ của anh! "
Nói rồi, Tịch Duy An ôm Chung Linh rời khỏi không màng tới đôi mắt ẩn sâu sự giá lạnh bên trong của Hoắc Thiếu Tiên.


Nhìn hai người anh em đối xử với vợ của mình, Hoắc Thiếu Tiên khẽ lắc đầu thở dài.

Đây có gọi là sự chiếm hữu vô hạn mà mọi người từng nói không?
Chung Linh và Lam Lam là hai mẫu người, anh cảm thấy có nhiều điểm rất giống nhau.

Nhưng ở Lam Lam dường như cô luôn muốn che giấu cái gì đó không muốn cho một ai biết.

Sự hồn nhiên tinh ranh của Chung Linh, anh không thể nào thấy được ở trên người của cô gái này.

Nhớ lúc trước Lục Diệp Bằng nói đã từng bị Lam Lam chơi xấu.

Lúc đó anh nghĩ cô chắc là một cô gái rất hung hăng, có tính cách tiểu thư.

Nhưng hôm nay anh thấy cô, biết được những chuyện của cô thì anh thật sự đã sai lầm.

Người con gái này quả là một cô gái yếu đuối có một quá khứ tồi tệ.

Có thể vì như vậy mà cô đã hình hành một tính cách tự bảo vệ mình.

Việc cô chơi xấu Lục Diệp Bằng cũng chính là lý do cô đã biết cậu ta là người đàn ông năm đó.

Có lẽ cô đang muốn trả thù cậu ta.

Nhưng cái cách cô trả thù có phải là nhẹ quá đối với cậu ta không?
Hay..

Trong lòng cô đã có hình bóng của cậu ta rồi......