Chương 38:


Sáng ngày kế, Harry đi tới đại sảnh thì thấy vài đứa học trò đang đứng tụ tập xem danh sách khám sức khỏe.

Cậu cũng đến tham gia.
Buổi sáng:
- Percy Weasley – Gryffindor 9:00
- Penelope Clearwater – Ravenclaw 9:00
- Cedric Diggory – Hufflepuff 10:00
- Adrian Pucey – Slytherin 10:00
Buổi chiều:
- Oliver Wood – Gryffindor 14:00
- Marietta Edgecombe – Ravenclaw 14:00
- Zacharias Smith – Hufflepuff 15:00
- Marcus Flint – Slytherin 15:00
Dựa theo danh sách này, một buổi sáng mà chỉ khám 4 học trò, nhìn thoáng qua thì công việc không nặng đến mức phải điều thêm một lương y từ St.Mungo đến giúp đỡ.

Có vẻ như đây không phải là loại khám sức khỏe bình thường.

Cậu quay người lại liền bắt gặp Draco và Blaise đang dẫn học trò Slytherin năm 3 đến nhà ăn.
"Draco" Harry lên tiếng gọi.
"Các cậu vào trước đi." Draco nói với nhóm rắn nhỏ đằng sau.
"Có chuyện gì?" Nó hất cằm hỏi Harry.
"Em có biết tại sao các phụ huynh lại yêu cầu khám sức khỏe cho học trò Hogwarts không?" Harry nghiêng đầu chỉ vào tờ danh sách dán trên tường.
"Bởi vì chuyện của Terence Lestrange.

Tuy báo chí không dám đưa tin nhưng tất cả mọi người đều biết cả rồi.

Bọn sợ Rabastan Lestrange còn tạo ra nhiều con rối trộn lẫn trong nhóm học trò có thể sẽ làm hại con em mình nên đã đề nghị cuộc tổng kiểm tra này." Draco nhún vai đáp.
"Con rối người không dễ chế tạo thế đâu." Harry lắc đầu thở dài.
"Dù sao cũng phải làm gì đó để họ có thể yên tâm." Draco bĩu môi nói, từ lúc biết chuyện của Rabastan Lestrange mẹ nó cứ như lên cơn thần kinh kéo nó vào St.Mungo kiểm tra từ trong ra ngoài không dưới mười lần.

Lúc này nhóm Gryffindor cũng vừa tới, Ron trừng Harry rồi kéo thằng bạn cùng đi vào đại sảnh.
"Cái thái độ gì thế?" Draco bất mãn nhướng mày.

"Cảm ơn em, Draco.

Chúng ta đi ăn sáng thôi." Harry vỗ vai Draco nói.
Harry đến dãy bàn Ravenclaw ngồi xuống chọn vài món đơn giản vừa ăn vừa đánh mắt sang phía bên kia nhà ăn.

Bàn ăn của Gryffindor hôm nay náo nhiệt hơn mọi ngày, cậu nhìn 2 con sư tử lớn lăn lộn giữa một đám sư tử nhỏ làm phát ra từng đợt tiếng tán thán rung trời.

Mới qua một đêm mà James đã trở nên thân thiết với hầu hết nam sinh Gryffindor nhất là những đứa trong đội Quidditch.

James vốn dĩ là tầm thủ huyền thoại của Gryffindor tấm hình anh cầm cúp vô địch vẫn còn treo trong tủ kính danh dự chung với những học trò tiêu biểu của Hogwarts.

Còn Sirius đi đâu cũng chính là thỏi nam châm thu hút nữ sinh với vẻ ngoài điển trai, cử chỉ phóng đãng, bất kham.

Bad boy hàng thật giá thật, chỉ cần một cái nhếch mép đã khiến đám con gái thét chói tai.
Trên bàn ăn giáo sư, Remus từ tốn vừa uống cà phê vừa đọc một quyển sách, như cảm thấy gì đó anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Harry.

Remus mỉm cười nâng ly chào hỏi từ xa với cậu.

Harry cũng gật đầu cười đáp lại.

Cậu bất giác chợt rùng mình quay đầu liền đối diện với cái nhìn không hề thân thiện đến từ Sirius.

Chú Sirius có vẻ rất có thành kiến với cậu, nhưng vì sao vậy? Harry có chút khó hiểu nghĩ.
Suốt tiết lịch sử nhàm chán, Harry cố gắng nhớ lại những sự kiện đã xảy ra vào năm thứ ba cậu đi học lại phát hiện những ký ức đời trước bây giờ không có tính tham khảo gì nhiều.

Lịch sử đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, người trốn thoát Azkaban bây giờ đổi thành Bellatrix Lestrange.

Lều hét từ sau lần xảy ra vụ Rabastan Lestrange tấn công đã được tiến hành điều tra hết một lượt, hiệu trưởng cũng đã đóng thông đạo từ đó đến cây liễu gai.

Cậu còn ra lệnh cho đám rắn trong trường chỉ cần là chuột thì tiêu diệt bất chấp đó có phải phù thủy hóa thú không.

Như thế có thể hạn chế tối đa khả năng Peter Pettigrew lại lén lút đột nhập vào Hogwarts, còn Bellatrix cậu không nghĩ bà ta biết được mật đạo dẫn vào trường nhưng để cho chắc cậu đã đặt các loại bẫy cảnh báo ở các lối ra vào mật đạo.


Chuẩn bị nhiều đến thế nhưng sao cậu vẫn cứ thấy bất an thế này.
Kết thúc tiết học, Harry không yên lòng ôm sách vở đi dọc qua những dãy hành lang, cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u giăng đầy những khối mây đen nặng nề.

Mưa nhiều độ ẩm cũng cao, mấy bức tranh treo trên tường đang than thở về đám nấm mốc được mùa mọc lan tràn đầy trên mặt bọn họ, lão Filch phải cực kỳ vất vả trong việc giữ cho mặt sàn bằng đá khỏi bị đọng nước trơn trượt.
"Không được chạy nhảy trong hành lang." lão quát to với đám nhóc nghịch ngợm vừa chạy qua rồi cúi đầu vừa lau dấu chân đầy bùn đất chúng để lại vừa lầm bầm chửi, "Lũ ranh con."
"Chào giám thị Filch" Harry đi ngang qua lễ phép chào rồi tiện tay cho khu hành lang này một bùa tẩy rửa và làm khô quy mô lớn.
"..." lão nhìn mặt đất sạch bong thở phào nhẹ nhõm một hơi đối Harry nói, "Muốn đi ra ngoài à? Mưa chỉ tạm thời tạnh thôi, trời sẽ sớm tiếp tục mưa lớn vào chiều nay."
Harry nghe ra sự quan tâm ẩn sau giọng nói đầy hằn học của lão, "Tôi chỉ ra bìa rừng tìm giáo sư Hagrid một chút sẽ về nhanh thôi.

Tạm biệt."
Filch nhìn Harry đi xa rồi mới lộc cộc kéo xô nước đến một đoạn hành lang đầy nước khác tiếp tục lau dọn.
Căn chòi nhỏ của Hagrid nằm bên cạnh rừng cấm lọt thỏm giữa vườn bí đỏ của Hogwarts.

Có vẻ như cậu đến không đúng lúc, Hagrid không có ở nhà.

Harry ngó nghiêng xung quanh một chút mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa, cậu theo hướng âm thanh đi dọc theo bìa rừng đến gần dưới chân tháp phía Bắc của lâu đài liền tìm thấy Hagrid đang lui cui dọn dẹp mấy bụi gai ở đó.
"Giáo sư Hagrid", Harry mỉm cười lên tiếng gọi.
"A?" Hagrid mờ mịt ngẩng đầu lên, "Harry đấy à.

Bác vẫn chưa quen cách xưng hô mới này.

Nghe lạ quá đi." Hagrid vui vẻ nói, một bên mặt ông thì cười bên còn lại lại xụ xuống trông rất kỳ quái.
"Mặt bác bị làm sao vậy?" Harry hỏi.
"Ài, bác phát hiện ra đám bụi gai tê tái đang mọc ở đây.

Chỉ cần đụng nhẹ chúng sẽ khiến cơ bắp tê liệt vài phút, nếu trưởng thành chúng còn thích quấn lấy chân người đi đường.

Tuy không nguy hiểm nhưng khá là phiền toái nếu có đứa nhóc nào dẫm phải." Hagrid giơ cao khủy tay lau mồ hôi trên trán mà không để ý một mẩu cành cây mắc vào góc áo thế là bên mặt còn lại của ông cũng xụ xuống theo luôn.
"...Áu ới ây àm ì ế?" Hagrid ngọng ngịu hỏi (Cháu tới đây làm gì thế?)
"À, về tiết học đầu tiên của môn Chăm sóc sinh vật huyền bí, cháu muốn hỏi bác định dạy về sinh vậy nào." Harry đáp vừa giúp Hagrid làm biến mất đám bụi gai.
"Ầy, ảm ơn áu é.

Ác ịnh ạy ề ằng ã.

Áu ấy ế ào?" (Cảm ơn cháu nhé, bác định dạy về Bằng mã.

Cháu thấy thế nào?)
"Ý bác là Bằng mã?"
Hagrid hưng phấn gật đầu liên hồi.
"Ưm...! đúng là một sinh vật rất thú vị.

Nhưng sao bác không chọn những con hiền hòa và dễ thương hơn.

Chim Augurey này, là linh vật của đội Quidditch Quốc gia của Thân vương quốc Liechtenstein, rất có tính biểu tượng.

Hay Mooncalf cũng rất dễ thương." Harry cố gắng khuyên nhủ Hagrid bỏ cái ý định đem sinh vật nguy hiểm như Bằng mã ra dạy học.
"Ằng ã ông ốt ao? Ó ũng ất áng yêu à." Hagrid có chút thất vọng.

(Bằng mã không tốt sao? Nó cũng rất đáng yêu mà.)
"Cháu biết nhưng nó quá nguy hiểm.

Chúng ta có thể giới thiệu Bằng mã qua hình ảnh minh họa.

Nếu bác muốn cháu sẽ làm một mô hình có thể chuyển động mô phỏng theo các tập tính của Bằng mã.

Như vậy sẽ an toàn hơn." Harry thuyết phục.
"Ược ồi, ể ác ắt ài on Au-gu-rey ậy" (Được rồi, để bác bắt vài con Augurey vậy.)
Cuối cùng Hagrid cũng đồng ý, Harry âm thầm thở phào trong lòng.

Cậu giúp Hagrid dọn dẹp đám bụi gai xong rồi mới quay trở về lâu đài.
Hagrid tiễn Harry đi xong buồn buồn gãi đầu tính toán vô rừng bắt chim luôn một thể thì phát hiện còn một bụi gai lọt lưới.

Ông lại đeo găng tay lên khom lưng chuẩn bị tóm lấy nó.
"Hagrid"
Một bàn tay vỗ mạnh lên lưng Hagrid làm ông giật nảy mình.
"ames, irius" Hagrid vui vẻ hô.
"Chúc mừng anh trở thành giáo sư nha." James dùng khủy tay đụng đụng Hagrid.
"Hì hì" người khổng lồ lai cười ngượng ngùng.
"Anh định dạy gì vào buổi đầu tiên vậy?" Sirius hỏi.

"Augurey, nhưng ban đầu anh định là Bằng mã cơ." Hagrid động động cơ mặt bắt đầu có cảm giác lại.
"Bằng mã là một lựa chọn không tồi đâu.

Trước đây em còn chưa được gặp Bằng mã bao giờ." Sirius hứng thú xoa tay.
"Các chú có muốn thấy nó không? Anh đưa hai chú đi xem.

Nó cực kỳ dễ thương luôn." Hagrid hào hứng mời.
"Đương nhiên.

Sao anh không chọn nó nữa vậy." James tiếc nuối nói.
"Nó quá nguy hiểm." Hagrid buồn rầu đáp.
"Gì chớ, có hai tụi em ở đây để bảo vệ học trò mà.

Đảm bảo không có chuyện gì đâu." Sirius chắc nịch thề thốt.
"Vậy...!vậy cứ chọn Bằng mã nhé."
"Tiết học của anh sẽ là tiết thú vị nhất trong số các môn học cho coi." Sirius gật đầu.
"Đi...! Anh dẫn hai chú đến chuồng Bằng mã." Người khổng lồ lai cười lớn kéo James và Sirius vào sâu trong rừng quên luôn bụi gai nhỏ còn sót lại tại bìa rừng cấm.
* Augurey (Phân Loại của Bộ Pháp Thuật: XX) là một loài chim thường xuất hiện ở Anh và Ireland, đôi khi cũng được tìm thấy ở vùng Bắc Âu.

Là loài chim gầy gò với vẻ mặt buồn như đưa đám, vài nét giống như một con kền kền thiếu ăn, Augurey có một bộ lông màu đen ánh xanh lá và chiếc mỏ sắc nhọn.

Chúng làm tổ trong cây mâm xôi và bụi gai, hay ăn các loài côn trùng lớn, tiên và ruồi.

Là một loài chim cực kỳ nhút nhát, Augurey chỉ săn mồi khi trời mưa lớn và thường sẽ ẩn trốn trong chiếc tổ hình giọt nước được xây trong các bụi gai và cây mâm xôi của mình.

Thuật ngữ "Augury" thường được dùng để chỉ một phương pháp bói toán bằng cách nghiên cứu các đường bay của chim.

Lông của loài Augurey không thể dùng làm bút lông vì chúng có khả năng tự tiêu hủy mực.

* Mooncalf (Phân loại của Bộ Pháp Thuật: XX) là một sinh vật hiền lành, nhút nhát, chỉ ra khỏi hang vào những đêm trăng tròn.

Chúng có lớp lông màu xám nhạt mềm mại, bốn chân mảnh khảnh và bàn chân rất lớn.

Đôi mắt to, hơi lồi, nằm trên đỉnh đầu.
Khi Mooncalf đứng dưới ánh trăng, chúng sẽ đứng trên hai chân sau và nhảy múa - những động tác đẹp mắt nhưng cũng cực kỳ khó hiểu.
Phân của Mooncalf, nếu được thu thập trước khi mặt trời mọc, dùng để bón những loài cây pháp thuật sẽ khiến chúng mọc rất nhanh và tươi tốt..

Chương 39:


Đúng như lời lão Filch nói, trời chỉ tạnh trong chốc lát rồi lại hạ xuống trận mưa trong chiều lộng gió. Từng hạt nước nhỏ và mịn li ti quấn lấy từng luồng khí xáo động bay bay như từng tầng sương mù bao lấy tòa lâu đài cổ kính. Harry cũng không dùng thần chú chống nước mà cứ để mặc bản thân phơi mình dưới cơn mưa. Cậu mỉm cười xòe tay cảm nhận những hạt nước đập vào da lành lạnh ngưa ngứa thật dễ chịu. Bầu trời bỗng tối sầm, Harry quay đầu lại liền thấy Snape đứng phía sau mặt mày cau có cầm một chiếc ô lớn màu đen nghiêng về phía cậu.


"Rảnh rỗi quá nên đi tắm mưa đúng không?" hắn tức giận hỏi.


"Em là một cái cây em cần mưa để phát triển." Cậu cười tủm tỉm pha trò.


"Nói vớ vẩn cái gì vậy? Đi về." Snape búng mạnh vào trán Harry một cái.


Harry xoa trán cười hì hì đi theo hắn trở về lâu đài, bước vào hành lang cậu cho mình một thần chú khô ráo cũng ếm luôn cho một bên bờ vai ướt đẫm của Snape. Hắn thâm trầm nhìn cậu bận rộn một lúc lâu mới mở miệng.


"Trò... năm nay không cần đến hầm nữa."


"A?" Harry ngơ ngác.


"Năm nay ta rất bận rộn sẽ không thể hướng dẫn độc dược cho trò được. Mà ta nghĩ với trình độ của trò hiện giờ cũng không cần ta khoa tay múa chân." Snape lạnh lùng nói.


"Nhưng mà..." Harry hoảng hốt.


"Cứ như vậy đi. Ta đi trước." Snape nhanh chóng cắt ngang lời của Harry rồi quay đầu đi thẳng.


Cậu muốn đuổi theo hắn nhưng cuối cùng lại do dự dừng chân. Nhìn lên bầu trời mây đen vần vũ, Harry thở dài, thế sự hiện nay khó lường, như vậy cũng tốt tránh cho thầy ấy dính vào vũng nước đục này.


Snape vung áo chùng cuồn cuộn bước như bay trở về hầm, gương mặt tối tăm dọa sợ cả đám động vật nhỏ trên đường đi. Thô lỗ mở toang cửa bước vào hầm rồi đóng sầm cửa lại, hắn đi đến bàn làm việc lấy dịch dinh dưỡng pha sẵn nhẹ nhàng tưới lên chậu cây nhỏ một cách cẩn thận. Liếc sang mẩu giấy rách nát bẩn thỉu bên cạnh, Snape nhấc chậu cây đặt lên giá cách thật xa rồi mới chán ghét ném tờ giấy vào trong lò sưởi. Ngọn lửa bập bùng liếm lên hình vẽ rắn quấn quanh đầu lâu rồi từ từ hóa tờ giấy thành than vụn vỡ rồi biến mất. Lucius gửi nó cho hắn sáng nay, ông ta tìm thấy những tờ giấy như thế này được dán trong những góc khuất của hẻm Knockturn. Snape siết chặt cánh tay trái đôi môi không thể kìm nén mà run rẩy, hắn cần phải chuẩn bị, nếu có một ngày người kia thực sự trở về thì tìm mọi cách cũng phải bảo toàn mạng sống cho Harry cho dù có phải ấn cái dấu hiệu nhục nhã đó lên một lần nữa.


...


Harry đứng ngắm nhìn cơn mưa một lúc lâu mới chậm rãi quay trở về. Trong đầu cậu hiện có ngàn vạn suy nghĩ nhưng không thể nói với ai cực kỳ bức bối.


"Xin chào, cậu bạn nhỏ."





Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Harry giật mình ngó quanh dãy hành lang vắng vẻ.


"Ở bên này." Giọng nói chỉ dẫn.


"Regulus?" Harry thật ngạc nhiên khi nhìn thấy anh trên một bức họa phong cảnh trên tường.


"Tôi đi theo Sirius đến đây. Anh ấy không biết đâu." Thanh niên trong bức tranh nghịch ngợm nói. "Tôi luôn muốn biết nhà Ravenclaw như thế nào. Cậu dẫn tôi đi xem được không?"


"Được chứ." Harry lấy trong túi ra một bức tranh nhỏ giơ lên.


Regulus bước vào trong bức tranh của Harry cùng cậu trở về ký túc xá. Cậu mang theo anh cùng tham quan phòng sinh hoạt chung, thư viện riêng của Ravenclaw và giới thiệu anh với những bức tranh khác trong nhà. Cuối cùng Harry mang Regulus vào phòng ngủ của mình.




"Sao chú có thể đến được Hogwarts?" Harry đặt Regulus lên bàn hỏi.


"Tôi nghe nói năm nay Sirius phải đến Hogwarts nên bảo Kreacher giấu tôi vào trong hành lý của anh ấy. Tôi đoán cái tính Gryffindor của anh ấy đã ảnh hưởng tới tôi ít nhiều." Anh hiền hòa đáp.


"Đây đúng là việc Sirius có thể làm..." Harry mỉm cười, nếu đời trước chú ấy có để lại bức tranh.


"Chị họ Narcissa nói tôi thuộc nhà Slytherin. Vị giáo sư nói chuyện với cậu vừa rồi hình như là chủ nhiệm Slytherin nhỉ? Có vẻ như tôi rất không thích ông ta." Regulus nghiêng đầu nói.


"Điều đó không khó hiểu khi mà chú chính là sự phản ánh ký ức của Sirius. Chú ấy không thích giáo sư Snape chút nào." Harry nhún vai.


"Tôi ghét như vậy. Không có suy nghĩ của riêng mình, bị chi phối bởi ký ức không chính xác của người khác. Sirius chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi. Tôi đâu có muốn được sinh ra, tại sao tạo ra tôi rồi lại đối xử với tôi như thế." Regulus nhíu mi buồn bực.


Harry yên tĩnh lắng nghe những bức xúc của Regulus, có lẽ anh cũng không cần cậu an ủi cái gì. Cậu có chút hiểu được những cảm giác của anh lúc này. Đột nhiên bị gán cho một danh hiệu mình không hề biết, liên tục bị so sánh với người đã khuất, tệ hơn... là trở thành thế thân cho người ta yêu mến hoặc ghét bỏ.


"Regulus... Chú có muốn nhớ lại không?" Harry đột nhiên lên tiếng.





"Nhớ lại?" Regulus cau mày.


"Ừ, nhớ lại. Dung hợp những ký ức xưa của chú hoặc là nói của chính Regulus để trở thành một Regulus thực sự." Cậu giải thích.


"Nhưng theo tôi biết Regulus không để lại ký ức cũng linh hồn cũng không còn tồn tại." Anh nghẹo đầu khó hiểu.


"Chú có nghe nói về ký ức của đồ vật chưa?" Harry mỉm cười.


"Đồ vật cũng có ký ức sao?"


"Cũng không hẳn, đồ vật vô tri không có ký ức. Chỉ có sinh vật sống mới có, mỗi lần chúng ta làm bất cứ điều gì đều để lại dấu vết trên đồ vật chúng ta sử dụng. Những dấu vết đó có cái sẽ nhanh chóng biến mất, có cái lại khắc ghi thật sâu. Có thể nói chúng ta lưu lại ký ức ở mỗi bước chân ta đi qua, cái tách ta uống trà hoặc là cuốn sách yêu thích được lật mở nhiều lần. Chiết tách những ký ức đó ta có thể tái hiện lại cuộc đời của một con người. Và bởi vì chúng chính là ký ức của bản thân người đó nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ hay quan điểm của bất cứ ai."


"Thật sao?" Regulus hưng phấn hỏi.


"Ừ" Cậu gật đầu xác nhận. "Tôi có thể nhờ phu nhân Malfoy gom những đồ vật chú thường xuyên sử dụng để chiết tách ký ức."


"Cám ơn, cậu bạn nhỏ"


"Chú có thể gọi tôi là Harry"


"Được, Harry. Tại sao cậu lại giúp tôi?" Regulus hỏi.


Harry chỉ mỉm cười không trả lời. Đời trước có vài điều mà Sirius đến lúc ra đi vẫn luôn đau đáu để trong lòng. Đầu tiên là không thể kéo em trai của mình rời xa lũ Tử thần thực tử, thứ hai là nỗi hổ thẹn với vợ chồng người bạn thân nhất của chú là James và Lily, thứ ba chính là lời hứa cho con đỡ đầu của chú một mái ấm gia đình. Tất cả đều không thể thực hiện. Đời này, James và Lily vẫn còn sống, con đỡ đầu của chú lớn lên bình an, hoạt bát, có đôi chút nghịch ngợm nhưng trong mắt chú nó là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên thế gian. Như vậy chỉ còn...


"Sirius là người cha đỡ đầu tốt nhất mà một người có thể có." Harry khẽ cười nhìn Regulus trong tranh.


"Cha đỡ đầu? Tôi đã gặp con đỡ đầu của Sirius, tôi nhớ đó không phải là cậu." Anh càng ngày càng mơ hồ.


"Đúng vậy, con đỡ đầu của Sirius... không phải là tôi." Đã không phải nữa rồi...