Hướng dẫn viên Kim tội nghiệp, đến tận khi mặt trời sắp lặn mới nhận được 12 điểm, run rẩy rời đi.

Nhan Hành Thạc hỏi từ chuyện lớn đến chuyện bé, từ yêu cầu tổ đội đến phân loại phần thưởng trong rừng, từ bản chất của Vương Miện đến cơm tự sôi ở đây có vị gì, gần như vắt kiệt hướng dẫn viên Kim. Anh giảng giải lại những thông tin hữu ích cho đồng đội, bốn người cùng ngồi dưới đất tiêu hóa.

Nếu muốn vào cửa thứ hai thì phải thành lập một đội, số thành viên trong đội tối thiểu là bốn và tối đa là sáu, mỗi đội có một đội trưởng và một tên đội. Tên của các đội được liên tục làm mới trên Bảng vàng Danh Dự, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy những đội đã vượt qua cửa thứ hai, chứ không được biết gì về những cửa tiếp theo cả.

Theo quan sát của hướng dẫn viên Kim, tiêu chuẩn chọn người của Vương Miện là từ 18 đến 35 tuổi, giới tính ngẫu nhiên, địa điểm ngẫu nhiên, không phân biệt quốc tịch, nhưng nơi xuất xứ phải là Trung Quốc, hơn nữa tất cả đều ở một mình trước khi bị kéo vào.

Ngoài những điều này, Nhan Hành Thạc cũng hỏi thêm một cách kiếm điểm khác từ hướng dẫn viên Kim.

Miêu Thắng Nam sửng sốt, “Không phải anh ta nói chỉ có thể đến nhà máy để kiếm tiền sao ạ?”

Triệu Tòng Huy thở dài, “Em tin tưởng hắn thật đó, nhất định hắn che dấu chúng ta rất nhiều chuyện, chỉ cần xen vào lợi ích của mình thì hắn sẽ không nói cho chúng ta biết đâu. Em nghĩ đi, hắn là người đã chết tám lần rồi á!”

Miêu Thắng Nam: “……”

Anh nói thì cứ nói đi, đừng dùng câu nói nổi tiếng của nhân vật chính trong phim hoạt hình chứ?

Du Luân dùng húc cùi chỏ vào Nhan Hành Thạc, “Anh nói tiếp đi.”

“Mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc, ngoài trừ việc bị trừ 5 điểm cố định thì sẽ có người được cộng thêm điểm, cũng không được cộng nhiều đâu, chỉ từ 1 đến 3 điểm thôi. Nghe nói đây là điểm nhan sắc, liên quan đến ngoại hình và quần áo.”

Ba người: “……”

Triệu Tòng Huy chết lặng: “Sao ở cái nơi này mà cũng phải nhìn mặt nữa vậy.”

Miêu Thắng Nam nhíu mày: “Còn phải nhìn quần áo sao, thật đáng khinh mà.”

Du Luân: “……”

Cậu không nói nên lời.

Nhan Hành Thạc nói tiếp: “Loại điểm cộng này giới hạn số người nhận, mỗi ngày chỉ có năm mươi người được cộng điểm thôi. Hướng dẫn viên Kim có nói thẩm mỹ của Vương Miện khác với con người nên không thể dùng thẩm mỹ của con người để lấy lòng Vương Miện được.”

Ba người: “……”

Càng nói càng thấy đáng khinh!

Du Luân xoa trán, đau đầu nói: “Tạm thời đừng bận tâm về loại điểm cộng thêm này. Bây giờ mỗi người chúng ta còn 16 điểm và có thể ở đây tối đa là ba ngày, việc cấp bách nhất bây giờ là kiếm điểm và nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Dừng một chút, Du Luân nhìn về phía những người khác: “Mọi người muốn vào cửa thứ hai khi nào?”

Nhan Hành Thạc: “Tùy cậu.”

Triệu Tòng Huy: “Sao cũng được ạ.”

Miêu Thắng Nam: “Em sẵn sàng mọi lúc luôn.”

Du Luân: “……”

Vốn là muốn lắng nghe ý kiến của mọi người, nào ngờ phát hiện mọi người còn ít ý kiến hơn mình. Sau khi suy nghĩ xong, Du Luân nói: “Vậy thì ba ngày sau nhé, bây giờ tôi mệt lắm rồi.”

Triệu Tòng Huy gật đầu, “Ngày mai em sẽ đến nhà máy, em có thể vẽ tranh, nói không chừng sẽ được cộng điểm nhờ các tác phẩm.”

Nhan Hành Thạc: “Tôi sẽ đi trả lời câu hỏi, buổi chiều thì vào rừng đi dạo thử xem.”

Miêu Thắng Nam theo sát nói: “Thành tích của em không được tốt lắm nên sẽ đi làm công vậy. Sau khi hoàn thành công việc, em muốn đi tìm sư huynh xem anh ấy có ở đây không, anh Luân, vậy có được không ạ?”

Du Luân ôn hòa trả lời: “Đương nhiên là được.”

Sau đó trong lòng điên cuồng gào thét, mọi người đã chọn xong hết cả rồi, bây giờ chỉ còn nhặt rác thôi, lẽ nào mình phải đi nhặt rác sao?! Đừng màaaa, mình cũng muốn đi làm công!

“Vấn đề của ngày mai thì ngày mai lại nghĩ, giờ phải giải quyết vấn đề của ngày hôm nay đã.”

Nhan Hành Thạc nói xong, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của ba người còn lại, “Mọi người không đói sao?”

Đương nhiên là đói chứ, đã gần hai ngày một đêm rồi bọn họ chưa ăn gì, lúc nguy cấp đến tính mạng nên cũng không nghĩ tới, bây giờ không còn nguy hiểm nữa, chiếc bụng đói lập tức biểu tình.

Du Luân nói: “Đồ ăn rẻ nhất ở đây là mì gói, một gói mười điểm tặng kèm nước nóng.”

Miêu Thắng Nam vừa định đứng lên, nghe thấy giá cả, lập tức ngồi lại, “Đắt thế, còn món gì khác không ạ?”

Du Luân lắc đầu, “Đồ ăn ở đây toàn là thức ăn nhanh, không có nguyên vật liệu. Thật ra miến cũng khá tiện, một bao ba điểm, nhưng chúng ta không có nước, cũng không có nồi nên không thể nấu được, nếu mua thì cũng chỉ có thể ăn sống thôi.”

Du Luân an ủi: “Hôm nay cứ chắp vá như vậy đi, chúng ta đi mua hai gói mì ăn liền rồi chia nhau ăn, bổ sung thể lực trước, chờ ngày mai kiếm được điểm rồi mua món khác sau.”

Chỉ có thể như vậy thôi.

Mọi người rầu rĩ đứng lên, hệt như không phải đi mua đồ ăn mà là đi bán con, lê bước chân nặng trĩu. Trên đường đến nhà máy, Triệu Tòng Huy đột nhiên nhớ ra bọn họ vẫn chưa xem quà vượt cửa mới.

Được cậu ta nhắc nhở, mọi người dừng lại, nhìn vào món quà mới nhận được của mình.

Du Luân là ‘Truyền thuyết sói đói’ và ‘Không coi ai ra gì’, Nhan Hành Thạc là ‘Người một nhà phải ngay ngắn’ và ‘Người con hiếu thảo’, Triệu Tòng Huy là ‘Thỏ con ngoan ngoãn’ và ‘Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm’, còn Miêu Thắng Nam là ‘Biển hoa hồng nở rộ’ và ‘Quy luật thời gian’.

Vẫn như vậy, vô cùng khó hiểu.

……

Hướng dẫn viên Kim từng nói ở đây có thể sử dụng tất cả quà tặng, nhưng dùng ở khu vực chờ thì hơi phí nên sau khi click mở, mọi người không có thao tác nào khác. Chỉ sau khi sử dụng mới có thể xem hướng dẫn, nên hiện tại bọn họ vẫn không biết những cái này dùng để làm gì.

Ngay khi chuẩn bị đi tiếp thì một bóng đen từ trên trời rơi xuống, đập cái ‘phịch’ xuống trước mặt bốn người bọn họ.

Mọi người giật nảy mình, chăm chú nhìn lại thì phát hiện đó là một con gà đầu ngỗng chết không nhắm mắt.

Khủng long từ trên trời rơi xuống……Tình huống gì vậy nè?!

Du Luân đột nhiên quay đầu, nhanh chóng đoán ra đầu sỏ gây tội, cậu hỏi: “Sao lại thế này?”

Triệu Tòng Huy cũng ngơ ngác chẳng hiểu gì, “Em nhấn vào ‘Quà cảm ơn của khủng long chân chim’, sau đó thứ này liền rơi xuống.”

“Nhóc chưa đọc hướng dẫn sử dụng sao?”

“Đọc rồi ạ, trên đó có một dòng chữ —— Khủng long không săn được không phải là đứa trẻ ngoan. Để đền đáp lòng tốt của ngài, khủng long chân chim quyết định chia cho ngài tất cả khẩu phần ăn trong bảy ngày tới, xin hãy nhận chúng.”

Du Luân há hốc mồm, nhất thời không biết nên than rằng không ngờ con khủng long chân chim này lại hào phóng như vậy, hay là nên thở dài rằng tấm si tình chung quy đã trao sai người. Cậu cúi đầu nhìn con ngỗng đầu gà trên mặt đất.

Nó rất lớn, chắc sẽ đủ cho bốn người ăn, nhưng mà nhổ lông và nấu cũng là cả một vấn đề…

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, Nhan Hành Thạc kéo cậu ra: “Cẩn thận!”

Rầm!

Con ngỗng đầu gà thứ hai chết không nhắm mắt rơi xuống.

Bốn người nhìn hai con ngỗng đầu gà trên mặt đất, im thin thít.

Một lúc lâu sau, Du Luân đến trước mặt Triệu Tòng Huy, Triệu Tòng Huy tưởng rằng cậu lại muốn nói mình lừa gạt tình cảm của khủng long, không khỏi xấu hổ cúi đầu, nhưng giây tiếp theo, bàn tay của cậu ta bị nắm lấy.

Lại ngẩng đầu, chỉ thấy Du Luân tha thiết nhìn mình: “Sau này nhất định cũng phải làm một tên khốn nghe chưa!”

Triệu Tòng Huy: “……”