Khi còn nhỏ, Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần rất thân thiết, nhưng lớn lên, họ biết sự khác biệt giữa nam và nữ nên cũng hiếm khi tiếp xúc cơ thể.

Tuy nhiên hôm nay là ngoại lệ.

Khổng Duy Cần thật sự rất vui, y hào hứng ôm Miêu Thắng Nam chỉ ngắn ngủi một giây, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy, hỏi cô nhóc dạo này thế nào, có bị bắt nạt không.

Miêu Thắng Nam nhìn người sư huynh quen thuộc, òa khóc.

Nỗi lo lắng và sợ hãi bấy lâu nay rốt cuộc cũng biến mất, như thể đôi chân luôn lơ lửng trên không trung giờ đã được giẫm xuống đất. Đồng đội đều tốt bụng, sư huynh cũng khỏe mạnh, cuối cùng cô nhóc cũng có thể yên tâm rồi.

Tuyến lệ phát triển lại vỡ đê, Miêu Thắng Nam khóc vô cùng thương tâm. Tuy từ nhỏ đã lớn lên cùng Miêu Thắng Nam, mặc dù biết sư muội chỉ là thích khóc mà thôi, nhưng Khổng Duy Cần vẫn cảm thấy đau lòng, y vừa vỗ nhẹ vào lưng Miêu Thắng Nam vừa lo lắng hỏi cô nhóc có bị làm sao không.

Thế mà lại tìm được sư huynh ở trong Vương Miện thật. Đây là tin tốt và cũng là tin xấu, nhưng ngay lúc này, mọi người vẫn muốn coi đó là một tin tốt hơn.

Con người rất dễ lây nhiễm cảm xúc. Nhìn Miêu Thắng Nam không ngừng khóc, thần kinh dày như cánh tay của Triệu Tòng Huy cũng trở nên tinh tế, cậu ta hâm mộ nói: “Anh em bọn họ có quan hệ tốt thật. Giá như em cũng có một đứa em gái thì tốt quá.”

Du Luân cũng hâm mộ hai người kia, nhưng sự hâm mộ của cậu lại khác Triệu Tòng Huy. Người cậu hâm mộ chính là Miêu Thắng Nam, cậu cũng muốn có một người anh trai thân thiết như vậy.

Tiếc quá đi.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Mấy người là ai?”

Vài người nghe thấy tiếng động thì nhìn lại, phát hiện có một người đàn ông ở bên kia đường đang đi qua, hắn cao khoảng 185m, mặc một bộ vest cao ráo, cái khuy trên cổ tay áo lấp lánh dưới ánh nắng. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra bộ quần áo đó có xịn hay không, nếu so sánh thì đồ của Vương Hải Lượng trông giống như hàng sale shopee miễn phí ship vậy. Bộ vest này được khâu chặt chẽ, quý phái và thanh lịch, đồng thời tôn lên khí chất lạnh lùng và cổ điển của người mặc.

Đội Khăn Quàng Đỏ nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn đội Khăn Quàng Đỏ, đôi mắt hẹp dài khép hờ, ánh mắt lãnh đạm quét qua vài người, cuối cùng dừng lại ở Miêu Thắng Nam.

Du Luân nhíu mày.

Khi người lạ gặp nhau đều sẽ vô thức quan sát đối phương, đây là điều tất nhiên, không ai có ý kiến. Nhưng khi người đó nhìn mình, Du Luân lại cảm thấy khó chịu.

Cách hắn nhìn bên này không giống như đang nhìn người mà là nhìn đồ vật vậy, đã đánh giá rồi còn muốn đo lường giá trị của đối phương, xem có hữu ích hay không.

Ngoại trừ Du Luân, Nhan Hành Thạc và Miêu Thắng Nam cũng có cảm giác này.

Khổng Duy Cần kéo Miêu Thắng Nam về phía người đàn ông, giọng nói của y rất phấn khích: “Tịch Viễn, tôi tìm thấy sư muội của tôi rồi!”

Người đàn ông tên là Tịch Viễn cũng lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng từng nghe Khổng Duy Cần kể về Miêu Thắng Nam. Lại đánh giá lần nữa, dưới ánh mắt của mọi người, Tịch Viễn nở một nụ cười thân thiết, theo khóe miệng cong lên, khí chất lạnh lùng người sống chớ lại gần vừa rồi nhanh chóng biến mất, hắn lịch sự đưa một tay ra, “Xin chào, tôi tên là Tịch Viễn.”

Nếu ngay từ đầu hắn dùng biểu cảm này thì mọi người còn có ấn tượng tốt, nhưng bây giờ, không ai tin hắn nói gì nữa cả.

Mới vừa tạm biệt Từ Tử Nguyên đã lập tức đụng phải một tên khác còn lật mặt nhanh hơn, Du Luân che tim, đột nhiên lại thêm mất niềm tin vào thế giới xinh đẹp này.

Khắp nơi đều là ảnh đế, còn để người bình thường sống không vậy?!

……

Miêu Miêu đã không còn là Miêu Miêu của ngày xưa chỉ biết tin vào người khác nữa rồi, cô nhóc cảnh giác liếc nhìn Tịch Viễn, sau đó đầy ẩn ý đưa tay, chỉ đáp: “Xin chào, em là Miêu Thắng Nam.”

Ngừng một chút, cô nhóc hỏi: “Sao anh và sư huynh em lại biết nhau vậy?”

Tịch Viễn chưa kịp nói thì Khổng Duy Cần đã vội trả lời: “Bọn anh là đồng đội ở cửa thứ hai, sáu người đi vào, nhưng chỉ có hai bọn anh đi ra thôi.”

Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của Khổng Duy Cần có chút mất mát, nhưng y nhanh chóng vực dậy tinh thần: “Em đến đúng lúc lắm, ba chúng ta đi tìm thêm vài đồng đội nữa là có thể lập thành một đội rồi!”

Đội Khăn Quàng Đỏ: “……”

Bọn tôi không nói lời nào, nhưng bọn tôi vẫn còn ở đây á.

Nếu không nói gì thì thành viên nhà mình sẽ bị bắt cóc mất. Khi vừa mới nhìn thấy Khổng Duy Cần, Du Luân đã thầm nghĩ thật tốt, giờ có thể mở rộng quân số rồi, nhưng cậu không giờ rằng Khổng Duy Cần sẽ muốn bắt cóc Miêu Thắng Nam.

Tuyệt đối không được! Khăn Quàng Đỏ bọn họ thuộc loài Tì Hưu, trước nay chỉ có vào chứ không có ra!

Nghĩ vậy, Du Luân nở một nụ cười còn thân thiết hơn Tịch Viễn, cậu nắm lấy tay Khổng Duy Cần, đồng thời khẽ đụng đẩy Miêu Thắng Nam ra phía sau, đội viên ăn ý phát huy tác dụng, Triệu Tòng Huy vươn tay túm Miêu Thắng Nam về bên cạnh mình, Nhan Hành Thạc không lên tiếng che phía trước hai người, anh rũ mắt, giả vờ như chưa có việc gì xảy ra.

Tịch Viễn thấy hết tất cả: “……”

Bên kia, Du Luân đã bắt đầu màn trình diễn của mình.

“Xin chào sư huynh! Tôi tên Du Luân, đây là Nhan Hành Thạc, cậu nhóc nhỏ tuổi hơn tên là Triệu Tòng Huy, bọn tôi là đồng đội của Miêu Miêu, từ cửa thứ nhất cho đến nay. Miêu Miêu có kể cho tôi nghe rất nhiều về cậu, chúng tôi có cùng con bé đi tìm cậu, nhưng đáng tiếc vẫn không tìm thấy.”

Khổng Duy Cần ngơ ngác nhìn cậu, sau một lúc lâu mới gật đầu, “Ơ, vậy sao, đã làm phiền mọi người rồi.”

“Không phiền không phiền đâu, Miêu Miêu là một thành viên Khăn Quàng Đỏ của bọn tôi, bọn tôi đều coi con bé như em gái mình, chuyện của con bé chính là chuyện của bọn tôi, sư huynh của con bé cũng là sư huynh của bọn tôi, sư huynh cậu có biết không? Miêu Miêu rất lo lắng cho cậu, nhiều khi còn không ngủ được, nửa đêm khóc lóc nói với tôi, đội trưởng, không biết sư huynh có vào Vương Miện không, nếu có vào thì em hy vọng anh ấy có thể gia nhập đội Khăn Quàng Đỏ chung với em.”

Miêu Thắng Nam: “……”

Em nói như vậy khi nào, đội trưởng, anh đừng thêm lời thoại cho em mà!

Mặc dù cạn lời, nhưng Miêu Thắng Nam vẫn không vạch trần cậu, bởi vì cô nhóc muốn xem trình độ bịa chuyện của đội trưởng thượng thừa đến mức nào.

……

Du Luân buông tay Khổng Duy Cần ra, thở dài một hơi: “Miêu Miêu cũng không dễ dàng gì, vừa lo lắng cho cậu lại vừa lo lắng cho bọn tôi, bao nhiêu ngày đêm cứ đau khổ như thế. Tôi hỏi con bé rốt cuộc đang lo lắng điều gì, hỏi mấy lần con bé mới chịu nói là do sợ sau khi tìm được sư huynh thì phải rời khỏi Khăn Quàng Đỏ, Khăn Quàng Đỏ tốt như vậy, con bé không hề muốn rời đi.”

Nói xong câu cuối cùng, Du Luân lại thở dài, sau đó ngước mắt lên, điên cuồng ám chỉ với Khổng Duy Cần.

Quần chúng đứng xem: “……”

Vẻ mặt của Nhan Hành Thạc và Triệu Tòng Huy chết lặng, bàn về độ vô liêm sỉ, vẫn là đội trưởng của bọn họ đứng nhất. Đương sự còn ở phía sau mà sao cậu ta vẫn có thể nói những lời này hay vậy?

Sự ngưỡng mộ Miêu Thắng Nam dành cho Du Luân lại lên một tầm cao mới, bằng không sao người ta có thể làm đội trưởng được chứ, sự quyết đoán và khả năng nói nhảm này, người bình thường không theo kịp đâu.

Tịch Viễn lẳng lặng nhìn Du Luân, không thể nhìn thấy bất kỳ suy nghĩ nào từ vẻ mặt của hắn.

Vị nhân viên đa cấp kia cũng hạn hán lời. Anh bạn à, bán hàng đa cấp cũng cần chú ý đến phương pháp và cách thức chứ, anh bạn nói toạc ra như vậy, quỷ còn không tin nữa là!

Sự thật chứng minh, Khổng Duy Cần không bằng quỷ.

Khổng Duy Cần bất ngờ nhìn về phía Miêu Thắng Nam bị ba đàn ông che phía sau, giọng nói ngập tràn yêu thương: “Đứa nhỏ ngốc này, có gì mà phải lo, anh gia nhập Khăn Quàng Đỏ với em không phải là được rồi sao.”

Quần chúng đứng xem: “……”

Cha nội này tin, thế mà cha nội này lại tin thật kìa.

Vẫn câu hỏi kia, người dễ lừa như thế, rốt cuộc đã vượt qua hai cửa trước như thế nào vậy???

Khổng Duy Cần chỉ thấp hơn Tịch Viễn một chút, nhưng xét về khí chất thì hai người cách nhau mấy con phố, chẳng biết có phải là do có filter hay không, bây giờ Du Luân nhìn y, luôn cảm thấy y tỏa ra ánh sáng ngốc nghếch đáng yêu.

Trước khi vào Vương Miện một ngày, Khổng Duy Cần vừa mới cạo hơi lố, giờ đầu y hơi lởm chởm đinh, xoa xoa vào đầu, Khổng Duy Cần chợt nhớ ra mình vẫn chưa xin phép Du Luân. Y quay lại nhìn Du Luân, không chắc chắn hỏi, “Ờm, tôi có thể tham gia không, sức chiến đấu của tôi rất tốt ấy.”

Đây là câu mà Du Luân đang chờ, cậu lập tức đồng ý, Khổng Duy Cần nghe vậy thì vui vẻ cười hì hì hai tiếng.

Với người khác thì có thể đó là tiếng cười đáng khinh, nhưng với Khổng Duy Cần thì lại là tiếng cười ngây thơ chất phác, nghe thấy âm thanh này, thậm chí Du Luân còn có xúc động muốn bật cười.

Cảm giác vui mừng, chữa lành và tình mẹ này——

Thật kì dị.

Khụ, thu hồi suy nghĩ, Du Luân và những người khác cùng nhìn về phía Tịch Viễn đứng cách đó không xa đang khoanh tay xem kịch.

Hắn không hề ngạc nhiên với cái kết này, vẫn nở nụ cười trên môi, Tịch Viễn lại hoàn thành việc chuyển đổi từ ông chủ lạnh giá sang anh trai nhà bên, nói: “Tính thêm cả tôi nữa nhé.”

Khổng Duy Cần muốn gia nhập, Du Luân hoan nghênh hai tay hai chân, dù sao cũng là sư huynh Miêu Thắng Nam ngày nhớ đêm mong, đương nhiên bọn họ hoàn toàn tin tưởng Khổng Duy Cần. Nhưng Tịch Viễn không giống vậy, bọn họ vốn không quen biết.

Nhưng hắn đã vượt qua một cửa với Khổng Duy Cần mà vẫn chưa bán Khổng Duy Cần đi, nhìn từ điểm này, chắc hẳn cũng là một người tốt…

Bốn người Du Luân cảm thấy có chút bất an, Tịch Viễn đã nhìn ra nhưng hắn vẫn không định nói gì cho mình cả.

Ban nãy Tịch Viễn rời đi là để tìm hiểu tình hình, hai người họ cũng mới tới đây không lâu, có lẽ đi ra sớm hơn Khăn Quàng Đỏ năm phút. Tịch Viễn nói nơi này khác với khu vực chờ ở cửa thứ nhất, cần phải đăng ký trước rồi chọn nơi ở. Bọn họ đi theo Tịch Viễn về phía trước.

Khu vực chờ ở cửa này đang là giữa mùa hè, bây giờ là chạng vạng, mặt trời nghiêng về phía tây, vầng sáng hoàng hôn vàng rực phủ lên người mọi người, kéo dài bóng họ trên con phố tĩnh lặng, không biết gì về con đường phía trước, lòng người xa lạ, đã có thể đoán được, tương lai sẽ là một sự thích nghi và hợp tác mới.

Trong khung cảnh im ắng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng bước chân lẫn lộn vang vọng bên tai.

Cả sáu người nhanh chóng bước đi.

Vị nhân viên đa cấp đứng đó, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ nữa mới khó hiểu gãi đầu.

Ủa.

Mình tới đây làm gì vậy nhỉ?

- -----oOo------