Ngay cả ký ức của người bên ngoài cũng có thể bóp méo theo ý muốn, rốt cuộc năng lực và quyền hạn của Vương Miện lớn cỡ nào vậy?

Dù ký ức có bị phong ấn, các bức ảnh bị phá hủy, vậy còn những dấu vết sinh hoạt và ghi chép về cuộc sống từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành thì sao, nếu những cái đó cũng có thể bị xóa, vậy trên đời này còn có gì mà Vương Miện không làm được nữa chứ.

Buổi tối hôm nay, Du Luân lại mất ngủ.

Tắt đèn, kéo rèm cửa, đôi mắt thao thức không hề ngủ được, Du Luân cảm thấy bứt rứt khó yên.

Cậu cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này là như thế nào nữa, như thể cậu đã nhớ ra điều gì đó, nhưng khi nghĩ kỹ thì thật chất chẳng nghĩ ra điều gì cả, dường như cậu đã bắt được góc khuất của thứ gì đó, nhưng sức cậu quá yếu, cuối cùng đành ngậm ngùi nhìn góc khuất đó vuột khỏi tay.

Một cảm giác bất an mạnh mẽ tấn công thần kinh của cậu, cho đến khi ai đó gõ cửa, cậu mới nhận ra bầu trời bên ngoài đã sáng trưng.

Trong Vương Miện, việc mất ngủ là chuyện thường ngày, không ai đặt nặng việc đó, kể cả bản thân Du Luân.

Dù biết chân tướng vụ mất tích chính là đã bị lãng quên, nhưng kế hoạch và cuộc sống của họ không hề bị ảnh hưởng. Ngày hôm sau, mọi người vẫn tiếp tục đến khu vực rừng để làm nhiệm vụ như thường lệ. Vào buổi tối, ai muốn tập luyện thì sẽ vào phòng gym, còn ai không muốn sẽ đến làng du lịch để giết thời gian.

Ngày qua ngày, cuối cùng họ cũng gom đủ quà khi đã ở trong khu vực chờ này suốt ba tháng.

Lối vào cửa thứ năm có một chút khác biệt, lần này nhóm Du Luân nhìn thấy rất nhiều người, họ đang tụ tập lại tán gẫu với nhau, lâu lâu lại liếc nhìn về phía xa, như thể đang đợi ai đó.

Nếu không phải quy tắc tổ đội vẫn là từ bốn đến sáu người, thì Du Luân cứ tưởng quy tắc đã thay đổi rồi chứ.

Cảm thấy kỳ lạ, Du Luân lại đưa mắt nhìn lần thứ hai, đối phương nhận ra có người đang nhìn mình, lập tức hung dữ trừng mắt nhìn lại.

Số cửa càng lớn thì mối quan hệ giữa người với người càng trở nên hờ hững, có thể đến cửa này đều không phải dạng hiền lành, bởi vậy người ở đây cũng không đắc tội mà cũng chẳng xu nịnh ai, hòa thuận với nhau, đó là trạng thái tốt nhất.

Sáu người tiếp tục đi về trước.

Ánh sáng phía trước ngày càng lớn, lần này không xuất hiện tình huống hoàn cảnh xung quanh đột ngột thay đổi như trước, bọn họ vừa đi ra khỏi đường đã phát hiện ở đây không chỉ có mình đội mình.

Sau một thời gian dài ở trong Vương Miện, bọn họ đã thành thạo phương pháp đoán ai là NPC, ai là người vượt cửa. Mà hôm nay thậm chí còn không cần phương pháp ấy nữa, chỉ cần nhìn một cái là đã biết, người phụ nữ phía trước là NPC, bốn người ở bên phải là những người vượt cửa giống họ.

Mọi người đứng trước một cánh cổng sắt nặng nề và tối màu kiểu Gothic, và người phụ nữ NPC ở phía trước đang mặc một bộ váy thời Trung cổ giản đơn.

Tại sao lại nói là ‘giản đơn’, bởi vì váy của cô ta không phồng lên như khí cầu, cũng không có quá nhiều ren và đường viền hoa trang trí, cô ta có khuôn mặt giống hệt cô tiếp tân trong nhà máy, ôn hòa nhìn nhóm Du Luân.

Mặc dù vẻ mặt khiến người ta có ấn tượng tốt, nhưng giọng nói của cô ta lại không hề có độ ấm, “Đội thứ hai đã đến, xin hãy đứng ở khu vực quy định. Đội thứ ba đang đến, mời kiên nhẫn chờ đợi.”

Khăn Quàng Đỏ nhìn mặt đất và thấy trên bãi cỏ bằng phẳng có ba con số, đội bên phải đang đứng gần số 1, nhóm Du Luân dừng lại và chậm rãi đi đến bên cạnh số 2.

Tình hình rất rõ ràng, ba đội cùng chiến đấu, trước đây chỉ có một đối thủ, lần này lại có hai. Đội kia vẫn chưa đến, nhưng mới chỉ nhìn thấy đội này, trái tim Du Luân đã chùng xuống.

Đội 1 chỉ có bốn người, nhưng không ai là đèn cạn dầu cả.

Người đứng ngoài cùng bên trái có quả đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, rất có phong thái của đại ca xã hội đen. Ngoài ra còn có một hình xăm lớn trên cánh tay trái, không phải rồng cũng chẳng phải hổ, dáng vẻ hung dữ, lông thật dài, hoa văn phức tạp và tư thế khác thường, Du Luân đột nhiên nhớ đến một cuốn sách mình đã đọc, 《 Sơn Hải Kinh 》.

Đây là hình xăm của một con quái vật thời cổ đại à…

Khi Du Luân nhìn gã, gã cũng đang mỉm cười nhìn về phía Khăn Quàng Đỏ. Mặc dù trên mặt đang nở nụ cười, nhưng nếu giây tiếp theo gã lôi ra một khẩu súng máy bắn bọn họ thành cái sàng, Du Luân cũng sẽ không ngạc nhiên.

Nhìn người thứ hai, cũng là đầu trọc và cơ bắp cuồn cuộn, điểm khác với người thứ nhất là người này không thông minh lắm, cũng có thể là tay chân phát triển, đầu óc đơn giản. Nhưng mà tay chân của hắn ta cũng quá phát triển rồi… Cánh tay còn thô hơn cả đùi của Du Luân nữa, một tay b0p ch3t hai Triệu Tòng Huy cũng không thành vấn đề.

Triệu Tòng Huy vô tội nằm không cũng trúng đạn: ……

Người thứ ba là một phụ nữ, cô cao bằng Du Luân, mặc một bộ đồ màu đen tuyền bó sát người, gương mặt mang phong thái nữ hoàng, phát hiện Du Luân đang nhìn mình, cô còn ném một ánh mắt quyến rũ cho cậu.

Du Luân: “……”

Không thể trêu vào, con gái trong Vương Miện đều không thể trêu vào.

Người cuối cùng là có vẻ ngoài bình thường nhất trong cả bốn, nhưng đối phương lại có khuôn mặt khôn khéo, hơn nữa không hiểu sao, hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Tòng Huy đội họ. Nhìn đến mức Triệu Tìng Huy cũng ngỡ ngàng ngơ ngác, cậu ta không khỏi im lặng lùi lại một bước.

Nhìn thấy phản ứng của cậu ta, vị thứ tư lập tức mỉm cười, đồng thời còn li3m môi như thể đang khát máu, hệt như nhìn thấy một món ăn ngon nào đó.

Du Luân: “……”

Triệu Tòng Huy: “……”

Trung Quốc…… Không có kẻ ăn thịt người phải không? Phải không?

Đội đầu tiên đã khó xơi như vầy rồi, không biết đội thứ ba sẽ như thế nào nữa.

Đợi thêm vài phút nữa, tiếng bước chân lại vang lên, hai đội cùng nhìn sang, cuối cùng đội thứ ba đã lộ diện.

Du Luân sửng sốt, “Từ Tử Nguyên?!”

Từ Tử Nguyên nhìn mấy gương mặt quen thuộc: “……”

Tuy rằng hai đội không có thù hằn gì, nhưng ngay lúc này, trong lòng hai đội trưởng lại xuất hiện một câu nói giống hệt nhau: Đây chính là âm hồn không tan trong truyền thuyết đúng không…

Ba đội đã đến đông đủ, NPC lại nói chuyện.

“Chào mừng đến với cửa thứ năm, mời quyết định thứ tự và theo đó để lựa chọn thân phận.”

Nói xong, NPC đưa tay, sau đó ba khung màu xanh lam xuất hiện trước mặt cô, thứ tự từ trên xuống dưới là thượng lưu, trung lưu và hạ lưu.

Ba đội nhìn thấy cảnh này, biểu cảm đều rất khác nhau, Khăn Quàng Đỏ và Tuyết Hoa là lần đầu tiên vào cửa nên có chút bối rối, mà hiển nhiên bốn người đội bên kia không phải lần đầu vào cửa này, vẻ mặt họ vẫn bình thường nói: “Vậy thì quyết định thôi.”

Triệu Tòng Huy không rõ, “Quyết định như thế nào?”

Một giọng nói lười biếng vang lên, đó là người có ý đồ xấu với Triệu Tòng Huy, “Rất đơn giản, kéo búa bao, ai thắng thì chọn trước.”

Những người khác: “……”

Như thế có công bằng không vậy? Còn tưởng sẽ phải giáp lá cà chứ.

“Kéo búa bao!”

“Kéo búa bao!”

Vòng thứ nhất, Du Luân vs Từ Tử Nguyên, Du Luân thắng.

Từ Tử Nguyên tốt tính mỉm cười, Du Luân cũng không đắc chí, cậu quay đầu lại nhìn đội bốn người, vừa thấy kết quả thì có người nào đó bước ra, so tài với Du Luân.

Người đứng ra chính là cô gái kia, Du Luân khựng lại, nhanh chóng đổi người, “Tịch Viễn, anh lên đi.”

Không phải Du Luân cảm thấy mình sẽ trúng mỹ nhân kế của đối phương rồi mềm lòng thua cuộc, mà là cậu tự ý thức được mình không đánh lại chị gái này, dù là thể lực, trí tuệ hay mấy thủ đoạn nhỏ.

……

Tịch Viễn không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay sau đó, hai đội kia cũng hoàn thành, thứ tự lựa chọn là Khăn Quàng Đỏ, đội bốn người, cuối cùng là Bông Tuyết.

Khi chọn xong, sáu người xúm lại bàn bạc.

Triệu Tòng Huy: “Chọn gì đây ạ?”

Miêu Thắng Nam: “Hình như đội đó đã từng vào cửa rồi, anh có muốn hỏi bọn họ một chút không?”

Tịch Viễn: “Em hỏi thì bọn họ sẽ nói sao? Cho dù có nói, em dám tin à?”

Du Luân: “Có lý, vẫn nên tự chọn thôi, mọi người muốn chọn cái nào?”

Du Luân là hỏi mọi người, nhưng nghe xong, mọi người, bao gồm cả Du Luân đều quay đầu về Nhan Hành Thạc.

Nhan Hành Thạc: “…… Tôi chọn trung lưu.”

Mọi người nghe thế, lập tức đưa ra quyết định, “Vậy thì trung lưu!”

……

Thượng lưu, trung lưu và hạ lưu, thượng lưu chưa chắc đã tốt, nhưng hạ lưu lại quá kém. Đã leo lên được cửa này rồi, chút mắt nhìn này mọi người vẫn phải có, nhưng do dự một lúc ở khung lựa chọn, đội bốn người vẫn chọn thượng lưu, cuối cùng hạ lưu rơi vào tay Bông Tuyết.

Sau khi cả ba chọn xong, mọi người đều nghe thấy âm thanh nhắc nhở của chiếc nhẫn.

“Ngài đã bước vào cửa thứ năm, nhiệm vụ của cửa này: Bí mật là chim hoàng yến không thể rời đi, nhớ lấy, đừng để nó bay mất. Hãy tìm cô dâu phù hợp nhất trước khi Công tước rời đi, và nói với người ấy rằng, người là đóa hoa được Thần ban phước, người sẽ có được những gì mình muốn. Tốt bụng nhắc nhở: Chỉ có một cơ hội lựa chọn, nếu chọn sai người sẽ bị cô dâu thật gi3t ch3t nha.”

Khăn Quàng Đỏ: “……”

Đây mà là cô dâu ấy hả, là ác quỷ thì có!

- -----oOo------