Từ khi Lục Cẩn Hiên xuất hiện trong cuộc sống của Vân Mộng, cô đã phải chịu rất nhiều căng thẳng và áp lực, hiện tại giống như một quả bóng căng phồng hết cỡ, không biết lúc nào sẽ nổ tung.

Sau khi mọi người về hết, cô mới đau đầu thu dọn đồ đạc và rời khỏi công ty.

Lục Cẩn Hiên đã dặn dò cô nhiều lần, không được về nhà quá muộn.

Lúc này, tình hình của Lục Cẩn Hiên cũng đang vô cùng mệt mỏi.

“Sức khỏe của bà ấy ngày càng yếu, nhiều nhất chỉ trụ được thêm nửa tháng.” Lục Kình rầu rĩ, vì chuyện của vợ mà không còn chút sức sống nào.

Lục Cẩn Hiên biết cách duy nhất để kéo dài sự sống cho mẹ là biến bà thành một ma cà rồng không thuần huyết, giống như hắn vậy, nhưng hắn sinh ra tự nhiên, còn cưỡng ép một người thường trở thành ma cà rồng thì rất khó đoán được hậu quả.

Tỉ lệ thành công rất thấp! Hơn nữa mẹ anh còn không thích làm vậy...!

Đúng lúc hai người thảo luận không biết phải làm thế nào, bên ngoài có tin báo là người của Diệp gia đến thăm - một trong số những gia tộc muốn liên hôn với nhà họ.

Lục Cẩn Hiên để cha ở lại cùng mẹ rồi ra ngoài tiếp đón, hay nói đúng hơn là ra đuổi người.

Anh căn bản không quan tâm đến những huyết tộc khác, bọn chúng đến đây không báo trước, chắc hẳn có âm mưu.

Một người phụ nữ xinh đẹp với làn da tuyết trắng xuất hiện trước mắt Lục Cẩn Hiên.

Hai người ngồi xuống trong phòng khách, không một lời chào hỏi nào.

Diệp Hy nhìn người đàn ông đối diện, từ ngoại hình đến sức mạnh ẩn sâu bên trong cơ thể anh ta đều phù hợp với tiêu chuẩn của cô ta.

Cô ta vắt chéo chân, nói:

“Tôi sẽ nói thẳng để không phí thời gian.

Diệp gia có thể cứu mẹ của anh với một điều kiện.”

Lục Cẩn Hiên đã nghĩ họ có mưu đồ gì đó, nhưng lời này quả thật khiến anh bất ngờ, mặt mày âm trầm:

“Các người biết tình trạng của mẹ tôi?”

“Phải nói là không ai không biết.”

Diệp Hy nhún vai, tỏ vẻ chuyện này rất bình thường.

Lịch sử chưa từng có ai kết hôn với người thường như Lục Kình, gia đình họ đã từng trở thành trò cười cho tất cả huyết tộc, còn bây giờ thì là miếng mồi ngon ai ai cũng muốn giành lấy.

Lục Cẩn Hiên hiện tại được xem như đàn ông trưởng thành, sẽ bị chú ý hơn Lục Tử Tiệp một chút.

Tất nhiên, nếu không chiếm được anh thì em trai anh cũng là lựa chọn tốt.

Nội tâm Lục Cẩn Hiên dậy sóng:

“Điều kiện gì?”

Nếu có thể cứu mẹ của anh, vậy hy sinh một chút cũng không vấn đề gì, nhưng mà… đúng như anh nghĩ, chỉ nghe Diệp Hy lên tiếng:

“Liên hôn.”

Nghe xong, Lục Cẩn Hiên nheo mắt nhìn người phụ nữ kia.

Anh ghét nhất đám phụ nữ huyết tộc tự cho là cao quý hơn người này, ban đầu khinh thường gia đình anh bao nhiêu, bây giờ lại hạ thấp bản thân đến đây nói muốn liên hôn.

Anh lạnh lùng cắt phăng ý nghĩ này của cô ta:

“Đổi điều kiện khác đi.”

“Không thương lượng được sao?”

“Không.”

“Cái giá phải trả khi cứu mẹ anh là gì anh biết không?” Diệp Hy có chút tức giận khi anh không hiểu chuyện.

“Diệp gia trước giờ đều có năng lực chữa trị rất mạnh, nhưng cần đánh đổi tinh huyết của bản thân, nghĩa là sẽ trở nên yếu hơn sau mỗi lần sử dụng năng lực!”

Dòng tộc của họ trước giờ luôn nổi danh, được nhiều người ngưỡng vọng vì khả năng có thể hồi sinh cả huyết tộc hoặc người đã chết, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất thảm, gần như đánh đổi cả tính mạng.

Vậy nên rất hiếm khi họ ra tay cứu ai đó, trừ khi nhận được lợi ích lớn hơn.

Sau nhiều lần họp mặt thảo luận về chuyện này, gia tộc cho ra kết luận Lục Cẩn Hiên xứng đáng để họ đánh đổi.

Họ thà chấp nhận hy sinh một thành viên trong tộc để đổi lấy việc liên hôn với Lục gia còn hơn tìm bừa nhân loại bên ngoài duy trì nòi giống, đây là tôn nghiêm của huyết tộc!

Lục Cẩn Hiên hiểu rằng đây là biện pháp tốt nhất để cứu mẹ mình, nhưng anh không muốn vứt bỏ tự tôn để trở thành công cụ sinh đẻ, nghe quá hoang đường.

Anh siết chặt nắm tay, trực tiếp đuổi Diệp Hy đi:

“Cút!”

“Anh…” Diệp Hy đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh.

“Tôi đã rất có thành ý, anh lại không biết điều?”

Lục Cẩn Hiên nâng mắt lên, cơ thể của Diệp Hy liền có cảm giác căng thẳng như bị một người khổng lồ bóp chặt lấy.

Anh nhíu chặt mày nói với Diệp Hy:

“Đó không phải thành ý mà là ép buộc.”

Diệp Hy miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cảm giác cổ họng cũng nghèn nghẹn khó lên tiếng.

Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm vang lên trong phòng khách:

“Người tới đều là khách, Cẩn Hiên, đừng làm cô ấy đau.”

Lục Kình vừa xuất hiện, Lục Cẩn Hiên liền thu tay, cơ thể Diệp Hy cũng được buông lỏng.

Cô ta khoanh tay đứng trước mặt hai người, kiêu ngạo nói:

“Cha anh sống lâu nên biết điều hơn anh nhiều đấy, Lục Cẩn Hiên.

Tôi nói cho anh biết, tôi là dòng chính của Diệp gia, đích thân đến đây giao dịch với anh là vinh dự của anh, anh hiểu không?”