Hồng nhan bạc phận xưa nay
Thanh xuân rực rỡ như ngày trăng xanh
Gia đình hiểm cảnh quây quanh
Tông môn trợ giúp giờ đành che khăn.
...
Võ Tuyết Kỳ ánh mắt chợt u buồn, như hoa lê đáy vũ...!Một lúc sau nàng mới khẻ kể chuyện xưa..
lNăm xưa lúc nàng 16 tuổi, dung mạo xinh nhất vùng.

Bỗng một ngày có đám sơn tặc đi qua, Thấy nàng ta xinh đẹp, liền nổi lòng lang dạ thú.

Cha mẹ, anh trai vì bảo vệ ta nên bị chúng gi*t ch*t ngay trước mặt.

Sau đó, nàng trùng hợp được trưởng môn đời trước đi ngang qua, cứu được mạng.

Sau đó đưa về tông môn.
."Cũng chỉ tại khuôn mặt ưa nhìn của ta khiến người thân chết hết.

Nên ta thề sao này sẽ luôn mang khăn lụa che đi dung nhan của mình, không cho bất cứ ai nhìn thấy." - Kể tới đây hai mắt nàng lại đỏ hồng.

Hai giọt lệ như hai châu ngọc chực chờ rơi xuống.
"Xin lỗi! Ta gợi lại nỗi buồn của nàng." - Lạc Tinh hơi ái náy.
"Không sao! Chuyện đã hơn 300 năm rồi...!Ta cũng sớm quên.

Giờ ta chỉ một lòng với đại đạo." - Võ Tuyết Kỳ kiên định nói.

Hai mắt nàng long lanh.

Bắt đầu lấy lại vẻ thanh tao vốn có.
"Chúc mừng nàng, Tâm kết giải khai.

Từ đây đường tiên lộ sẽ mở rộng." - Lạc Tinh nâng ly lên.

Hai người lại cạn ly.
"Trần Quang, ta hỏi huynh? Lúc mới gặp Âm Như Hoa, huynh biết được mưu đồ bà ta không?"- Giọng nàng ngà ngà say say nói khẽ.
"Ta có phải thần tiên đâu mà biết, với lại công pháp bà ta đưa ra lúc đó quả thật không có gì giả dối."
"Có phải ta không đủ xinh đẹp, nên lúc đó ngươi mới không chịu song tu? Ta nhớ ngươi trong tông môn cũng không có thanh danh tốt.


Đừng nói là ta nghông nghe danh tiếng tên tông chủ thích trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi." - Có lẽ men rượu thấm vào người, nên Võ Tuyết Kỳ bạo miệng hỏi.
Lạc Tinh nhớ lại giây phút đó.

Nhìn Võ Tuyết Kỳ xinh xắn động lòng lại toàn thân không mảnh vải.

Nhất là đã lâu không gần gũi phụ nữ.

Lạc Tinh đúng là có cỗ xúc động.

Tuy nhiên lại thoáng nghĩ tới Lạc Dương đang không biết tông tích, vẫn đang chờ mình ở đâu đó, nhớ lại Thanh Nguyệt thuần lương cần mình cứu sống.

nhớ lại Ngải Vi, Lạc Mỹ đang nằm trong không gian Lạc Thần Khiên.

Lạc Tinh cảm thấy mình không nên vướng nợ tình nữa.

Tiếp đó Lạc Tinh như thanh tĩnh lại, rồi chợt nghĩ không thể nào có bữa cơm miễn phí.

Có lẽ Âm Như Hoa có âm mưu nào, mới không tiếc tiêu hao linh hồn lực vốn yếu ớt của mình để truyền Âm Dương Quyết như vậy.

Thành ra cuối cùng Lạc Tinh liều mạng đánh cược mạng sống, hi vọng tìm đường sống trong chỗ chết.

Lần này may mắn lại cược thắng.
"E hèm, thật sự lúc đó ta xém không kìm nổi.

Nhưng nhớ lại hiền thê vừa chết.

Không muốn làm chuyện có lỗi với nàng." - Yên lặng một chút Lạc Tinh nói tiếp - "Thêm nữa, đó giờ ta xem Tuyết Kỳ nàng như tri kỷ.

Đối với ta nàng còn quan trọng hơn là tình nhân.

nên chuyện nàng không muốn làm, ta sao dám làm trái."
"Tốt cho câu tri kỷ! Cạn ly!" - Võ Tuyết Kỳ đương nhiên không tin tưởng lắm.

Nhưng thấy đối phương xem mình là tri kỷ, thì cũng không hỏi thêm.
Mặt trời sắp lặng.
"Này làm việc chính sự."

"Là sao?"
"Đi, ta dẫn nàng đi cướp bảo khố!"
"Được rồi."
Hai người vội vận linh lực bức men rượu ra khỏi người cho tỉnh táo.

Tiếp đó bắt đầu như hai bóng trăng mơ ảo bay đi.
Qua hôm sau.
Phong Vân Tông bị người khác dọn sạch kho bảo khố.

Thiệt hại 400 vạn Linh thạch Trung phẩm.
Sau đó có thông tin truyền ra.
Phong Vân Tông cướp mỏ quặng của Hỏa Linh Tông nên cuối cùng Phong Vân Tông cho người cướp lại phòng đấu giá.
Thông tin không biết chẩn xác không, nhưng ngày càng lan rộng ra.

Phong Vân Tông cùng Hỏa Linh Môn lập tức trong tình trạng dương cung bạt kiếm.

Các tranh đấu diễn ra khắp nơi.

Dù hai môn chủ muốn hỏa giải cũng khó có cơ hội.
Lúc này Lý Thường Kiệt đang cắm trại ở gần mỏ quặng Hà Minh.

Ngày nào cũng vào trấn diễn thuyết, tuyên bố Phong Vân Môn cướp mỏ quặng của Nguyệt Linh Môn.

Đề nghị Phong Vân Môn phải có câu trả lời hợp lý.
Lúc này, tại trụ sở Phong Vân Môn thì đang có buổi nghị sự.
Trưởng môn Phong Vân môn, Phong Hải, một Hóa Thần Trung Kỳ cùng với chín Hóa Thần tu sĩ khác đang bàn luận xem chuyện gì xảy ra.
"Các ngươi nói xem, rốt cuộc là ai làm." - Phong Hải mặt mày đỏ bừng tức giận nói.
"Làm gì có chuyện trùng hợp thế.

Thuộc hạ nghi là Hỏa Linh Môn sau khi nuốt hơn phân nữa Kim Hà Tông, lại muốn chủ ý lên Phong Vân môn chúng ta."
"Đúng đó, có thể họ vừa ăn cướp vừa la làng.

Bày cảnh Quặng Mỏ mình bị người đánh cướp, sau đó cướp đi phòng đấu giá."
"Lần này thiệt hại đủ lớn, đền bù tổn thất xong, thiệt hại ước tính 600 Vạn Linh Thạch Trung phẩm.
Chúng ta cực khổ 10 năm chiếm của Kim Hà Tông, xem như chẳng còn gì."

"Tuy thời gian gần đây chúng ta tích lũy đủ lớn.

Đã có 10 hóa Thần đủ tấn thăng tứ tinh tông môn.

Nhưng mà đối phương đã là Tứ Tinh tông môn hơn trăm năm, nội tình ta không đủ nha."
"Tình hình Nguyệt Linh Môn thế nào?"
"Bẩm trưởng Môn." Hiện tại hơn 100 nguyên anh kỳ Nguyệt Linh Môn đang ở cách Hà Minh Mỏ Quặng trăm dặm.

Đòi chúng ta đưa ra lời giải thích.
"Hừ Theo tình báo lúc trước.

Nguyệt Linh Môn, linh thạch cạn kiệt...!tông môn chỉ có 4 Hóa Thần, thực tế không đáng lo.

Ta chỉ sợ ép họ quá họ nghiêng qua bên Hỏa Linh Tông thôi."
"Tông chủ, hay chúng ta trả quặng mỏ cho họ bày tỏ thành ý, sao đó kết minh với họ.

Khi đó chúng ta không cần hai bề thọ địch.

Mà thực lực đủ chống lại Hỏa Linh Tông"
"Đúng đó tông chủ.

Quặng mỏ này một tháng không tới 2000 Linh Thạch Trung Phẩm.

Không đáng vì nó mà có thêm bốn hóa Thần làm kẻ thù."
Một vị trưởng lão cũng nói.
"Được! Cho người thông báo.

Nếu Nguyệt Linh Môn chịu kết minh trong 10 năm không xâm phạm Phong Vân Tông, chúng ta sẽ trả lại quặng mỏ." - Phong Hải ra lệnh.
"Tông chủ 10 năm có ít quá không?"
Ha ha, 10 năm nữa ta đã là Hóa Thần Hậu Kỳ, lúc đó Hỏa Linh Tông ta cũng không e sợ, nữa là Phong Linh Môn nhỏ yếu.

nên cứ đợi qua 10 năm, chúng ta lập tức dùng thế sét đánh.

Chiếm lấy Hỏa Linh Môn.

Nghe nói tuy môn phái họ không giỏi chiến đâu nhưng tạo nghệ trận pháp cũng không tệ đâu." - Phong Hải khá tự tin vào thực lực mình.
"Dạ thuộc hạ sẽ y lời trưởng môn."
"Còn chuyện phòng đấu giá bị cướp.

May mà hơn phân nữa là mặt hàng ta cướp từ Kim Hà Tông nên cũng không đáng lo.

xem như chỉ đền bù khoảng 500 vạn Trung phẩm linh thạch.


Mọi người an tâm." - Phong Hải động viên mọi người.
Hai hôm sau, Lạc Tinh đồng ý kết minh.

Cho Lý Thường Kiệt lấy lại mỏ quặng.
Hôm sau nữa, Hỏa Linh Môn cũng ngỏ lời trả quặng mỏ Hà Giang cho Nguyệt Linh Tông, đồng thời cùng muốn 10 năm không xâm phạm nhau.

Lạc Tinh lại đồng ý tiếp.
Tiếp đó, Linh Đài Môn lại cử sứ giả đến muốn kết minh vĩnh viễn.

Dù sao thanh thế của Phong Vân Tông và Hỏa Linh Tông to lớn khiến họ cũng vô cùng kiên kị.
Lạc Tinh sau khi suy nghĩ liền đồng ý.
Mười Năm Sau, Lạc Tinh tu luyện Nguyệt Linh Dưỡng Thân Thuật tầng thứ ba đại thành.

Tuy nhiên số lượng Khiếu huyệt giải khai từng tháng lại ngày càng chậm.
Lạc Tinh bắt đầu liều mạng dùng Hắc Diệu Thạch dung hòa vào kinh mạch.

sao đó hấp thụ trực tiếp Nguyệt lượng chi lực thì mới giữ được tốc độ một tháng 100 khiếu huyệt.

Do thề với thiên đạo không xâm phạm lẫn nhau, nên Lạc Tinh cũng không đi đánh cướp Phòng đấu giá được.

Chỉ an tâm tu luyện.
Tới năm thứ 19.

Lý Thường Kiệt thành công tấn chức hóa Thần Sơ Kỳ, Năm thứ 20 Lý Khả Kỳ cũng tiếp nối.

Tính ra năm xưa Lạc Tinh nghịch thiên đạt Hóa Thần kỳ trước 40 tuổi thì nay hai người này chỉ 37, 39 tuổi đã đạt Hóa Thần .
Đương nhiên nhờ Lạc Tinh Dùng Vạn Mộc Chiếc Linh thuật.

Trong 3000 nguyên Anh Kỳ nội Môn cũng được Lạc Tinh sẵn dùng Vạn Mộc Chiếc Linh thuật giúp nâng lên một giai.
Về thực lực Trưởng Lão.

thêm 10 nguyên anh Đại Viên Mãn cũng đã lên Hóa Thần kỳ.

Do Lạc Tinh bỏ ra số tiền lớn mua nguyên thần và nguyên liệu cho Võ Tuyết Kỳ điều chế.
Lạc Tinh sau đó cũng gặp tứ thúc.

Hai người bàn tán, nghiêm cứu.

cuối cùng thành công kết hợp trận pháp Bát Phương lục Thập Tứ Quái Trận.

Nếu ngày xưa bắt buột phải có nền tảng U Linh Bá Vương thương thì nay mỗi người có thể tự do dùng vũ khí riêng..