Sáng hôm sau, Orihime đã dậy từ rất sớm. Có lẽ vì buổi tối không ngủ được nên sắc mặt nàng hơi kém. Nhẹ thở dài một hơi, nàng quay đầu sang bên cạnh. Đúng lúc này đột nhiên thấy được khuôn mặt tươi cười phóng đại của Shalnark, lập tức theo bản năng tặng cho hắn một cái tát nhân dịp lễ trung thu buồn đếu có ai rủ đi chơi.

"Tiểu Ori ngươi làm gì a!"

"Xin..xin lỗi. Tại ngươi đột nhiên ghé sát mặt lại..."

"Không sao không sao." Shalnark vỗ vỗ ngực, thần bí nhìn Orihime:

"Ngươi là đang lo chuyện đó sao?"

"Chuyện gì?"

"TấT nhiên là chuyện ngươi muốn trở về rồi." Shalnark 'ngây ngô' cười, mà Orihime sau khi nghe câu này lập tức biến sắc.

"Ngươi.."

"Ta làm sao mà biết được?" Shalnark cong cong đuôi mắt:" Ngươi không trở về được đâu. Đừng vọng tưởng."

Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Ngươi đều trốn không thoát.

Orihime hơi nghiến răng, đột nhiên nghĩ đến năng lực của Pakun. Nàng hừ một tiếng sau đó nhảy từ trên tầng xuống, bay nhảy trên các nóc nhà.

Về nhà... Tại sao lại không thể?

Nghĩ đến vẻ mặt tự tin đó của hắn nàng chỉ muốn đấm hắn vài cái.

Chết tiệt..vẻ mặt giống như muốn ăn đòn.

"Giận rồi?" Shalnark nghệt mặt nhìn phương hướng nàng chạy đi, cười hơ hớ.

"Thật là...trốn làm sao thoát được đây?"

"Làm sao đây..."

"Ta..hơi không chịu được rồi."

Tiếng lẩm bẩm bé nhỏ của hắn hoà vào trong không khí, gió thổi nhẹ qua, khe cửa hơi hé kia lập tức đóng lại. Bóng đen lùi về sau, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Đến lúc này rồi, nàng còn mơ đến những ý định kia sao?

Ngốc..

Ngốc đến khiến người ta muốn điên lên.