Tu Tiên bất kể tháng ngày
Không vì danh lợi chẳng hoài giai nhân
Ta đây một dạ chí thành
Trường sinh đại đạo nên đành bỏ đi.
...
Đúng ba ngày, Trần Thị mang Trần Thu Thảo bay đi.

Trước khi đi Lạc Dương mới nhớ đưa cho nàng Huỳnh Mộc Kiếm phòng thân.

Thanh Kiếm này hệ mộc hoàn toàn phù hợp với Trần Thu Thảo.
"Mọi người an tâm, hai bà cháu ta lần này đi sẽ vô cùng an toàn."
"Nương cẩn thận." - Lạc Tinh nói.
"Cha, nương, hai người cũng yên tâm.

Con gái mình mà đi tới đâu cũng sống tốt haha." - Trần Thu Thảo vẫy tay từ biệt.

Hai bà cháu lên phi hành bảo khí lao ra khỏi Thiên Thủy Cảng.
Một tháng sau trận chiến.

Đại Viêt Quốc đi vào ổn định.
Hai đại trận phòng hộ trước và sau Thiên Thủy Cảng đã hoàn toàn sửa sang lại.

Đào Hoa đại trận cũng vậy.

Dù sao Trần Thị mang về vô số cây.

hiện tại dùng mới 10 vạn cây do không đủ linh lực duy trì.

Số còn lại khi rời đi nàng cũng bỏ lại.

truyền dạy cách sử dụng cho Trần Tiểu Linh và Lạc Tinh.
Xem như hiện tại không sợ bất cứ thế lực nào dưới Luyện Hư tiến đánh.
"Sao chàng còn ưu tư vậy, nhớ Tiểu Thảo à?" - Lạc Dương thấy phu quân mình đăm chiêu nên hỏi.
"Êm đềm là thế nhưng không ai biết sẽ kéo dài bao lâu.

Ai biết tại Ung Châu, Hán Vũ Đế có kéo đại quân tới hỏi tội không?" - Lạc Tinh cười đáp.
Theo tình báo lần trước đối phương còn khoảng 70 vạn Nguyên Anh, 500 hóa Thần, ít nhất sáu Luyện Hư tu sĩ.

Nếu phân nữa kéo tới, thì Lạc Tinh có tung ra hết ác chủ bài cũng không thắng nổi.

Dù sao đối phương lần này thua phần lớn do khinh địch.

Một khi họ đã ước định được thực lực kẻ địch thì vô cùng khó đánh.
"Chàng lo gì, nước đến thì đất ngăn.

Phu thê ta đồng lòng không gì phải sợ."
"Ừh.


để ta xem lại chiến lợi phẩm lần này." - Lạc Tinh lúc này kiểm tra lại các nhẫn trữ vật cả Lưu Cứ và cả Lưu Ảnh.

Hai chiếc nhẫn này Lạc Tinh muốn tự tay mở.

Dù sao cũng đã học hoàn thiện cách mở nhẫn trữ vật từ các đại sư không gian hệ.

Thậm chí Lạc Tinh mở ra còn dễ dàng hơn vì thực lực hơn cao các Nguyên Anh Không gian hệ.

Mấy năm trước Lạc Tinh dốc thử tài nguyên cho các Không gian đại sư nhưng không ai có thể tấn thăng được Hóa Thần Kỳ.

Có lẽ do đặc thù vùng đất này không đủ linh lực duy trì loại thiên phú không gian hệ.
Lần này, qua hai ngày tập trung khai mở nhẫn trữ vật, Lạc Tinh Lấy trong nhẫn trữ vật của thái tử Lưu Cứ ra vô số hộp đan dược.
Ban đầu không biết đan dược là gì.

Sau đó dùng một tuần thông qua Phệ Hồn Quyết hấp thu trí nhớ của Lưu Cứ.
"Phát tài ah." - Vô số loại đan dược, công dụng khác nhau.

Nhưng quan trọng nhất là được 20 viên Dưỡng Thần Đan.

Đan dược này có thể giúp Hóa Thần Sơ Kỳ tấn thân một cấp nếu dùng một viên.

Hóa Thần Trung Kỳ lên hậu kỳ nếu dùng bốn viên.

Hậu Kỳ lên đỉnh phong thì dùng đan dược này tác dụng không lớn nữa do kháng tính cao, quan trọng là lượng linh lực mỗi cấp độ càng lớn, nuốt hai mươi viên may ra tấn cấp.
"Đan dược này chắc Lưu Cứ để dành thưởng cho thuộc hạ." - Lạc Tinh vô cùng vui vẻ.
Thông qua lần hấp thụ linh hồn của Lưu Cứ, cũng hiểu biết sơ bộ tình hình của tiên giới chứ không còn không hiểu gì.
Nếu năm xưa, Lạc Tinh đạt chân quân cảnh hấp thu linh hồn kẻ khác khác sẽ tấn cấp được, thì hiện tại khá khó khăn.

Phệ hồn quyết sau khi tinh lọc xong chỉ còn một phần 10 linh lực tinh thuần.

Nên hấp thụ xong một tên Luyện Hư cảnh mà không đủ, Lạc Tinh vẫn dậm chân ở hóa Thần Hậu kỳ.

Vẫn còn một nguyên thần Luyện Hư cảnh trung kỳ.

Tuy nhiên đã bị Nương mình sưu hồn.

Nên Lạc Tinh không hấp thu làm gì.

Mà để dành khi cần thiết dùng nó đổi lấy khả năng câu thông lực lượng từ Hùng Thiên giới.
Lạc Tinh lập tức phân đan dược cho Đám người từ Hùng Thiên giới, thêm Trần Tiểu Linh, Hạ Tử Yến, Triệu Tiểu Vy mỗi người một viên.
cho Lạc Dương được bốn viên.
Còn tám viên không đủ chia cho hơn mười Hóa Thần khác nên được Lạc Tinh nuốt luôn.
Thêm một thời gian, Đại Việt Quốc đã đến năm thứ 45.

Tất cả quốc gia đã đi vào thời gian ổn định.

Với người mới sinh ra thì hoàn toàn không nhận biết được cảnh chiến loạn.


Xung quanh một mảnh an vui hồn nhiên.

Kinh tế phục hồi.

Lạc Tinh cho các thế lực mở rộng phạm vi giao thương.

khuyến khích dịch vụ, sản xuất.

Không còn cảnh tập trung quân chủ.

Để mọi người cùng nhau phát triển.

Quân đội tinh lọc lại.

giảm bớt gánh nặng cho quốc gia.

Tiến hành mở rộng lãnh thổ nhân loại ở Đại Việt Quốc.

Phải biết ở nơi này chỉ 1/10 dân cư tập trung.

còn lại chín phần là hoang sơ vô số tài nguyên chưa được khai thác.
Lạc Tinh dựa vào 1000 năm lực tính ngưỡng từ Hùng Thiên Giới, cùng dược lực của tám viên Dưỡng Thần Đan mới thành công tấn cấp Hóa Thần đỉnh phong.

Lạc Dương cũng đạt Hóa Thần Hậu Kỳ.
Nhóm người được Lạc Tinh phân phối đan dược, cũng là Hóa Thần Trung Kỳ.
"Phu Quân, Tiểu Thảo nhà ta đã đi hơn ba năm rồi.

Chắc cũng đã tới Trung Châu.

Không biết có sao không? Độc tố đã giải chưa?"
"Nàng khéo lo, nương mình ngay cả luyện Hư trung kỳ còn dễ dàng sưu hồn, thì thực lực tuyệt không yếu hơn Luyện Hư đỉnh phong, thậm chí cao hơn."
"Hi vọng là vậy!" - Lạc Dương nói.
Lạc Tinh, nói vậy cho nàng an lòng, chứ tâm trạng cũng không quá tốt.

Lý do là nếu nương thực lực mạnh như thế, sao trốn ở Đào Hoa thôn.

Hoặc là nương có kẻ thù hùng mạnh, không thể không trốn.

Hoặc là nương muốn tìm kiếm cái gì ở đây.

Như động phủ của đại năng nào đó.

Hoặc là nương đang bị trọng thương nên hiếm khi xuất thủ.

Suy nghĩ không ra, Lạc Tinh lười nghĩ vấn đề đó.

Bắt đầu đi khắp nơi thu phục vài Hóa Thần Linh thú để tránh xung đột với quân đội.

Lúc trước thu phục ba con Linh thú Hóa Thần.

Lúc chiến loạn.

Cả ba nhận nhiệm vụ tập kích các hóa thần tu sĩ Hán Quốc khác, đã chết mất.
"Phu nhân! Ta muốn đi Ung Châu!" - Lạc Tinh nói.
"Chàng điên à.

Đi vào đó khác nào chịu chết." - Lạc Dương phản đối.
"Tình hình hiện tại, chờ đợi không phải là cách.

Ta đã giết thái tử của Hán Quốc, sớm muộn Hán Vũ Đế cũng tìm tới cửa.

Thế nên ta muốn tới đó thăm dò hư thực." - Lạc Tinh đã muốn đi từ lâu, nhưng muốn ở lại Giao Châu ổn định thế cuộc trước.

Đồng thời muốn Lạc Dương đạt Hóa Thần Hậu Kỳ để có thể xử lý mọi việc.

Hiện tại mấy điều này đã thực hiện được, là lúc thích hợp để ra đi." - Lạc Tinh vuốt tóc phụ nhân mình nói.

Thật ra còn một điều Lạc Tinh không nói ra.

đó chính là đi tới châu khác tìm kiếm Kim Hồn Thảo để chữa chị cho Thanh Nguyệt.

Cũng như hi vọng có số linh thảo đó để duy trì các tàn hồn của Lạc Mỹ, Hồ Ngải Vi.

Gần đây vào Hùng Thiên Giới thăm họ.

Lạc Tinh phát hiện tàn hồn họ ngày càng phai nhạt.
"Ta sợ chàng đi một lần là 4300 năm nữa.

Muốn đi, chúng ta cùng đi." - Lạc Dương quả quyết nói.
"Nhưng nàng cũng đi ai trấn giữ Đại Việt Quốc?"
"Giờ nơi này dưới Luyện Hư, thì 30 Vạn quân cũng không xông vào nổi.

Còn có Luyện Hư cảnh cường giả, thì có hai người như thiếp cũng không chịu nổi.

Ở lại có ích gì?"
Lạc Tinh trầm ngâm, cái này phu nhân mình nói có lẽ đúng đi.
"Được rồi để ta hỏi đám người Lạc Na.

Lỡ đi rồi thì thì cả đám vậy."
Sau khi Lạc Tinh thông báo.

Tất cả Hóa Thần tu sĩ có mặt.

Lạc Tinh bắt đầu nói lên suy nghĩ của mình.

Sau đó hỏi xem có ai muốn đi tới Ung Châu để thăm dò hư thực cũng như lợi dụng linh khí dày đặc hơn mà tu luyện lên cảnh giới cao hơn.
Cuối cùng sao một ngày cho bọn họ suy nghĩ.

Thì Sơn Tinh, Thủy Tinh, Lạc Na, Lạc Thủy, Thánh Gióng, Triệu Tiểu Vy chấp nhận đi.
Dù sao nơi này Linh khí nơi này khó để bọn họ tấn thăng một bước nữa.

Ai lại không muốn sống lâu hơn.


Hóa Thần năm ngàn năm tuổi thọ nhưng rồi sẽ chết.

Chỉ có Luyện Hư cảnh có thể tiếp cận vạn năm tuổi thọ mà thôi.
Lạc Tinh ngạc nhiên, khi Hạ Tử Yến, Trần Tiểu Linh lại không đi.

Nhưng đó là quyết định của hai người, cũng không tiện ép.
Thắm thoát ba tháng trôi qua, đã sắp xếp xong mọi việc.

Lạc Tinh bỏ lại cho Tỷ tỷ mình 5000 linh thạch thượng phẩm, 500 vạn Linh Thạch Trung Phẩm.
Cũng cho Hạ Tử Yến một số tài nguyên tu luyện, Một thanh bảo khí hạ phẩm.

Các quân đoàn trưởng Thập Bộ khác cũng được phân một số tài nguyên.
"Tốt, lên đường nào."
"Cung Tiễn Hùng Vương."
Tám người lập tức lên bảo khí phi hành của Lưu Cứ bay đi.

Dù sao hắn ta là Thái Tử một nước.

Nên bảo khí phi hành dù quý hiếm thì vẫn có một chiếc hạ phẩm bảo khí.
"Này nhìn gì, người ta đi xa rồi." - Trần Tiểu Linh thấy Hạ Tử Yến thất thần thì truyền âm.

Tuy Hạ Tử Yến không trực tiếp đưa tiễn chỉ đững từ xa, nhưng linh thức Hóa Thần thì 30 dặm cũng đã thấy.
"Ài.

Đi thật rồi ư." - Đâu đó có tiếng thở nhẹ.
"Sao ngươi không đi cùng?"
"Nơi này có nhiều kỉ niệm đẹp, thật sự không đành lòng đi." - Hạ Tử Yến khẻ ngâm lại một câu thơ của Lạc Tinh trong lúc say rượu nói :
"Đưa người, ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt,
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?" - (Tống biệt hành).
Sau đó thân hình nàng biến mất.
Hết phần Hai.

mình có tạo 1 event nhỏ bạn nào rảnh vào diễn đàng tham gia nhé.

có tham gia là có thưởng.
*(Phần ba sẽ là một quang cảnh khác không còn dính tới quốc gia nhiều.

Phần lớn là môn phái tông môn.

Đương nhiên một thời gian sao đám người
Lạc Tinh sẽ còn quay lại Giao Châu, nơi này còn nhiều bí ẩn cũng như người thân mà.

Nếu các bạn cảm giác mình viết về nhân vật nào không hợp lý có thể cho ý kiến.

Cám ơn các bạn đã chịu khó đọc 222 chương.

Hành trình tiếp theo mình đã viết hơn trăm chương nhưng chưa chỉnh sửa, vẫn còn hơi thô.

Mình cũng tiêm hai mũi covid nên sẽ đi làm ở công ty rồi không rảnh nhiều.

Nên sẽ hai ngày một chương nhé bà con.)*.