*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Du Luân nở nụ cười không phúc hậu.

Động vật quý hiếm như bạn học Miêu đâu phải muốn gặp là gặp được đâu.

Du Luân sợ đánh thức người khác nên cười rất khẽ, Nhan Hành Thạc không nhúc nhích, quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó thấp giọng hỏi: “Lúc nãy cậu nói muốn đi Lhasa.”

Du Luân gật đầu một cách tự nhiên, “Đúng vậy, nếu không tôi đã không tới Nhã An làm gì rồi. Đạp xe đến Tây Tạng là chuyến đi tốt nghiệp của tôi.”

“Tôi nhớ trước đó cậu có bảo mình đã đi làm mà.” 

“Tôi vẫn chưa chính thức vào làm.” Du Luân có chút buồn ngủ, cậu gác tay trên đầu gối rồi gối đầu lên, “Tôi vừa tốt nghiệp đại học tuần trước, trước khi ra trường đã trúng tuyển công chức, tháng 9 mới bắt đầu đi làm.”

Nghi vấn trong lòng đã được giải đáp, Nhan Hành Thạc nhàn nhạt gật đầu, sau đó ngừng nói, Du Luân nghiêng đầu nhìn anh, “Còn anh, anh cũng đi Lhasa sao?”

“Đúng vậy.” Nhan Hành Thạc trả lời ngắn gọn.

Du Luân: “……” Để xác nhận lần nữa, người này thật sự không biết tán gẫu rồi.

“Đạp xe?”

“Lái xe.”

Du Luân từ bỏ luôn.

Cậu không hỏi, đối phương sẽ không nói gì, mà cậu hỏi, anh ta chỉ trả lời một hoặc hai từ, vậy thì bảo cậu tiếp tục thế nào đây!

Tức giận nhắm mắt lại, Du Luân quyết định mặc kệ anh ta, ngủ luôn. Không biết sau bình minh tình hình sẽ ra sao, nếu phát triển theo chiều hướng xấu nhất thì ít nhất cậu sẽ không đến Hoàng Tuyền với đôi mắt gấu trúc.

Mới vừa nhắm mắt lại, giọng nói gây mất hứng lại xuất hiện.

“Vì sao cậu lại muốn đến Lhasa?”

Du Luân đổi bên tiếp tục nằm bò, lười biếng nói: “Bởi vì Lhasa đẹp, hơn nữa cũng xa, thích hợp đi du lịch đường dài. Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng của tôi, đương nhiên phải bung xõa hết mình rồi.”

Nói đến này, lòng hiếu kỳ Du Luân lại trỗi dậy, cậu ngẩng đầu, “Còn anh?”

Nhan Hành Thạc nhỏ giọng đáp: “Tôi không muốn đợi thêm nữa.”

“Đợi gì cơ?”

“Tôi đã muốn đến Lhasa từ rất lâu rồi nhưng luôn phải đợi đến khi có thời gian, từ cấp ba đến đại học, rồi lại từ đại học đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Lúc trước hoặc là bận việc học hoặc là có chuyện khác xảy ra, tôi nghĩ cứ chờ thế này thì chắc đến khi về hưu cũng chưa đi được mất. Vừa khéo lần này viện nghiên cứu cho tôi một kỳ nghỉ ngắn hạn, tôi cũng xin nghỉ thêm vài ngày nữa, vậy là đủ thời gian, sau đó, tôi lên đường.”

Và rồi, đến nơi này.

Mặc dù Nhan Hành Thạc không nói câu cuối nhưng Du Luân lập tức get được, nói thêm nữa sẽ khóc mất. Nếu có cỗ máy thời gian, Du Luân nhất định phải quay về ba ngày trước, ấn chết mình đang vui vẻ thu dọn hành lý vào bồn cầu.

……

Buồn bã bước vào mộng đẹp, lần này thực sự nằm mơ, Du Luân mơ thấy mình bị khủng long ăn thịt, sau đó lại bị thằn lằn quấn lấy. Vất vả lắm mới thoát khỏi thế giới động vật tàn ác thì bạn học Miêu khuôn mặt đầy máu lại mỉm cười mời cậu ăn người nướng mọi, chiếc xiên sắt đang quay trên lửa, người bị cột trên đó rõ ràng là Nhan Hành Thạc. Triệu Tòng Huy và Vương Hải Lượng mặc giống mèo Tom, trước cổ là một cái khăn ăn màu trắng, tay cầm dao nĩa, vẻ mặt chờ mong, chảy nước miếng nhìn Nhan Hành Thạc.

Ngay lúc Du Luân nhũn chân muốn bỏ chạy, Nhan Hành Thạc trên xiên sắt quay một vòng, hai người nhìn nhau, anh bình tĩnh nói với Du Luân: “Đói bụng sao? Không sao đâu, ăn tôi đi.”

Du Luân nổi giận gầm lên một tiếng đồ lưu manh, tỉnh lại.

Nhan Hành Thạc vẫn ngồi ở vị trí cũ, anh vô tội nhìn Du Luân, “Ai là đồ lưu manh?”

Du Luân: “……”

Cậu không muốn trả lời câu hỏi này.

Du Luân chỉ ngủ chưa đầy một tiếng, sau cậu thì những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, ngoại trừ Triệu Tòng Huy có trái tim sắt thép.

Bầu trời tối đen như mực dần dần chuyển sang màu xanh thẳm, trời cũng sắp hừng đông, Miêu Thắng Nam lo lắng đánh thức Triệu Tòng Huy, năm người đồng chí đứng cách cánh cổng 3 mét, khoảng cách này không quá gần cũng không quá xa.

Từ xa xa xuất hiện những rạng trắng trên bầu trời, tầm nhìn của mọi người dần khôi phục, cánh cổng trước kia không thể nhìn thấy toàn cảnh cuối cùng cũng hiện nguyên hình, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cổng một cách rõ ràng.

Sắc mặt năm người trong phút chốc tái nhợt.

Cái gọi là cổng thực chất là một khoảng trống giữa hai cái cây, đủ cho ba người cùng đi qua, bởi vì xung quanh có quá nhiều dây leo nên hai cái cây đã bị che khuất. Nhìn qua, khoảng trống kia trông giống như một cánh cổng hình vòm được hình thành tự nhiên, cánh cổng này tuy đẹp, nhưng dù có đẹp đến đâu cũng không thể thu hút được sự chú ý của năm người đồng chí.

Bởi vì ngoài cổng, có khủng long.

Hơn nữa không phải một con, mà là một rừng.

Tất cả các loại khủng long kỳ dị đứng ngoài cổng, chúng không cùng một chủng loại, thậm chí còn không cùng một phân loại, có rất nhiều khủng long ăn chay, có rất nhiều khủng long ăn thịt, có cao lớn, có thấp bé, có màu đen, có màu nâu, tóm lại, đặc trưng gì cũng có, đặc trưng gì cũng khác nhau, chỉ có một điểm là giống nhau.

—— Chúng nó đều nhìn chằm chằm năm người bên trong cánh cửa như hổ rình mồi.

Nhóm Du Luân đã thức dậy từ trước bình minh, hơn nữa còn luôn lo lắng nhìn ra ngoài cổng, nhưng họ chưa từng thấy con vật nào đi qua, cũng không thấy dấu hiệu nào khác lạ cả. Vậy tức là, những con khủng long đó đã ở ngoài cổng từ lâu rồi, rất có thể ngày hôm qua khi bọn họ vừa đến, chúng đã ngủ đông ở bên ngoài, không nhúc nhích nhìn chòng chọc bọn họ.

Thực lòng mà nói, lúc trước ai cũng suy đoán rất nhiều, chẳng hạn như ngoài cổng có cạm bẫy, cánh cổng chính là lối ra. Tóm lại, cái gì cũng nghĩ đến, nhưng chưa từng nghĩ đến việc bên ngoài cổng là lối vào, hay nói đúng hơn là lối vào của Công viên kỷ Jura.

Hóa ra nhiệm vụ 2 khiến bọn họ lặn lội đường dài, không phải là để bọn họ thoát khỏi khủng long, mà là để đưa bọn họ đến trước mặt khủng long.

“Ding dong.”

Nhẫn lại vang lên, Du Luân chết lặng nâng tay, nhìn thấy nhiệm vụ 3 đến muộn màng.

“Nhiệm vụ 3: Một người vui không bằng mọi người cùng vui, và niềm vui của đám đông cũng không bằng Anipop*.

Mời bước ra khỏi cổng rừng, sau khi xem luật chơi, hãy chơi với những bé khủng long dễ thương này và hoàn thành màn chơi. Xin nhắc lại, kết thúc trò chơi càng sớm, tỷ lệ thương vong càng thấp.”

Anipop*: 

Câu đầu tiên của nhiệm vụ 3 khác với nhiệm vụ 1 và nhiệm vụ 2, nó có vẻ nghịch ngợm hơn một chút, nhưng sẽ không ai để ý điều này. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Bước ra khỏi cổng rừng” được viết trên tờ ghi chú, Du Luân là người đầu tiên lên tiếng: “Dễ thương? Những con khủng long đó mà dễ thương á?! Cái nhẫn rác rưởi này có hiểu lầm gì về sự dễ thương không vậy!”

Miêu Thắng Nam nức nở, “Em không muốn đi ra ngoài, em không muốn bị ăn thịt!”

Nhan Hành Thạc: “Chơi trò chơi……”

Triệu Tòng Huy: “Không phải đâu, nó thật sự muốn giết chúng ta đấy!”

Đầu óc Du Luân rối bời, chỉ cần vẫn còn khát vọng sinh tồn thì không ai muốn bước ra khỏi cánh cổng cả, cậu vừa định nói thì nghe thấy một tiếng gầm rú vang dội từ phía sau: “Mẹ nó chứ! Ông đây không chơi đâu!”

Du Luân sững sờ, vẻ mặt của Vương Hải Lượng vô cùng tức giận, hắn muốn tháo chiếc nhẫn ra, nhưng cũng vô ích như Du Luân lần trước. Không thể tháo chiếc nhẫn ra khiến cảm xúc hắn càng thêm tiêu cực, hắn lại mắng mỏ, mặc kệ những người đồng đội khác, quay lưng bỏ đi, bước càng lúc càng nhanh, như thể đang chạy trốn.

“Ai muốn ra thì ra! Ông đây không thèm ra. Từ Tết đến giờ không có việc gì suôn sẻ cả! Tại sao tôi lại xui xẻo vậy chứ, tại sao tôi vừa thất nghiệp vừa thất tình, đã vậy còn bị kéo vào đây?! Muốn chơi đúng không, ông đây không tiếp, mày tự chơi một mình đi!”

Lời nói của Vương Hải Lượng lọt vào tai những người khác không sót một chữ, Du Luân sửng sốt một giây, cậu cất bước đuổi theo, mới vừa bước được một bước, trước mặt liền xảy ra một việc bất ngờ. Một tiếng hét kinh hãi vang lên bên cạnh, có người ở phía sau túm chặt lấy cậu, Du Luân buộc phải dừng lại tại chỗ, cậu nhìn phía trước, đồng tử lập tức co lại.

Những dây leo tưởng như vô hại ở chỗ họ ngủ tối qua bất ngờ tấn công khi Vương Hải Lượng quay người lại muốn bỏ chạy, chúng nhanh đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Trong giây lát, Vương Hải Lượng đã bị dây leo siết chặt cổ, hắn hoảng sợ vùng vẫy và muốn kêu cứu, nhưng vừa há mồm đã bị bịt miệng lại, chẳng mấy chốc dây leo đã quấn quanh người hắn, càng lúc càng siết chặt……

Rắc rắc, âm thanh của xương bị gãy, tí tách, âm thanh máu chảy xuống.

Nếu máu chưa rơi xuống đất đã bị dây leo hấp thụ, chẳng mấy chốc, họ không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng dây leo di chuyển nữa. Không lâu sau, ngay cả dây leo cũng ngừng di chuyển, cả khu rừng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau, Du Luân mới nghe lại nhịp tim của mình.

Vương Hải chưa làm gì sai cả, hắn chỉ không muốn chấp nhận một sự sắp đặt vô lý như vậy thôi, và sau đó, những dây leo này, không, phải nói là Vương Miện Gai, đã giết chết hắn.

Khi nỗi kinh hoàng lên đến đỉnh điểm, mọi người sẽ không còn tức giận hay sợ hãi nữa, tất cả những gì họ có thể làm, là tuân theo.

Không ai lên tiếng, không ai cử động, ngay cả người khóc nhiều nhất như Miêu Thắng Nam cũng đứng ngây ra, dây leo lại bắt đầu sột soạt di chuyển, mục tiêu của nó là bọn họ.

Du Luân chợt lạnh sống lưng, cậu lập tức xoay người, “Đừng nhìn, đi thôi!”

Một người đồng đội đã bị giết ngay trước mắt họ, nhưng bọn họ không thể thương cảm cho đối phương, bởi vì không ai biết liệu mình có trở thành đối tượng được thương cảm tiếp theo hay không.

Bốn người quay lưng lại và nhìn những khủng long đó lần nữa, phía trước là hàng trăm con khủng long, phía sau là dây leo giết người không chớp mắt. Cuối cùng Triệu Tòng Huy cũng không thể nói ra bốn chữ ‘Không có ác ý’ được nữa, bởi vì bây giờ, tất cả đều tràn đầy ác ý ập vào mặt bọn họ.

Sống chết của bọn họ, chỉ là một trò chơi của Vương Miện.

Ngay lúc họ hoảng sợ chạy ra khỏi cổng, khoảng khắc bước ra, bốn người họ đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Nếu sử dụng một phép so sánh, thì như thể họ bước vào một kết giới vậy, khác hẳn những vùng đồng bằng, rừng rậm và khu vực trung gian họ từng đến, cụ thể là khác chỗ nào bọn họ cũng không biết.

Không thể nói chuyện nhưng họ có thể lắng nghe.

Tiếng nhạc vui tươi vang lên trên bầu trời, những con khủng long hình như đã quá quen với loại nhạc này. Ai cũng nhớ xuất xứ của loại nhạc này, nhưng vì nó quá quái dị nên nhất thời không ai dám nói, cuối cùng Triệu Tòng Huy vẫn chậm nửa nhịp, vẻ mặt ức chế hô: “Tôi không nghe lầm đúng chứ, đây là nhạc nền của Anipop mà?!”

Đúng lúc này, ba sinh vật cao 60 cm, kích thước giống con ngỗng hiện đại nhưng diện mạo lại giống con gà chạy ra từ đám khủng long. Chúng nó cực kỳ nhanh, khi bốn người chưa kịp phản ứng, ngoại trừ Miêu Thắng Nam, thì tất cả đã bị một con ngỗng đầu gà đáng khinh sờ mó một chút, chúng nó giương cánh, sờ xong liền bỏ chạy, vô cùng kiêu ngạo.

Sau khi con ngỗng đầu gà thứ ba sờ xong, một giọng nói điện tử dễ thương đột nhiên xuất hiện trong không trung: “Amazing!”

Sau đó, ba con ngỗng đầu gà biến mất.

Bốn người: “…………”

Sau khi biểu diễn xong quy tắc, những con khủng long không kiên nhẫn lập tức giải tán, khủng long ăn cỏ chạy đến khóm lá yêu quý của mình, khủng long ăn thịt chạy đến con người yêu quý của mình. Bốn người đang choáng váng lập tức phản ứng lại rồi bỏ chạy!

Triệu Tòng Huy suy sụp hét lên: “Bẫy nhau vậy! Đây tuyệt đối là quả báo vì em đã giết quá nhiều động vật nhỏ màaaaaaa!”