Vừa trở về Lục Diệp Bằng lập tức mở cuộc họp lớn.

Có sự tham dự của các cổ đông trong công ty.

Vì là cuộc họp lớn thì sự có mặt của Lục Diệp Minh và Tử Lan là chuyện hết sức bình thường.

Lục Diệp Bằng là người bước vào cuối cùng, tất cả mọi người khi thấy anh liền lập tức đứng lên cung kính cúi đầu chào anh.

Ánh mắt anh ngay sau đó liền lướt qua một vòng nhưng không hề thấy bóng dáng của Lam Lam.

Anh có một chút khó chịu.

Ngay cả Tử Lan cũng đang thắc mắc, Lục Diệp Bằng đột nhiên xuất hiện nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Lam Lam.

Chẳng một ai biết hai người đã xảy ra chuyện gì.

Còn những vết thương trên người của Lục Diệp Bằng không phải là mọi người không thấy.

Chỉ là mọi người không muốn tìm hiểu nhiều hơn mất công lại rước họa vào thân.

Trong phòng hội nghị lớn, tất cả những bộ phận công ty từ tổ thiết kế, kế hoạch và sản phẩm và ngay cả người của bộ phận của công trình kiến trúc do Lục Diệp Bằng thành lập cũng đã có mặt đông đủ.

Nội dung cuộc họp cũng để báo cáo lại tình hình hơn một năm qua.

Vì là dịp cuối năm, mọi người cũng chuẩn bị tổng kết lại để đón một năm mới sắp bắt đầu.

Lục Diệp Bằng ngồi xuống, nhìn vào hồ sơ, rồi hỏi.

"Còn thiếu ai? "
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn cả về chiếc ghế Giám Đốc Sáng Tạo đang còn bị bỏ trống.

"Là vợ của Tổng Giám Đốc đấy! " Là tiếng nói của Tử Lan vang lên khi thấy kẻ thù của cô vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lục Diệp Bằng buông hồ sơ, nhướng mắt lên nhìn cô ta.

" Chủ nhiệm Dương trước khi nói gì....!Có thể nào suy nghĩ trước được không?"Anh nhìn qua chiếc ghế của Lam Lam "Cuộc họp hôm nay có vấn đề gì tôi sẽ nói lại với cô ấy".
Gương mặt Tử Lan đỏ lên quê độ trước mặt mọi người, đặc biệt còn có những cấp dưới đang cười nhạo cô.

Cô siếc chặt tay thầm chửi Lục Diệp Bằng trong lòng,mới vừa về lại dùng thái độ như vậy nói khích cô như thế.

Tử Lan liếc mắt qua nhìn Lục Diệp Minh,cô đang chờ anh lên tiếng bênh vực cô nhưng không ngờ anh cũng làm ngơ,cho anh họ của mình nói nặng lời với vợ mình như vậy.

Đầu tiên không có Lam Lam nên chính Giám Đốc Lưu là người báo cáo tình hình của bộ phận thiết kế cho Tổng Giám Đốc nghe.

" Việc ra mắt sản phẩm chúng tôi sẽ cố gắng làm sớm nhất có thể để đúng ngày ra mắt".
"Vậy ai trong bộ phận các anh là người thiết kế chính".Lục Diệp Bằng hỏi.

Lục Diệp Bằng lúc này nhìn thẳng vào vị Giám Đốc Lưu trong lòng anh dường như cũng có câu trả lời cho mình rồi.

Giám Đốc Lưu đưa mắt nhìn Tử Lan,một lát sau cất tiếng nói.


" Tôi nghĩ chỉ có Giám Đốc Sáng Tạo của chúng tôi mới có thể là người thiết kế chính, sẽ hợp ý với Tổng Giám Đốc".
"Vậy sao? " Lục Diệp Bằng nhếch mép cười khẩy.

Giám Đốc Lưu bất giác rùng mình.

Không biết câu nói của anh có phật lòng gì không nhưng anh cảm giác bắt đầu lạnh sống lưng.

Lục Diệp Bằng chuyển hướng mắt sang Tử Lan.

"Vậy cô sẽ làm gì? "
"Tôi...!" Bất giác bị hỏi như vậy khiến Tử Lan không biết phải trả lời anh như thế nào.

Lục Diệp Bằng cảm thấy thật mệt mỏi, khi từ trước đến giờ lại không để ý cô ta là loại người như thế này.

Việc ăn cắp bản thiết kế của Lam Lam, anh vẫn chưa giải quyết là vì muốn cho cô ta một cơ hội.

Nhưng có lẽ con người này không biết trân trọng thì phải.

"Thôi được! Nhưng nếu có ai giở trò như lần trước thì chuẩn bị cuốn gói khỏi công ty đi là vừa" Lục Diệp Bằng sắc mặt lạnh lẽo ra chỉ dụ.

Dứt lời, Lục Diệp Bằng liếc qua nhìn Giám Đốc Lưu.

"Anh hãy trợ tá cho Lam Lam,dù có làm nhưng tôi không muốn cô ấy phải tăng ca".Anh không ngại trước mặt mọi người công khai quan tâm vợ của mình.

" Dạ tôi biết rồi! "
Giám Đốc Lưu nghe xong vội vàng gật đầu, bây giờ có cho anh cái gan nào lớn cũng dám kêu Lam Lam tăng ca.

Có kêu cũng chính là cô kêu anh thì đúng hơn.

Chẳng phải bây giờ cô ấy chính là cấp trên của anh không phải sao.

Lục Diệp Bằng chuyển sang một chủ đề khác.

Thái độ rất ung dung nhìn thẳng vào Lục Diệp Minh, ra lệnh.

"Những việc cậu đang làm từ nay giao lại cho Chí Huy đi".
Lục Diệp Minh nghe xong, nét mặt tràn đầy kinh ngạc, ngày cả Chí Huy cũng khá rất bất ngờ.

" Anh nói vậy là có ý gì? "
"Chắc tôi nói ít cậu hiểu nhiều" Lục Diệp Bằng nói ngắn gọn.

Chí Huy ngẩn người, anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lục Diệp Bằng cái tên này, tại sao khi nãy không nói với anh một tiếng để anh còn chuẩn bị nữa
Bóp
"Lục Diệp Bằng! Anh muốn cắt chức tôi thì nói thẳng".
Lục Diệp Minh tức giận đập mạnh tay lên bàn, ánh mắt hung hăng nhìn thẳng vào Lục Diệp Bằng.

Trái lại với Lục Diệp Minh, tâm trạng của Lục Diệp Bằng lại bình thản như chuyện này không hề liên quan đến anh.


Lục Diệp Bằng liếc nhìn A Hiên một cái, Á Hiên lập tức hiểu ngay lấy ra một tập hồ sơ để trước mặt anh.

Lục Diệp Minh nhíu mày.

"Đây là gì? "
Lục Diệp Bằng không nói gì, từ trong sấp hồ sơ lấy ra vài tấm hình đặt đến trước mặt Lục Diệp Minh.

Ngày lập tức Lục Diệp Minh liền nhìn thẳng vào.

Trái tim bỗng vọt lên, nét mặt có phần tái nhợt lật từng tấm hình ra.

Trong bức ảnh là hình Lúc Diệp Minh đang cùng ngồi với một người đàn ông, không hề xa lạ với tất cả cổ đông trong công ty.

Còn những tấm còn lại cũng là của hai người nhưng lại trong casino.Gương mặt Lục Diệp Minh trong hình rất vui vẻ và phấn khởi khi quăng tiền vào sòng bài.

" Cậu nói cho tôi biết đây là cái gì? "
Lục Diệp Bằng nhìn thẳng Lục Diệp Minh, khẽ hỏi.

Anh lại đưa mắt nhìn qua Giám Đốc Lưu ra lệnh.

" Bộ phận thiết kế có thể về."
Nghe xong, mọi người liền đứng lên đi ra, chỉ còn lại những cổ đông công ty ở lại.

Tử Lan lúc đầu cũng muốn ở lại nhưng lại bị Chí Huy đuổi khéo.

Trong phòng không khí căng thẳng tất cả mọi người đều đổ dồn chờ câu trả lời của Lục Diệp Minh.

Lục Diệp Bằng lại lên tiếng.

"Phó Giám Đốc!Cậu có biết người mà cậu thường ngày gặp chính là đối thủ lớn nhất của công ty chúng ta không?......!Tôi có nên nghi ngờ cậu cấu kết với Thái Tứ Kiệt bán đứng công ty này không? "
Câu nói của anh khiến cho tất cả cổ đông phải xì xầm bàn tán rất nhiều.

Thái Tứ Kiệt!
Chẳng phải thiếu gia của Tập đoàn Thái Thị sao...!Là kẻ thù không đội trời chung từ khi Lục Diệp Phong còn tại vị rồi,bây giờ trên thương trường không ai là không biết cả hai tập đoàn này luôn khẩu chiến với nhau.
Vậy mà Lục Diệp Minh lại qua lại với Thái Tứ Kiệt con trai độc nhất của ông Thái Đức Hải.

Lục Diệp Minh cong môi cười.

" Không lẽ tôi kết bạn với ai cũng phải hỏi ý kiến của anh sao...!Thưa Tổng Giám Đốc, đi chung với nhau thì gọi là cấu kết sao? "
"Đương nhiên là không....!Nhưng cậu và hắn ta thì tôi cũng phải nghi ngờ một chút" Lục Diệp Bằng bình tĩnh dựa lưng vào ghế, đắc ý trả lời.

Lục Diệp Minh siếc chặt tay nghiến răng hỏi
" Vậy anh muốn gì? "
Lục Diệp Bằng cười lớn.

" Đơn giản thôi......!" Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Lục Diệp Minh phun ra hai chữ " Từ chức."
"Lục Diệp Bằng! Anh là cái gì mà dám cắt chức tôi, anh nên nhớ công ty này gia đình tôi cũng có phần chứ không phải riêng của mình anh".Lục Diệp Minh điên tiếc lên quát lớn

" Vậy cậu không muốn".
"Phải....!Nếu anh có đủ bằng chứng tôi bán đứng công ty thì đem ra.....!Chứ chỉ một câu nói của anh,tôi đi gặp mặt Thái Tứ Kiệt liền cho tôi phản bội công ty thì sẽ không công bằng." Lục Diệp Minh nói nhưng trong lòng cũng có một chút lo sợ.

Anh sợ Lục Diệp Bằng đã biết cái gì đó nên hôm nay mới mạnh miệng như thế.

Lục Diệp Bằng suy nghĩ cái gì đó hồi lâu rồi đột nhiên đứng lên nhìn mọi người khẽ nói.

"Cuộc họp tới đây là kết thúc"
Dứt lời, anh liền rời khỏi phòng họp.

Nụ cười Lục Diệp Minh bất giác cong lên.

Muốn đuổi anh ra khỏi công ty sao...!
Đừng hòng.

************
Nhà họ Lục nghe tin Lục Diệp Bằng đã trở về, ai ai cũng vui vẻ nhưng chỉ có duy nhất mẹ của anh lại cảm thấy bất an không chịu rời khỏi căn phòng.

Ngày cả bữa ăn chuẩn bị cho anh bà cũng đẩy cho người giúp việc.

Mọi người cũng không mấy quan tâm, tất cả người trên, người dưới đều rất mừng Lục Diệp Bằng và Lam Lam đã quay trở về.

Mọi người cũng không hề biết Lam Lam đã không về cùng anh.

Buổi tối, Lục Diệp Bằng trở về.

Anh vừa xuất hiện thì tiếng hét vui mừng của bà nội được vang lên khắp phòng khách.

"Đứa cháu trai của ta đã về rồi,bà nhớ con lắm!" Bà vừa nói vừa bước lại ôm chặt anh.

Đang vui được một lúc, bà nội nhìn những vết thương đầy trên người của anh, chợt giựt mình hoảng hốt.

"Diệp Bằng! Cháu sao vậy, tại sao lại ra nông nổi như này".Bà đưa tay chạm vào vết thương của anh khẽ đau lòng.

Lục Diệp Bằng mỉm cười, lắc đầu.

" Dạ không chỉ là con bị tai nạn một chút thôi!”
Nghe xong, bà nội vẫn không hề yên tâm, đưa mắt nhìn qua Thi Thì, rồi nói.

"Thi Thi! Một lát con xem lấy vết thương của Diệp Bằng giúp bà".
" Dạ vâng! "Thi Thi trả lời.

Nhưng ánh mắt nhìn ra đằng sau lưng của Lục Diệp Bằng.

Dường như cô đang tìm ai đó.

" Diệp Bằng! Lam Lam đâu, con bé không về với em sao? "
Lục Diệp Bằng sững người, ánh mắt kinh ngạc.

"Phải rồi! Cháu ngoan, cháu dâu của ta đâu....!Bà nội nhớ con bé! "
Trong lòng Lục Diệp Bằng đặc ra nhiều nghi vấn.Anh không hiểu, rõ ràng Hoắc Thiếu Tiên đã nói cô về nước nhưng tình hình bây giờ lại không có ở đây.

Như vậy là sao....!
Cô còn ở Thái Lan.....!Hay cô đã về nước rồi nhưng lại không về nhà.

Lục Diệp Phong đứng bên cạnh, ông cảm thấy con trai như có tâm tư gì đó.

Ông bước tới vài bước.


"Hai đứa có chuyện rồi sao? "
Một câu nói của ông đã đánh tan suy nghĩ về cô trong đầu của anh.

"Lại chơi trò biến mất nữa rồi sao? "
Lục Diệp Bằng vừa định lên tiếng thì bất ngờ có một giọng nói đanh thép đang vọng ra từ ngay cầu thang, có lẽ có người đang đi xuống.

Tất cả mọi người đều xoay đầu lại.

Người phát ra tiếng nói đó chính là mẹ của anh:Lâm Hoa.

Lâm Hoa nhìn Lục Diệp Bằng liền chạy lại.

"Trời ơi! Con trai tôi sao vậy nè, tại sao bị thương như vậy? Có phải do Lam Lam chính nó hại con không? "
Cả nhà bàng hoàng trước câu nói của bà.

Nhưng bà vẫn tiếp tục công kích nói xấu Lam Lam khi cô không có mặt.

"Mẹ biết như vậy, sẽ không cưới nó cho con đâu, chắc chắn nó đã hại con.....!Diệp Bằng con bị bắn có đau không? "
Sắc mặt Lục Diệp Bằng trở nên lạnh lẽo khi anh mới vừa nghe câu nói của bà.

Trái tim vọt nhanh lên tận cổ.

"Tại sao mẹ biết con bị bắn, từ nãy đến giờ hình như con không nói ra từ này"
Lúc này, tới gương mặt Lâm Hoa biến sắc, bà chớp chớp mắt nhìn sang nơi khác.

Lục Diệp Bằng đa nghi.

"Chuyện này con chưa từng kể cho ai nghe nhưng mẹ lại biết rõ như thế, giống như mẹ đã từng ở đó...!"
"Không phải...!Con hiểu lầm rồi, mẹ chỉ đoán như vậy thôi...!Thật tình mẹ không biết gì cả" Lâm Hoa lắp bắp cố gắng giải thích.

Ánh mắt Lục Diệp Bằng tối tăm, anh không thể không nghi ngờ.

Nhưng trong lòng anh lại khó chịu vì câu nói của bà ta đã đổ oan cho Lam Lam.

"Lời cảnh cáo của con chắc mẹ đã quên, con không muốn mẹ công kích cô ấy.

Con đã chọn cô ấy làm vợ thì không muốn một ai trong nhà này nói xấu cô ấy trước mặt của con".
Nói xong, anh nhìn về mọi người bổ sung thêm một câu.

" Lam Lam,vẫn còn ở nước ngoài do hộ chiếu có một chút trục trặc, vì chuyện công ty còn phải về trước".
"À....!Vậy sao! Con đói không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm" Bà nội vui vẻ nói.

Lục Diệp Bằng lắc đầu.

"Con đã ăn rồi!....!Vậy con lên phòng.

"
Dứt lời, anh liền cất bước nhưng khi tới cầu thang, anh lại xoay đầu lại nhìn về phía mẹ của mình buông ra một câu.

"Con mong mẹ không có liên quan đến việc này.....!Nếu như để con biết thì...!" Anh chỉ nói một nửa rồi ngừng lại,dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mẹ của mình.Một lúc sau liền bỏ đi lên lầu.

Để lại nổi sợ hãi đang run rẩy trong người của Lâm Hoa.

Mọi người không hiểu lời của anh nhưng Lục Diệp Phong thì hiểu rất rõ.

Ông nhìn vợ mình với ánh mắt sâu thẳm chứa đựng nhiều nghi vấn..