Chương 17 Quả Nhiên Là Tinh Duyên 

Gà  hỏi: “Này, mày biết Thị Tử tìm cái này làm gì không?” 

“không biết, nhưng tao cảm thấy không phải nó làm loạn đâu, có lẽ nó đang nằm vùng đó.” 

“Nó à? Vậy mắc chi bắt mình đi chôm đồ. Nhanh lên đi, mày xóa được cái này không?” 

“Xóa làm gì, mang cả cục CPU đi thôi.” Dù sao CPU cũng là loại siêu nhỏ, chỉ khoảng hai cân, như một cuốn sách mà thôi. Mập không hiểu sao Gà lại nghĩ tới chuyện xóa thông tin. 

Mập ngồi xuống rút điện, gỡ dây mạng rồi ôm CPU ra ngoài. Gà bám sát theo hắn, mắt láo liên nhìn trước nhìn sau. Lúc đi ra ngoài hắn lại không cẩn thận đụng trúng giá đựng đồ ngay cạnh cửa khiến hắn kinh hồn bạt vía, cũng may cái giá khá chắc, nên không gây nên tiếng động.  

Ra khỏi cửa, hai người ngó nghiêng, vẫn không có ai qua lại.  

Thời điểm này cũng chẳng ai lui tới con ngõ nhỏ này, mà từ đây cũng có thể nhìn thấy Khúc Sầm Sĩ đứng ở xe bên cạnh hút thuốc, bên cạnh hắn là chậu hoa lớn, còn có ba cái đốm sáng. 

Hai người phóng lên xe, Khúc Sầm Sĩ thấy bọn hắn ra thì cũng lên xe, nổ máy phóng đi. 

Xe rời khỏi ngõ nhỏ một lúc thì ba người mới ổn định tinh thần lại. Im lặng nãy giờ, sau cùng đã có thể lên tiếng rồi.  

Khúc Sầm Sĩ hỏi: “Thành công không?” 

 

Mập vừa thay đồ vừa nói: “Sang nhà mày xem nhỉ?” 

“Ừ, may mà thành công cả rồi.” Gà vừa thay đồ, vừa nghĩ tới gì đó, hỏi: “Thị Tử, ban nãy ở chậu hoa có ba điếu thuốc là mày đốt à?” 

Tay mơ mới vừa đổi về quần áo, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Thị Tử, vừa rồi kia chậu hoa tam điếu thuốc là ngươi điểm?” 

“ừ.” Hắn nói ngắn gọn, cho dù hắn nói là đốt cho ma hút, thì hai người kia liệu có tin không, nên thôi, không cần giải thích.   

“Lỡ lúc chủ tiệm kia báo án, người ta để ý tới điếu thuốc ở chậu hoa, xong truy ra vân tay của mày, rồi tìm tới tao, rồi vợ tao…” 

Mập đập vào gáy hắn một cái : “Đừng có mở miệng ra là vợ này vợ kia, mày nghĩ cảnh sát chỉ vì một cái CPU vài trăm đồng mà cử hẳn chuyên án tới điều tra à? Còn vân tay nữa? không tốn tiền à? Mất vài trăm đồng này, cao lắm là đi báo án,  người ta ghi nhận rồi cho ký tên là xong. Thế là hết!” 

Khúc Sầm Sĩ trầm mặc, hắn không nghĩ nói ra lời tán đồng, nhưng trên thực tế chính là như vậy. Bọn họ hiện tại có thể bình an rời khỏi ngõ nhỏ kia, chuyện này trên cơ bản cứ như vậy kết thúc. 

Bọn họ không về tiểu khu biệt thự kia, mà đi căn hộ Khúc Sầ m e o m u p  Sĩ thuê ở ngoài. Lúc đi vào căn hộ, Mập giật mình đến há hốc miệng. Gà thì biết hắn thuê nhà ở ngoài, thậm chí còn đã tới một lần, nên không giật mình cho lắm, chỉ nhăn mày ra vẻ không ưng. 

Mập đi một vòng rồi thực khinh thường mà nói: “Thị Tử, nhà mày đang bị điều tra tài sản à? Ông nội mày tham nhũng à?” 

“Tham cái đầu mày á!” Khúc Sầm Sĩ tức giận mà nói, “Ông nội của tao về hưu bao năm rồi, có muốn nhận hối lộ cũng chẳng có ai hối lộ chứ ở đó mà tham nhũng.” 

“Chứ sao mày ở cái nhà nát này? Không phải giả vờ cho người ta xem à?” Mập vừa nói vừa nhìn quanh căn hộ, ánh mắt chạm vào một đám mốc trên tường. 

Gà cũng nói: “Lần trước tao có tới đây, tao cũng nói với nó, nhà này ẩm ướt âm u, ở lâu không tốt cho sức khỏe nhưng nó không chịu đổi.” 

Khúc Sầm Sĩ im lặng vào nhà, mở máy tính. Hắn không giải thích, vì mấy người kia không biết Khúc Sầm Sĩ là quỷ tử, nên cơ thể càng tiếp cận nhiều âm khí thì càng thoải mái, càng khỏe khoắn. 

Ba người chụp đầu trước màn hình, tìm tới đoạn trước khi người đàn ông kia đụng trúng hắn. Khoảng thời gian nào, Khúc Sầm Sĩ nhớ nhớ cũng không phải rõ ràng lắm.  

Mấy hôm nay, sau bao nhiêu chuyện thì hắn quyết định ngày mai sẽ bắt đầu mua một cuốn sổ tay, ghi chép mọi thứ lại, giống như mấy ông cảnh sát già phá án trong sở, nếu không mai này lỡ mình lại bỏ sót chi tiết nào đó. 

Cuối cùng, hắn đã thấy được người đàn ông kia. Hắn không thể quên hình ảnh người đàn ông cao gầy, tay kẹp túi đen, tay cầm một cái hộp. Camera từ trên cao chiếu xuống, nhìn hơi thay đổi một chút nhưng hắn vẫn nhận ra người đó. Người đó nhìn đồ trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên này, rồi biến mất khỏi phạm vi của camera. Bất quá từ hình ảnh của người đó trước khi biến mất một giây, và góc độ xoay người, xác thật đi vào Tinh Duyên. 

Khúc Sầm Sĩ tua lại, rồi dừng hình, chỉ vào đồ trong tay người đó hỏi: “Tụi mày xem, trong tay hắn cầm cái gì? Hắn đang xem cái gì?” 

Gà có vẻ rất quen thuộc với mấy thiêt bị này, ấn ấn mấy cái thì hình ảnh phóg lớn lên, nhưng lại rất mờ. Mập cau mày: “Đồ cổ gì đây? Phân giải thấp thế không biết?!” 

Mọi người đành thu nhỏ lại, đoán xem hắn cầm cái gì.  

 

Gà nói: “Tao cảm thấy là tờ giấy, có viết địa chỉ, là địa chỉ đối diện.” 

Mập nói: “Tao cảm thấy là danh thiếp. Tờ giấy sẽ không có nhỏ như vậy.” 

Khúc Sầm Sĩ âm thầm thở hắt ra, Tinh Tinh từng nói qua, “Tinh Duyên” không có danh thiếp, đều là người quen giới thiệu, như vậy người này là ai giới thiệu? Hắn tại sao lại bị lựa chọn? Có phải cũng giống Hứa Mỹ Mỹ, là bởi vì thuần âm hoặc là thuần dương mệnh? 

Trong lúc Khúc Sầm Sĩ đang nghĩ thì Mập vỗ cánh tay hắn :”này, người này sao? Thiếu tiền mày à?” 

“Tao chỉ có thể nói với tụi mày, là sau khi rời khỏi tầm quan sát của camera này thì khoảng 25 phút sau, tao cũng không nhớ kỹ lắm…” 

“Trọng điểm, Thị Tử. Vợ tao còn đang chờ tao về.” 

“Vậy mày về đi.” 

“Người này làm sao? 

“Đã chết, bị xe đâm chết. Tao nghi cửa hàng cuối cùng hắn vào, có liên hệ… rất lớn.” 

Khúc Sầm Sĩ vốn dĩ định nói hiềm nghi, nhưng cho dù “Tinh Duyên” là nơi xuống tay, nhưng cũng không thể nói là “Tinh Duyên” giết người. Nếu hắn nói có khả năng là Pha lê hoặc là Phật châu giết người, hai người này hẳn lại sẽ lăn lộn cười mất. 

Gà gật đầu, “Tao về trước đây, vợ tao đợi.” 

Hắn vừa nói xong thì Khúc Sầm Sĩ và Mập quay đầu cùng lúc nhìn hắn, còn là ánh mắt vô cùng kỳ quái. Gà nói: “Nhìn tao cái gì, tao phải về á, tao mà đi ra ngoài hơn một đêm thì qua hôm sau không bước chân vào nhà được đâu.” 

“Gà này,” Khúc Sầm Sĩ nói, “Mày không cảm thấy là nếu nghe xong là có vụ án có người chết, mày nên có biểu hiện sợ hãi một chút sao? Lúc này mày lại nói phải đi, chẳng lẽ mày không sợ trên đường…” 

“Tao… tao sợ cái gì mà sợ? đâu phải tao hại chết người ta. Còn nữa, mỗi ngày bao vụ tai nan chết người, có cái gì chứ.” Gà nói có chút lúng túng. Có thể thấy hắn cũng s ợ, nhưng lại sợ con cọp mẹ ở nhà hơn, nên vẫn rời đi. 

Gà đi rồi, Khúc Sầm Sĩ mới đốt một nén nhang, kêu Mập giúp mình đổi lại CPU ở nhà. Hắn qua phòng bên cạnh cắm nhang vào quả táo ở cửa sổ. 

Hắn cũng chẳng hiểu sao, hắn cứ làm thế. Thực ra mua một bát nhang cũng được ,nhưng hắn lại thích cắm vào quả táo. 

Đứng ở cửa sổ hắn nhìn thấy rõ cảnh bên dưới, thấy Gà đi ra khỏi khu dân cư, bước chân vững vàng, hoàn toàn không giống như là sợ hãi. 

Gà, có vấn đề!!!  

Trong lòng Khúc Sầm Sĩ bật ra suy nghĩ này. Đêm qua bọn hắn phát hiện ra Gà cố ý cắt đuôi bọn hắn, mà giờ, Gà rõ ràng không có phản ứng như người bình thường.