Ma cà rồng bọn họ khi sinh ra có một tỷ lệ nhất định sẽ mang trong mình năng lực đặc biệt, có thể một, hai, hoặc không có gì cả.

Như Lục Cẩn Hiên, nước bọt của anh có thể làm lành vết thương, anh vẫn thường sử dụng năng lực này để “dùng bữa” mà không để lại dấu vết gì.

Đó cũng là lý do Vân Mộng vẫn chưa phát hiện anh là ma cà rồng.

Lục Tử Tiệp sờ cằm nhớ về chuyện cũ:

“Nhưng mà em phải công nhận cái năng lực này của anh hơi kém, lúc nhỏ em bị cọc đâm lủng mông, anh chẳng giúp được gì hết.”

Sắc mặt Lục Cẩn Hiên càng kém so với vừa rồi:

“Chẳng lẽ anh phải liếm mông cho mày à? Hay phun nước bọt lên tay và bôi vào mông mày?”

Anh vung tay lên, Lục Tử Tiệp lập tức bị một lực kéo vô hình ép thẳng vào tường.

Đôi mắt của Lục Cẩn Hiên khi sử dụng năng lực riêng biến thành màu máu đậm đặc, Lục Tử Tiệp bị ghim trên tường thấy vậy sợ hết hồn, vội vàng xin tha:

“Em sai rồi! Anh anh anh, em sai rồi! Em không có ý đó!”

Lục Cẩn Hiên vỗ vỗ lên vai của Lục Tử Tiệp, nói:

“Em cứ úp mặt vào tường sám hối thêm đi.”

“Anh làm vậy mà xem được hả? Ngộ nhỡ chị Vân Mộng thấy thì sao?”

Mặc kệ cho Lục Tử Tiệp kêu gào, Lục Cẩn Hiên chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu.

Lúc anh rời đi rồi, trong đầu Lục Tử Tiệp mới vang lên giọng nói mang theo ý cười của anh:

“Chờ Vân Mộng ăn cơm xong ra ngoài, anh sẽ thả em xuống, không cần sợ cô ấy nhìn thấy cảnh em ôm hôn vách tường.”

“Aaaa!” Khốn kiếp! Lục Tử Tiệp cố gắng cựa quậy, nhưng vừa ngóc đầu ra được thì một lực đẩy mạnh hơn ấn cậu trở về vị trí cũ.

Năng lực thứ hai, cũng là thứ năng lực đáng sợ nhất của Lục Cẩn Hiên mà anh hiếm khi dùng đến, sử dụng tâm trí để điều khiển và di chuyển đồ vật trong một phạm vi lớn, vật thể sống như Lục Tử tiệp cũng không ngoại lệ.

Lục Tử Tiệp giận thật sự, nhưng không có cách nào, ai bảo cậu là một trong những huyết tộc quèn chẳng có năng lực gì ngoài khỏe hơn người khác một chút chứ? Muốn bật anh trai cũng khó!

Sau khi Vân Mộng ăn cơm xong, Lục Tử Tiệp thật sự đã được thả xuống và đuổi về.

Lục Cẩn Hiên nói Vân Mộng:

“Tôi có việc đi mấy ngày, em ở lại tiếp đón những khách hàng quan trọng giúp tôi, các cuộc họp cần thiết tôi sẽ tham gia từ xa, còn bình thường, em giúp tôi ghi chép và gửi báo cáo qua email.”

“Vâng.”

Vân Mộng nhớ lịch làm việc của anh, không có lịch đi công tác, vậy thì đi đâu chứ?

...!

Lục Cẩn Hiên nhận được tin từ cha, tình hình sức khỏe của chú đã tốt lên một chút nên anh định trở về điều tra và tìm ra kẻ chủ mưu sau vụ tấn công kia.

Ba ngày kế tiếp, Vân Mộng phải tới tới lui lui, đi làm một mình và sinh hoạt trong căn biệt thự rộng lớn, cô bắt đầu thấy cô đơn.

Cô cũng nghĩ đến việc tìm bạn thân đi chơi cho khuây khỏa, nhưng vì chuyện rắc rối của gia đình nên Chu Lệ vẫn đang bận không chợp mắt nổi, làm gì có thời gian cho cô.

Hôm sau đi làm, Vân Mộng “vô tình” chạm mặt với Lương Ninh ở phòng nghỉ lúc đang chuẩn bị pha cà phê uống.

Cô đổ nước vào cốc cà phê rồi đi thẳng đến chỗ ả đang ngồi, cười chào hỏi:

“Chị Lương, nghe nói chị rất thích cà phê phải không?”

“Ai nói vậy? Chị không thích đâu…” Lương Ninh chột dạ khi nhìn thấy bàn tay của Vân Mộng ngày càng gần về phía mình.

Đã nhiều ngày qua đi, nhưng Vân Mộng vẫn nhớ như in khoảnh khắc mình bị bỏng kia, cô đã ghi thù, mà cô thuộc tuýp người có thù tất báo!

Bàn tay đang cầm ly cà phê của cô huơ mạnh về phía trước, Lương Ninh liền giơ tay ra chắn, sợ hãi hét toáng lên:

“Aaaaaa! Vân Mộng! Con điếm chó chết này!”

Trong phòng nghỉ này cũng có kha khá người đang ngồi, tiếng hét của Lương Ninh lại quá to nên không khỏi khiến họ quay đầu sang.

Đúng lúc ấy, Vân Mộng điều chỉnh một chút lực tay, kéo ly cà phê về, chất lỏng bên trong chỉ sóng sánh chứ không đổ ra.

Lương Ninh tức giận đỏ mặt:

“Cô cố tình phải không?”

Ả trừng to mắt, hằn học liếc về phía Vân Mộng như thể muốn cắn xé cô, cô chỉ cười nói:

“Chị đừng suy bụng ta ra bụng người.

Ở công ty ai cũng nghĩ chị rất hiền lành đó, vậy mà… chậc chậc, miệng thật độc.”

Vân Mộng phẩy tay chào rồi cầm cà phê rời đi, lúc ấy mọi người mới bắt đầu xì xầm về Lương Ninh.

Họ chưa từng nghĩ người ôn hòa và dịu dàng như ả lại chửi thề, hình tượng mà bản thân ả cố gắng xây dựng bấy lâu đã vì một câu vừa rồi suýt chút nữa sụp đổ.

Ả tức giận giậm chân:

“Tao với mày chưa xong đâu! Con khốn!”