Vì để thân thể trở nên linh hoạt, dẻo dai, sát thủ Bạch từng tham gia học lớp parkour ở M quốc, dù không phải dân chuyên nhưng vẫn đủ dùng. Mà đường xuống núi này lại có thể trổ tài chơi parkour của sát thủ Bạch, nàng loắt choắt vài cái đã xuống chân núi.

Đường núi kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiệt huyết của sát thủ Bạch, nàng đã lâu rồi không rèn luyện thân thể, luôn cảm thấy cơ thể cần phải giải phóng sự kích động trong người ra.

Người đàn ông không có ý định lên núi, quần bị treo phơi nắng bên ngoài, hiển nhiên là chiếc quần được nhặt ban nãy. Hắn bắt đầu ngâm nga, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Sát thủ Bạch khó hiểu, chỉ nhặt được quần của người khác thôi mà sao lại vui như vậy.

Nhưng dù thế nào đây cũng không phải trọng điểm, nàng cần hoàn thành nhiệm vụ lấy lại chiếc quần đưa cho Tần Hợp Hoan mặc.


Nàng nín thở tập trung, bắt đầu chậm rãi đi đến, thử dùng cách đơn giản nhất để giải quyết người đàn ông trước mắt này. Chỉ cần nhẹ nhàng đến gần, sau đó bóp chặt cổ hắn, hắn rất nhanh sẽ dần ngất đi trong tay nàng.

Càng nghĩ, tốc độ của sát thủ Bạch càng nhanh, nàng bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, tay đưa về hướng người đàn ông thì bỗng nghe thấy tiếng gào phía sau.

"Ba ơi!" Giọng nói kia cách thật xa, vang vọng cả nông thôn.

Sát thủ Bạch nhanh chóng rút tay về, nàng quay đầu nhìn, thấy một thiếu nữ da ngăm đen đang chạy nhanh đến.

"Ai, cô là?" Người đàn ông quay lại, thấy sát thủ Bạch cách mình không xa, khẽ giật mình, bước chân lùi về sau.

Sát thủ Bạch hơi cứng đờ, nàng cảm thấy người mình như chậm chạp hơn, có người đến mà nàng cũng không biết được. Nhưng bây giờ nàng có rất nhiều lựa chọn, nàng có thể thôi miên hai cha con trước mặt để bọn họ tương tàn lẫn nhau hoặc có thể trực tiếp động thủ rồi tạo hiện trường giả.


Nhưng khi nhìn thấy mặt của thiếu nữ, sát thủ Bạch không làm gì.

Thiếu nữ này là người bị lão thư ký của thôn cưỡиɠ ɠiαи tối qua.

Nàng nhìn thấy sát thủ Bạch như nhận ra đây là chị gái tối qua cứu mình, lập tức tươi cười sáng lạn. Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười này, sát thủ Bạch lại không thể hạ thủ.

"Oa à, cô gái này tìm con sao?"

"Chị ơi, chị đến tìm em sao?" Thiếu nữ có chút thắc mắc, dù nàng rất sợ hành động tối qua của sát thủ Bạch nhưng hiện tại cảm giác vui vẻ nhiều hơn điều đó.

Sát thủ Bạch lắc đầu, nàng muốn giải thích việc quần của Tần Hợp Hoan bị người đàn ông đây nhặt đi nhưng không biết nên giải thích thế nào.

Người bình thường rốt cuộc làm chuyện gì mà có thể ném đi chiếc quần duy nhất của mình ở trong núi đây, dù bệnh nhân tâm thần như nàng cũng biết nếu nói ra những lời này, Tần Hợp Hoan sẽ lập tức gõ đầu nàng.


Nghĩ đến giọng điệu của Tần Hợp Hoan, sát thủ Bạch bắt đầu nói: "Là như vầy, khi chúng tôi đang leo núi, quần của bạn tôi bị rách, hiện tại cô ấy không thể xuống núi nên bảo tôi đi xung quanh hỏi thử có thể mượn quần hay không."

Sát thủ Bạch giải thích nguyên nhân mình ở đây, người đàn ông và thiếu nữ lập tức hiểu, hoàn toàn vô điều kiện mà tin lời nàng.

"Tôi hiểu rồi, ban nãy tôi ở bụi gai nhặt được..... Đúng rồi, tôi vừa nhặt được một chiếc quần cho Oa Oa mặc nhưng đáng tiếc là tôi vừa giặt nó mất rồi." Người đàn ông chỉ vào chiếc quần đang treo, ngây thơ cho rằng quần này thật sự là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.

Thiếu nữ nghe thấy, gương mặt càng xán lạn hơn nhưng khi vừa nhìn chiếc quần thì vẻ mặt thắc mắc, sau đó thoáng xấu hổ, hiển nhiên, nàng cũng biết chủ nhân của chiếc quần này.
Nàng bắt đầu đi theo sát thủ Bạch, dù người đàn ông bên cạnh rất khó hiểu về cuộc đối thoại giữa hai người.

"Xin lỗi chị, là ba em nhặt quần của hai chị, hiện tại còn giặt sạch, chị kia ở trên núi có lẽ sắp bị đông lạnh xỉu rồi...." Nàng kích động nói năng lung tung, mỗi câu đều rất chân thành.

Đây là lần đầu tiên sát thủ Bạch nghe thấy người khác xin lỗi mình, không biết nên đáp lại thế nào đành liên tục gật đầu, cho đến khi thiếu nữ bảo đưa quần của mình cho Tần Hợp Hoan mặc tạm.

"Hy vọng chị ấy không ghét bỏ, nếu không ngại, chị vào trong chọn cùng em đi." Thiếu nữ thẹn thùng mời sát thủ Bạch, sát thủ Bạch cũng không khách khí, nàng biết Tần Hợp Hoan là nữ nhân xinh đẹp thời thượng, đặc biệt là cực thiên vị trong vấn đề nội y, nếu thiếu nữ chọn phong cách không hợp với Tần Hợp Hoan vậy thì sát thủ Bạch nàng sẽ bị chỉnh rất thảm.
Nghĩ vậy, các nàng cùng vào nhà, sau khi nhìn thấy quần áo bên trong, sát thủ Bạch mới hiểu được vì sao người đàn ông nhìn thấy chiếc quần thôi mà đã rất vui vẻ. Các quần áo bên trong đều dài rộng, hoa hòe lòe loẹt cho thấy rõ đều là đồ người khác mặc dư để lại.

Thiếu nữ cũng hiểu được quần áo của mình khác với nữ sinh bình thường, nàng cười ngượng, sau đó để sát thủ Bạch chọn.

Sát thủ Bạch chọn một chiếc quần bông vừa với Tần Hợp Hoan, chiếc quần dày nặng như quần giữ ấm. Mà đáng sợ hơn là chiếc quần này màu đỏ tươi, nàng tưởng tượng cảnh Tần Hợp Hoan mặc quần này rồi thắt bím đi khắp thôn làng sẽ tựa như bao lì xì di động.

Nghĩ vậy nàng quyết định thà không làm đã làm phải làm đến cùng, chọn đến chọn lui cuối cùng hỏi thiếu nữ có thể cho mình mượn luôn áo bông không với lý do sợ Tần Hợp Hoan lạnh.
Thiếu nữ ngây thơ không nghĩ nhiều, vui vẻ đưa cả bộ cho sát thủ Bạch, ngay sau đó, lại cảm thấy sát thủ Bạch không quen đường núi nên đề nghị dẫn đường cho nàng. Sát thủ Bạch vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến nếu mình về một mình nhất định sẽ bị Tần Hợp Hoan đánh, có thêm một người nữa, có lẽ kết cục cũng không đến nổi.

Nhưng sát thủ Bạch ngây thơ sai rồi, dù ở trước mặt thiếu nữ thì Tần Hợp Hoan vẫn đánh nàng như thường.

Dù là vậy, Tần Hợp Hoan sắp bị đông chết vẫn mặc áo bông màu đỏ đáng yêu kia.

Thân thể mảnh khảnh bị áo bông bao lấy, cũng không biết vì sao dù áo bông không đẹp nhưng khi Tần Hợp Hoan mặc vào lại như dành riêng cho cô. Cô như cảm thấy bộ quần áo này rất thoải mái, nên đã bảo sát thủ Bạch buộc tóc đuôi ngựa cho mình.
Sát thủ Bạch làm theo, vì để tiện dịch dung, nàng đã học về makeup và tạo kiểu tóc.

"Người mù, sao chị lại muốn tạo kiểu này."

"Như vậy sẽ giảm bớt sự thẹn thùng." Tần Hợp Hoan thản nhiên đáp nhưng trong mắt sát thủ Bạch, hiện tại Tần Hợp Hoan chắc chắn vô cùng ngại, cô hoàn toàn như mỹ nữ nông thôn.

Nhưng sát thủ Bạch không dám nói, nàng sợ lát nữa Tần Hợp Hoan sẽ phạt mình, hoặc là khi ân ái sẽ tra tấn mình.

Buộc tóc xong, sát thủ Bạch lôi kéo Tần Hợp Hoan lên núi. Tiểu cô nương vẫn đi theo các nàng, hiển nhiên là muốn cùng các nàng tán gẫu.

Nhưng nàng lại sợ hãi, im lặng, cực kỳ giống sát thủ Bạch khi còn nhỏ.

Vì vấn đề cơ thể mà nàng tự ti không thể hòa đồng với các bạn cùng lứa. Mỗi lần chỉ cần bị mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ luôn nói: "Không thể chơi cùng bọn nó, bọn nó sẽ phát hiện ra mày là quái vật." Khi dần lớn lên, sát thủ Bạch đã đọc rất nhiều sách cũng hiểu được, mình không phải là người duy nhất có thân thể như vậy.
Mà người duy nhất xem nàng là quái vật cũng chỉ có một mình mẹ nàng.

Dù hiện tại đã hiểu rõ nhưng nó đã sớm khắc sâu trong tư duy của sát thủ Bạch, nàng đã không thể quay đầu.

"Chị ơi, nhà em có phòng tắm, nếu các chị không ngại...." Nghe thấy hai người lên núi để tắm, thiếu nữ nhiệt tình đón tiếp hai người.

Sát thủ Bạch cho rằng Tần Hợp Hoan sẽ từ chối nhưng không nghĩ đến, cô lại đồng ý.

"Người mù, cần em giúp không?"

"Em vào giúp chẳng phải uổng công chị tắm sao." Tần Hợp Hoan ghét bỏ nhìn sát thủ Bạch, rõ ràng người này vuốt ve làm hại cô không khống chế được, nàng chỉ muốn tắm một lần thôi, không nghĩ đến buổi sáng lại phải cùng sát thủ Bạch làm thêm lần nữa.

Sát thủ Bạch lập tức im lặng, quay đầu nhìn ánh mắt thắc mắc của thiếu nữ.

Cũng may, con bé thuần khiết này không hiểu buổi sáng các nàng làm gì.
"Sữa tắm Bạch Trì này là dì em ở thành phố mua cho em, còn đây là...." Thiếu nữ bắt đầu giới thiệu các vật dụng trong phòng tắm, nghe thấy tên sữa tắm Bạch Trì quen thuộc khiến sát thủ Bạch bỗng có cảm giác vi diệu.

Có lẽ, vì hiện tại nàng cũng gọi là Bạch Trì.

Tần Hợp Hoan gật đầu, bước vào phòng tắm, sát thủ Bạch ngồi đợi bên ngoài, tiểu cô nương cũng ngồi cạnh nàng, tò mò nhìn nàng.

"Sao vậy em?"

"Em cảm thấy chị không giống người Hoa Hạ."

"À, chị là con lai, lai giữa M quốc và Hoa Hạ." Sát thủ Bạch giải thích, tuy nói vậy nhưng nàng có nhiều điểm giống người Hoa Hạ hơn, chỉ là ngũ quan vẫn có đôi chút khác họ.

Đôi mắt thiếu nữ lấp lánh, cảm thấy hứng thú với M quốc trong lời của sát thủ Bạch, sát thủ Bạch cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu kể một vài chuyện mình ngẫu nhiên nhìn thấy ở đó thì thấy đôi mắt của thiếu nữ càng sáng hơn.
"Em chưa bao giờ ra khỏi thôn, mọi thứ chỉ nghe từ lời kể của người lớn.... Nếu ngày hôm qua không phải vì em tò mò chú bí thư đã nhìn thấy gì bên ngoài cũng sẽ không xảy ra chuyện đó." Thiếu nữ mím môi, ngũ quan của nàng thanh tú nhưng ở trong thôn này chỉ có thể bị mặt trời từng chút nuốt lấy vẻ mỹ lệ của nàng.

Nàng có mái tóc dài xinh đẹp, phần đuôi hơi cong.

Nghe vậy, sát thủ Bạch im lặng, nàng không hiểu nên an ủi thiếu nữ thế nào, nên nói: "Không sao đâu, lát nữa chị sẽ phế đi phần dưới của lão" hay nên làm gì đó mới tốt.

Chuyện này quá khó khăn với nàng, nghĩ mãi, nàng chỉ có thể vươn tay với thiếu nữ.

Thiếu nữ hoảng sợ như nhớ đến dáng vẻ tối qua của sát thủ Bạch. Sát thủ Bạch cũng nhớ đến cảm giác chết lặng khi nàng đánh người, đôi tay có chút đỏ, nhưng hiện tại nàng không phải muốn đánh thiếu nữ trước mặt.
Tay nàng nhẹ nhàng bắt lấy lọn tóc, nói: "Chị giúp em thắt tóc nha."