Người phụ nữ này trông thì có vẻ nhiệt tình, dịu dàng nhưng thực chất lại là một kẻ hám tiền, không đưa tiền thì đừng hòng bước vào, Du Luân bất đắc dĩ, cho ả 4 điểm.

Bọn họ không có một xu dính túi, thứ duy nhất liên quan đến tiền bạc là điểm Vinh Dự. Khi người phụ nữ nghe họ sẽ trả bằng điểm Vinh Dự thì không hề ngạc nhiên, thậm chí còn định dùng chiêu sư tử ngoạm 40 điểm từ Du Luân.

Du Luân là ai chứ, từ nhỏ đã theo mẹ vào nam ra bắc mặc cả, không có giá nào là cậu không chém được, Du Luân chém bay một số 0 rồi mới đưa tiền. Người phụ nữ miễn cưỡng chấp nhận, liếc nhìn nhóm Du Luân rồi lẩm bẩm bằng âm lượng ai cũng nghe được: “Đường đường là văn phòng Khăn Quàng Đỏ mà lại keo kiệt như vậy, kém xa văn phòng Bông Tuyết.”

Du Luân thu tay trái đeo nhẫn lại, nghe vậy liền sửng sốt, “Văn phòng Bông Tuyết?”

Vừa nãy khi nói chuyện với đối phương, bọn họ mới phát hiện rằng ở đây bốn người đều là thám tử, tên văn phòng là tên đội, giám đốc văn phòng đương nhiên cũng là Du Luân, hệt như bây giờ bọn họ đang tham gia một trò chơi nhập vai và mọi người ở đây đều biết họ là “Văn phòng Khăn Quàng Đỏ” nổi tiếng vậy.

Nhận tiền mừng xong thì thái độ của người phụ nữ lập tức thay đổi, Du Luân thật sự rất nghi ngờ sự hai mặt của hướng dẫn viên Kim là học từ ả ta, ả tùy tiện chỉ về một hướng, “Không phải ở bên kia sao, tôi nghe nói hai người là đối thủ cạnh tranh, chậc chậc, nhìn vào tiềm lực tài chính và phong thái thì mấy người có cơ hội cạnh tranh sao?”

Ả châm chọc xong thì bỏ đi, nhóm Du Luân nhìn về phía ả ta chỉ, lúc này mới phát hiện bên kia cũng có bốn người, bọn họ mặc vest, không chớp mắt nhìn về phía này.

Sau khi tiến vào, quần áo trên người nhóm Du Luân cũng thay đổi, ba người đàn ông mặc vest, còn Miêu Thắng Nam thì mặc váy dài khéo léo, hai bên nhìn nhau từ xa, một lúc sau đều ăn ý đi về phía nhau.

Rất dễ nhận ra đó có phải là NPC hay không. Các NPC đều đang chìm đắm trong không khí náo nhiệt của hôn lễ sắp tới, không thèm nhìn xung quanh, chỉ có những người vượt cửa mới cảnh giác nhìn chằm chằm mọi nơi không an toàn mà thôi.

Tám người chạm mặt nhau, Du Luân hỏi: “Vượt cửa?”

Một thanh niên ôn hòa ở đối diện gật đầu, “Đây là lần đầu tiên mọi người vào đây à?”

“Đúng vậy.”

Người thanh niên nở nụ cười ấm áp, “Bọn tôi cũng thế.”

Du Luân sinh ra đã có khuôn mặt thân thiện, nhìn thì dễ gần nhưng thực ra lại không tốt tính cho lắm. Mà vị ở phía đối diện thì khác, tuy rằng có vẻ dễ gần nhưng thực ra lại dễ gần thật, nhìn vào đôi mắt ấy là không ai có thể dùng ác ý để đánh giá anh được, bởi vì thật sự quá sạch sẽ.

Đối phương có tổng cộng bốn người, tất cả đều là nam, đội trưởng chính là thanh niên vừa nói chuyện, phía sau có ba người đang đứng, người ngoài cùng bên trái cứ nhìn chằm chằm vào nhóm Du Luân, ánh mắt khá tệ, hệt như giây tiếp theo sẽ nhào tới đấm bọn họ vậy, người bên cạnh hắn hình như là vị thành niên, chưa tới 1 mét 7, cậu nhóc không nhìn Du Luân mà nhàn nhạt nhìn Nhan Hành Thạc chăm chú, ánh mắt luôn đảo quanh anh.

Người cuối cùng đeo mắt kính gọng vàng cổ điển, đối phương là người có khí chất nhất trong số bọn họ, hơn nữa còn là loại khí chất rất đặc biệt, nói thế nào nhỉ……

Miêu Thắng Nam nhìn bốn người đối diện, sau đó nói nhỏ với Triệu Tòng Huy: “Người đó giống một trai đểu quá.”

Triệu Tòng Huy an ủi cô nhóc: “Không sao đâu, anh của nhóc sẽ còn đểu hơn hắn nữa.”

……

Nếu người phụ nữ kia chưa nói bốn chữ “Đối thủ cạnh tranh” thì nói không chừng Du Luân và bọn họ sẽ tám thêm vài câu, nhưng hiện tại, vẫn là thân ai người nấy lo thôi.

Sau khi tách ra, rất nhanh đã có người tới dẫn bọn họ đi tìm chỗ ngồi, vị trí xem lễ ở trong khán trường, có tám chỗ ngồi, hai đội ngồi cùng một hàng, lối đi nhỏ ngăn cách bọn họ.

Ngồi hơn mười phút vẫn chưa có chuyện gì xảy ra kích hoạt nhiệm vụ nên bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn xem lễ, may là đối phương cũng vào cửa này lần đầu tiên, nếu bọn họ có kinh nghiệm thì sẽ rất có hại cho đội Du Luân.

Trước đám cưới, chú rể có đến nói chuyện với họ vài câu, thái độ của đối phương rất thân thiết và niềm nở, xem bọn họ như bạn bè thực sự. Hắn rất nhiệt tình với Khăn Quàng Đỏ và Bông Tuyết, còn hẹn cả hai đi uống nước sau khi đám cưới kết thúc.

Nhìn bóng dáng chú rể Đoạn Minh Quy rời đi, Miêu Thắng Nam nói nhỏ: “Em cảm thấy không đúng lắm, lẽ nào anh ta dính flag rồi……”

Du Luân cũng có cảm giác này, nhưng cậu không dám chắc, “Không thể nào, chẳng phải flag đều kiểu kiểu như làm xong vụ này tôi sẽ rửa tay gác kiếm, hoặc là đánh giặc xong tôi sẽ về nhà kết hôn sao. Hắn chỉ nói là uống một chén thôi mà, chắc sẽ không lập flag đâu.”

Triệu Tòng Huy tỏ vẻ đồng ý, “Em cùng ý kiến với đội trưởng, cái này thì sao mà flag được, không thể nào!”

Còn chưa dứt lời, ba người còn lại đã đồng loạt nhìn cậu ta.

Triệu Tòng Huy giật nảy mình, “Sao vậy, em nói sai gì sao ạ?”

Ba người im re.

Không biết có phải trùng hợp không, nhưng mỗi khi Triệu Tòng Huy chắc chắn một điều gì đó thì nó nhất định sẽ xảy ra theo hướng ngược lại. Lần một lần hai, bọn họ cũng chưa để ý lắm, nhưng đến lần ba lần bốn thì không thể không suy nghĩ sâu xa rồi.

Du Luân nói một cách trịnh trọng: “Hôm nay có thể chứng minh rồi.”

Miêu Thắng Nam và Nhan Hành Thạc cùng gật đầu.

Triệu Tòng Huy: “…… Chứng minh cái gì? Cần chứng minh cái gì? Mọi người lập hội kín sau lưng em à?”

Du Luân quay đầu, mỉm cười vỗ vai Triệu Tòng Huy, “Không sao đâu, dù thế nào, bọn tôi vẫn yêu cậu mà.”

Triệu Tòng Huy: “…………”

Câu này nghe kì quái thật.

Hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu, chú rể bảnh bao đứng trước, cô dâu được ba dắt ra, khi cô dâu bước ra, cả hai đội đều há hốc mồm.

Đẹp nghiêng nước đổ thùng……

Cô dâu bước đến bên chú rể, hai người nhìn nhau âu yếm rồi đứng bên nhau. Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng cũng tới phần “Tôi đồng ý” quan trọng nhất, MC hỏi cô dâu xong rồi lại hỏi chú rể. Du Luân đang chăm chú nhìn phía trước thì có một người trong tầm mắt cậu chợt cúi đầu, cậu vô thức nhìn qua, phát hiện đó là một người đàn ông, hơn nữa hai mắt còn đỏ hoe.

Du Luân đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.

Tai nạn xảy ra, chú rể bất ngờ lấy tay che cổ đau đớn ho khan, MC giật mình, vừa định chạm vào hắn thì hắn ngã lăn ra đất.

MC kinh hãi che miệng, giọng nói đầy sợ hãi và không tin theo micro truyền khắp khán trường: “Anh ta chết rồi…”

Cả khán trường xôn xao.

Pass chương 26: Tên con khủng long suýt bị Nhan Hành Thạc cho đi ngắm gà khỏa thân. (Không hoa, có dấu, có cách.)

Tất cả mọi người đều chạy về phía trước, chỉ có Khăn Quàng Đỏ và Bông Tuyết là không nhúc nhích, thậm chí còn lùi lại mấy bước.

Không biết tình huống phía trước như thế nào nên đương nhiên bọn họ không dám qua đó.

Lúc này, giọng nói run rẩy của cô dâu vang lên, mọi người bất giác dừng lại, vẻ mặt lo lắng và kinh ngạc ban đầu chuyển thành hoảng sợ hệt như MC.

“Là, là thuốc nấc, ai đó đã giết chồng tôi bằng thuốc nấc!”

Tám người ở bên ngoài: “…………”

Lặp lại lần nữa, thuốc gì?

Triệu Tòng Huy trợn mắt há hốc mồm: “Nghiêm túc đấy hả?!”

Nhan Hành Thạc: “Xem ra, chú rể tên là quỷ đoản mệnh*, sau đó đoản mệnh thật. Thuốc này gọi là thuốc nấc, sau đó hắn cũng nấc cụt thật.”

*: Quỷ đoản mệnh (Duǎn mìng guǐ), Đoạn Minh Quy (Duàn míng guī).

Du Luân: “……” Cái tên vừa đơn giản vừa thô bạo.

Vẻ mặt cô dâu ngập tràn tức giận, “Rốt cuộc là ai, thuốc nấc là thuốc cấm, người bình thường không thể có được. Hôm nay là đám cưới của bọn tôi mà, ai lại ác độc thế chứ!!!”

Cô dâu vừa mất đi người yêu nên rơi vào trạng thái điên cuồng, nhìn thấy cô như vậy, một người đứng bên cạnh cô dường như chợt nhớ ra điều gì đó, “Tiểu Tán, đừng lo lắng, không phải hôm nay có thám tử ở đây sao, để bọn họ tìm ra hung thủ là được.”

Cô dâu như người chết đuối vớ được cọc, lập tức đứng lên, tìm kiếm bóng dáng của thám tử trên khán trường: “Đúng vậy… Hắn vẫn đang ở đây, chưa rời đi, tôi muốn tìm ra kẻ sát nhân, đội bảo vệ! Phong tỏa nơi này, không ai được rời đi cho đến khi tìm ra hung thủ!”

Người kia tiếp tục bày mưu tính kế cho cô dâu: “Tiểu Tán, đừng quên, ai cũng có thể là hung thủ. Vừa khéo hôm nay có hai văn phòng thám tử tới, em nên để bọn họ tách ra điều tra, nhóm nào tìm được hung thủ thì để bọn họ đi.”

Cô dâu hỏi: “Lỡ như không tìm thấy thì sao?”

Người kia dịu dàng nói: “Thám tử vô dụng như thế, đương nhiên phải ở lại rồi.”

Tám người: “……” Mẹ nó.

Đây là uy hiếp trắng trợn!

Đột nhiên, nhẫn vang lên.

Tám người cùng cúi đầu, nhìn thấy ghi chú vừa đến.

“Ngài đã tiến vào cửa thứ hai, nhiệm vụ của cửa này:

Tất cả các bi kịch đều kết thúc bằng cái chết, tất cả các bộ phim hài đều kết thúc bằng hôn nhân. Hôm nay, cái chết và hôn nhân song hành cùng nhau. Hỡi người yêu dấu của tôi, hãy viết nên một số phận bi hài cho tôi nào. Hãy tìm ra kẻ giết người trước khi số người chết vượt quá một nửa và ngăn chặn thảm kịch này.

Nhiệm vụ phụ, hãy đảm bảo an toàn cho nhân vật chủ chốt, nếu nhân vật chủ chốt chết sẽ bị phán định là thất bại. Nhắc nhở thân thiện: Tìm được nhân vật chủ chốt càng sớm thì tỷ lệ thương vong của cả đội càng thấp.”