Từ Tử Nguyên cam chịu nhấc viên đá lên, Bối Bối sợ anh mệt nên nhân lúc giám thị không chú ý liền chạy tới dọn với anh.

Phong Hoằng cũng lặng lẽ đi tới bên cạnh Từ Tử Nguyên.

Mệt mỏi cả một ngày, phong cách thanh niên văn học của Phong Hoằng đã biến mất gần hết, giờ gã cảm thấy mình hệt như một con chó pug, mệt đến mức chỉ muốn thở d0c.

Lau mồ hôi trán xong, Phong Hoằng thấp giọng hỏi: “Làm việc lâu như vậy rồi vẫn chưa có gì xảy ra, không thì chúng ta đi chỗ khác xem sao?”

Nhiệm vụ của đội Bông Tuyết hoàn toàn khác với hai đội còn lại, cả hai đều có giới hạn thời gian — tức là trước khi Công tước phải hoàn thành nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của đội Bông Tuyết lại không có điều kiện này.

Nhiệm vụ của họ là, khiến người đáng lẽ nên ở lại phải ở lại mãi mãi.

Cái gì gọi là người nên ở lại? Bọn họ hoàn toàn không rõ.

Không phải Từ Tử Nguyên cố ý ở đây làm nhân viên chăm chỉ, đương nhiên anh cũng muốn đi ra ngoài. Dù sao trên núi này cũng chỉ có mấy người, có cả lao động trẻ em trông mới mười mấy tuổi, còn có hai tên giám thị hung ác, bảy tám người tính cả năm người họ trông hệt lao động chăm chỉ trung thực.

Theo thuộc tính thiện ác, hai vị giám thị nhất định là người nên ở lại, nhưng nhiệm vụ này không thể đơn giản như vậy được.

Ban đầu nhóm Từ Tử Nguyên đã muốn rời đi, tuy nhiên bọn họ đi một vòng thật lớn quanh núi, có điều chưa được bao lâu đã thấy mình trở lại mỏ đá dù rõ ràng đã đi về phía chân núi. Giám thị thấy vài người họ túm tụm lại thì lập tức chạy đến mắng chửi, bảo họ đừng lười biếng và tiếp tục làm việc đi.

……

Từ đầu đến cuối, dù là lao động trẻ em, giám thị hay mấy người lao động cực nhọc, không ai phát hiện bọn họ đã bỏ trốn, như thể thời gian đã bị ngưng đọng, hay nói cách khác, là những con người ở đây bị ngưng đọng.

Nếu không thể chạy trốn thì cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại đây, Từ Tử Nguyên đặt cục đá xuống, vừa định trả lời câu hỏi của Phong Hằng thì nhìn thấy Mao Thân bên cạnh bỗng nheo mắt nhìn về một hướng.

Từ Tử Nguyên cũng nhìn theo, phát hiện nơi đó xuất hiện một gương mặt.

Suy nghĩ trong lòng anh chợt loé lên.

Người này đi từ dưới chân núi lên.

Sau khi đi lên, người kia liền tìm giám thị, ba người đứng xa nên Từ Tử Nguyên không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ thấy giám thị lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó người kia lại nói gì đó, giám thị liên tục gật đầu, rời đi với đối phương.

Giám thị rời đi, những người còn lại tựa như bị nhấn nút nguồn, tất cả đều lập tức thả lỏng rồi ngã quỵ xuống đất.

“Cuối cùng cũng đi rồi.” Một thanh niên trung thực thật thà vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa cánh tay.

Từ Tử Nguyên liếc nhìn Mao Thân, người sau hiểu ý, kéo Trương Nhi Thả dậy rồi đi về hướng giám thị đã rời đi. Phong Hoằng chậm nửa nhịp, sau đó gã chỉ về phía chân núi, vừa thấy Từ Tử Nguyên gật đầu với mình thì nhanh chóng đỡ lấy Bối Bối rồi lại chạy xuống núi.

Nếu có người có thể đi vào nơi này, vậy chắc chắn cũng có thể thoát ra. Chắc hẳn lần trước bọn họ không tìm đúng hướng, có thể phương hướng người đó đến mới là lối thoát duy nhất.

Trong nháy mắt, đồng đội đều đã chạy hết, Từ Tử Nguyên dừng lại, đi tới chỗ thanh niên vừa mới than thở, nở nụ cười dịu dàng đặc trưng.

“Xin chào.”

Thanh niên ngẩn người, sau đó không được tự nhiên đáp: “Ơ… Ờ, xin chào.”

“Anh biết người vừa đến đây là ai không?”

Thanh niên gật đầu, “Biết, hắn là quản gia, sao vậy, cậu không biết hắn à?”

Từ Tử Nguyên mỉm cười, bỏ qua câu hỏi này, “Tôi mới đến đây chưa được bao lâu, làm nửa ngày đã thấy mệt bở hơi tai. Tôi thấy anh thoải mái hơn tôi nhiều, hẳn anh đã làm ở đây rất lâu rồi nhỉ?”

Sự chú ý của người thanh niên nhanh chóng bị chuyển hướng, hắn gật đầu lia lịa, “Ừ! Tôi làm việc ở đây nửa năm rồi. Chả còn cách nào khác, tôi mắc lỗi nên chỉ có thể đến đây để làm việc thôi. Vốn tôi đang làm vườn cho ông Adams, khi đó chỉ cần làm việc sáu tiếng một ngày, nhẹ nhõm biết bao, haiz, không biết khi nào ông Adams mới tha thứ tôi nữa.”

Từ Tử Nguyên dừng một chốc mới hỏi: “Tất cả những người làm việc ở đây, đều do đã từng mác lỗi sao?”

Thanh niên gãi gãi đầu, “Hình như là vậy.”

Hắn nhìn những bóng dáng mảnh mai ở đằng xa, tất cả đều là những đứa trẻ bảy tám tuổi, hầu hết đều là con gái. Mấy đứa nhỏ này đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó, nếu không thì ai lại muốn gửi con vào đây để chịu khổ chứ.

Người thanh niên thở dài một tiếng, nói: “Chắc mấy đứa nhỏ đó không phải đâu. Thật đáng thương, mới có bé tí đã bị đưa vào đây làm việc.”

Từ Tử Nguyên cũng để mắt đến bọn trẻ phía xa, anh nhíu mày, lại quay đầu, “Anh tên gì?”

Thanh niên nghe câu hỏi này lập tức nở nụ cười rạng rỡ, “Mọi người trong làng đều gọi tôi là A Phổ.”

*

Mọi người đang chuẩn bị cho bữa tối ở bên ngoài, trong khi nhóm Du Luân lợi dụng lúc này để lẻn vào phòng của vợ chồng Adams.

Có vẻ mảnh giấy da trong phòng Đại tiểu thư là manh mối quan trọng, có thể thấy nhiệm vụ này không đời nào chỉ giao báu vật cho NPC, họ phải chú ý từng chi tiết, chú ý đến những gợi ý mà toàn bộ Trang viên để lại cho họ.

Phòng của vợ chồng Adams không có đường ống để leo vào, vì vậy quý cô Kim Vãn đã đóng góp một món quà.

—— Chúa tể của những chiếc ổ khóa.

……

Món quà này dùng một lần, chỉ mở được một ổ khóa, nhưng xứng đáng với tên gọi của mình, dù là ổ khóa nào thì nó cũng có thể mở được ngay.

Vợ chồng Adams vẫn đang thực hiện thiết lập nịnh hót của mình ở tầng dưới, không có ai trong phòng. Ngay khi bước vào, mọi người liền tản ra, tìm kiếm thứ có thể hữu ích.

Du Luân đi thẳng đến bàn làm việc, Nhan Hành Thạc nhìn trúng chiếc tủ đầu giường, Đại Cát lục tủ quần áo, Triệu Tòng Huy gõ tường, Đại Lợi lật tấm thảm, Kim Vãn trông chừng.

Những người còn lại nằm rải rác khắp lâu đài, hoặc là nhìn chằm chằm Công tước hoặc là hành động theo ý mình, hoặc đang tìm kiếm đội Bông Tuyết đã biến mất tăm, tóm lại, không có hành động với họ.

Trên bàn có đủ mọi thứ, nhưng không có gì liên quan đến sách và giấy. Du Luân lục tung mọi thứ, sau khi phát hiện mình thực sự không tìm thấy gì thì cậu chỉ đành nhìn những thứ người khác tìm thấy.

Nhan Hành Thạc thu hoạch được một túi tiền vàng nhỏ giấu dưới gối, Đại Cát thu hoạch ba bộ đồ lót phụ nữ cổ rộng béo, Triệu Tòng Huy thu hoạch một con nhện đang cần cù dệt mạng, Đại Lợi thu hoạch một miếng thực phẩm ẩn sâu trong tấm thảm, đã bị oxy hóa đến mức không thể phân biệt được đấy là món gì.

Tóm lại, tất cả đều là đồ bỏ đi.

Vài người bất lực đứng giữa phòng.

Đại Cát nhận lấy đồng tiền vàng từ tay Nhan Hành Thạc, ước lượng trong lòng bàn tay: “Thật sự rất nặng, ước gì có thể mang ra ngoài.”

Bất cứ thứ gì trong cửa đều không được mang ra ngoài, Du Luân chỉ có thể nhìn đồng vàng rồi thở dài, cậu nhìn toàn bộ căn phòng, cau mày, “Không đúng, căn phòng lớn như vậy sao lại không có manh mối chứ.”

Triệu Tòng Huy cũng cảm thấy kỳ, “Có phải do tìm không đúng chỗ không ạ?”

Nói chung, họ đã tìm tất cả những nơi có thể giấu đồ, nên không có chuyện để sót được.

Nhan Hành Thạc nói tất cả những gì mình nghĩ: “Vợ chồng Adams, người có vẻ có tiếng nói là ông Adams, nhưng thực tế, bà Adams luôn là người bày mưu tính kế, mà ông Adams lại rất nghe lời vợ. “

Du Luân không hiểu ý anh, “Cho nên?”

“Cho nên,” Nhan Hành Thạc nhìn về phía cậu, “Nếu thật sự có manh mối, đã vậy còn không thể để cho ai biết, vậy chắc hẳn manh mối đó đã bị bà Adams giấu đi rồi. Mà bà Adams, là phụ nữ.”

Suy nghĩ của phụ nữ, chỉ có mình phụ nữ hiểu.

Những người đàn ông có mặt nhanh chóng nhận ra ẩn ý này, họ sững sờ một giây, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn Kim Vãn đang khoanh tay đứng ở cửa.

Kim Vãn hơi nhướng mày.

Thấy cô thờ ơ, Đại Cát thúc giục, “Kim Vãn.”

Nghe Đại Cát cất lời, Kim Vãn mới gác lại dáng vẻ dửng dưng, nhún vai, “Nếu boss đã lên tiếng, vậy để tôi nghĩ xem…”

Ngón tay mảnh khảnh của cô gõ nhẹ lên khuỷu tay, “Nếu là tôi, tôi sẽ không giấu đồ ở những nơi có vẻ như đang giấu đồ này đâu. Có một số bí mật mà ngay cả chồng tôi cũng không thể biết, dẫu sao, người duy nhất tôi có thể tin tưởng trên thế giới này, chỉ có mình tôi mà thôi.”

“Vậy thì nơi đó, không thể là nơi mà bình thường ông Adams cũng có thể tiếp xúc được…”

Cô vừa nói vừa đi đến tủ quần áo, Đại Cát đã lục tung tủ quần áo, nhưng Kim Vãn vẫn tìm được chính xác thứ thuộc về bà Adams, cô nhặt tất cả những bộ quần áo thuộc về bà Adams, sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy một bộ trông rất kín đáo, chất liệu vải cũ và dày.

Sau khi vuốt dọc sợi vải một lúc lâu, cô nhận ra một cảm giác khác lạ, Kim Vãn nheo mắt, dùng tay kéo mạnh làm chiếc váy rách ra làm đôi.

Cùng lúc đó, một chiếc lá đã rơi ra.

Triệu Tòng Huy nhanh tay nhất, lập tức cầm lên, đọc rõ dòng chữ trên đó.

Tặng A Phổ em yêu nhất.

—— Mĩ Linh của anh.

- -----oOo------