Như Du Luân đã nói, trước mắt cậu vẫn chưa có dũng khí để làm chuyện như thấy chết mà không cứu.

Khăn Quàng Đỏ Không cần thương lượng đã nhanh chóng tăng tốc, ba thành viên của Hòa Bình Tinh Anh nhìn nhau, cuối cùng vẫn chạy theo, Daly luôn đi theo họ, họ đi đâu thì Daly đi đó.

Khi Du Luân nghe từ mụ phù thủy, cậu còn tưởng Bông Tuyết và Mĩ Linh đang đánh nhau, vậy thì đơn giản, chỉ cần giải thích hai câu là được. Khi đến nơi, họ mới phát hiện ra Bông Tuyết có nói một chữ.

—— mụ.

Đánh nhau với bọn họ, là mụ phù thủy, bà Adams.

Ông Adams đã ngã xuống đất, không biết sống chết nằm một bên, bà Adams có vẻ tức giận, màn sương đen lượn lờ quanh bà ta như hình với bóng. Đây là lần đầu tiên Khăn Quàng Đỏ nhìn thấy kẻ xấu làm phép, không hổ danh là người đã ký hợp đồng với ác quỷ, ma thuật bà ta sử dụng nhuốm đầy hơi thở ác độc từ trong ra ngoài.

Đột nhiên có nhiều người hơn, bà Adams sững sờ trong giây lát, sau đó trông càng tức giận hơn, hầu như mọi người có mặt đều có thể nhìn thấy ngọn lửa trong mắt bà ta.

“Daly! Con đang làm gì vậy?!”

Daly rùng mình, cô đang đứng sau Đại Cát, cô động viên bản thân rồi bước ra từ phía sau Đại Cát, lạnh lùng nhìn bà Adams: “Con không muốn làm gì cả, mẹ à, con chỉ muốn sống thôi.”

Công tước đã chọn Daly, ngày mai sẽ dẫn đi, nhưng không ngờ con nhóc này lại phản bội mình ngay lúc này! Rốt cuộc nó có biết mình đang làm cái gì không vậy, nó sẽ tự lôi mình xuống nước!

Bà Adams chuyển hướng mục tiêu, màn sương đen nhanh chóng lao về phía Daly, “Con nhóc đáng chết! Quay lại đây cho ta!”

Bất cứ thứ gì bị sương mù đen chạm vào sẽ lập tức mất đi sinh mệnh, đây là lý do tại sao trước đó đội Bông Tuyết đã nhảy nhót lung tung mà vẫn không thể thoát được. Họ không thể chạm vào sương mù đen, chạm một phát là thấy các cụ vẫy tay từ thế giới bên kia luôn.

Mà lúc này, bà Adams dùng sương mù đen để bắt Daly, hiển nhiên là định giết cô rồi lấy đứa con gái còn lại cho Công tước để báo cáo kết quả công tác.

Kim Vãn nhanh chóng sử dụng món quà bảo vệ, nhưng cũng giống như khi đối phó với Mĩ Linh, sương mù màu đen dễ dàng xuyên thủng hàng rào bảo vệ. Chúng lao thẳng về phía Daly, mọi thứ diễn ra quá nhanh, Daly chưa kịp nhận ra mình sắp chết thì màn sương đen đã ập đến trước mặt.

Sau đó, “phừng” một tiếng, lửa bùng lên trên cơ thể Daly, màn sương đen bị thiêu rụi ngay lập tức, trong khi bản thân Daly vẫn bình an vô sự.

Cô ngẩn người, sau đó đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Đại Lợi.

Quả nhiên con rồng đã mở mắt, sau khi lớp ngụy trang biến mất, hắn trở lại hình dáng ban đầu, đôi ngươi thẳng đứng u ám nhìn chằm chằm bà Adams cách đó không xa, nếu không phải mồ hôi lạnh trên trán, hầu như mọi người đều cho rằng hắn không sao cả.

Daly phấn khích hét lên, “A Kim, ngươi tỉnh rồi!”

Du Luân: “……”

Đúng là một cái tên vừa phèn vừa quê, nhưng không ngờ lại vô cùng phù hợp với thân phận một con rồng.

*: Kim = Vàng bạc châu báu.

Rồng A Kim đã câu giờ cho mọi người, ngay sau đó, mọi người bảo vệ Daly và nhất trí chiến đấu chống lại bà Adams đang đơn độc.

Xếp hạng thực lực hiện tại trong lâu đài, đầu bảng là Công tước, tiếp theo là Quản gia, Mĩ Linh và rồng không biết ai hơn ai. Mà vừa này con rồng còn đang yếu đã có thể đốt cháy cả màn sương đen của bà Adams, vậy tức là, con rồng mạnh hơn bà Adams.

Vậy thì đơn giản, bọn họ không chỉ có một con rồng chính hiệu mà còn có Đại Cát đáng khinh sao chép năng lực của rồng, hơn nữa có nhiều người giúp đỡ như vầy, bà Adams sẽ thua ở đây.

Bà Adams cũng nghĩ như vậy, bà ta di chuyển cơ thể mập mạp của mình, da thịt trên mặt run lên vì thiếu tự tin. Đại Cát cười độc ác, bắt chước hình dáng của con rồng, đốt một ngọn lửa lớn trong lòng bàn tay.

Bà Adams mở to mắt, không chờ tai họa ập đến đã quỳ xuống.

‘Rầm’ một tiếng, suýt nữa Du Luân đã tưởng bà ta đã đập một cái lỗ trên sàn nhà, vốn tưởng bà ta sẽ cầu xin mọi người thương xót, ai ngờ vừa mở miệng, bà ta đã thét lên: “Chủ nhân! Cứu ta với!”

Chủ nhân……?

Du Luân thấy không ổn, một cảm giác lạnh thấu xương quét qua mọi người, như thể sau lưng có một con rắn độc đang nhìn bọn họ chằm chằm. Ngay sau đó, mọi người nghe thấy một giọng nói trầm thấp khó chịu vang lên bên tai.

“Các ngươi ồn ào quá.”

*

Tịch Viễn và Ăn Gà vẫn giữ khoảng cách một cánh tay, cùng nhau đi về phía trước.

Triệu Tòng Huy ở đằng sau vẫn bám riết hỏi A Phổ, “Anh không cảm thấy trang viên này có vấn đề à, ví dụ như vợ chồng Adams ấy, bọn họ đá anh lên núi mà anh không thấy kỳ quái hả?”

A Phổ thành thật nhìn cậu ta, “Làm sai thì sẽ bị trừng phạt. Nếu cư xử tốt, ta vẫn có thể quay về mà, vị tiên sinh này, ta cảm thấy cuộc sống ở đây khá tốt, ngươi có thể tha cho ta không?”

Triệu Tòng Huy: “… Tôi đến đây để cứu anh đó, anh đã bị vợ chồng kia lừa rồi! Đừng luôn nghĩ chúng tôi là cướp được không, chúng tôi là thợ săn ác ma, thợ săn ác ma siêu mạnh á!”

A Phổ vò đầu, “À, vậy ngài thợ săn ác ma, xin các ngài thương xót, đừng cứu ta, để ta tiếp tục ở lại đây, được không?”

Triệu Tòng Huy: “Anh… Đã nói nơi này rất nguy hiểm rồi mà, anh ở lại đây sẽ chết đó!”

A Phổ nhoẻn miệng cười thật thà: “Ngài cứ nói đùa. Phù thủy trong làng chúng tôi nói rằng tôi có thể sống đến 110 tuổi đấy.”

Triệu Tòng Huy: “……”

Cậu không hiểu, chính xác thì Mĩ Linh thích anh ta ở điểm nào vậy? Chẳng lẽ cổ thích sự ngốc nghếch đến khó tả của anh ta?!

Hai người phía sau nói chuyện, hai người phía trước nghe, Ăn Gà không cần quay đầu lại cũng biết Triệu Tòng Huy đã bị chọc tức đến mức sắp chết tại chỗ luôn rồi, anh rũ mắt, không kìm được bật cười.

Tịch Viễn nghe thấy tiếng cười của anh thì quay qua nhìn, trực giác của doanh nhân khiến hắn luôn cảm thấy người thanh niên tên Ăn Gà này có điều không ổn, giống như đang âm mưu gì đó vậy.

Nhưng… Trong đội của bọn họ có gì đâu, có thể âm mưu gì chứ?

Tịch Viễn cau mày, thu hồi ánh mắt. Sau khi những người khác xuống núi thì đều chạy về phía cổng, người trên núi hầu hết là trẻ em, họ muốn chạy, nhóm Tịch Viễn cũng không ngăn cản. Chỉ có hai giám thị được bọn họ quan tâm đặc biệt, bảo đảm cả hai sẽ không tỉnh lại trước đêm nay, bọn họ mới tự tin xuống núi.

Đã mang A Phổ về rồi, lát nữa gặp Mĩ Linh phải xem phản ứng của cô nữa. Tâm tư của cô gái Mĩ Linh này vô cùng thâm trầm, cô có thực sự thích A Phổ không, hay nói cách khác, lỡ như A Phổ có thứ gì đó mà cô rất muốn thì sao, cũng chưa biết chừng.

Tịch Viễn bắt đầu suy nghĩ theo thói quen, hai người phía sau còn đang tranh cãi đơn phương thì đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng “ầm ầm” như động đất. Động tác của mọi người đều bị gián đoạn, họ ngẩng đầu lên, là đích đến cách đó không xa của bọn họ —— lâu đài, sụp.

Nhóm Tịch Viễn không nói hai lời đã bắt đầu chạy như điên. Là người lý trí nhất, Tịch Viễn cố gắng liên lạc với đồng đội của mình trong khi chạy, không ai nhớ đến A Phổ vẫn đang ở phía sau, A Phổ nhìn ba người họ chạy, ngây người một lúc rồi cũng nhấc chân lên đuổi kịp.

Chớp mắt, nhóm Tịch Viễn đã đến bên cạnh đống đổ nát, trước mắt đầy gạch vụn, đầu óc Triệu Tòng Huy trống rỗng, dù biết chết ở đây vẫn có thể sống lại ở bên ngoài, nhưng khi thật sự đối mặt, cậu ta vẫn không thể tiếp thu.

Triệu Tòng Huy đứng ngẩn người một giây, sau đó nhanh chóng khom lưng, định dọn cục đá mấy trăm kg, Ăn Gà không nói một lời, cũng bắt đầu phụ giúp.

Khi đồng đội chết, Vương Miện sẽ không đưa ra nhắc nhở, họ chỉ có thể tự mình tìm.

—— Sức mạnh có thể nâng trời.

Tịch Viễn cầm ống loa, là người đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lên, thậm chí còn chưa kịp cảm thấy yên tâm đã chạy về phía phế tích. Du Luân chống thân hình nhỏ bé của mình, nâng tảng đá trên đầu lên rồi dùng sức ném nó ra ngoài. Khi cậu đứng lên, các đồng đội khác cũng đứng lên ngay sau đó.

Tất cả đều mặt xám mày tro, cứ như vừa xây dựng trong công trường ba ngày ba đêm vậy.

Miêu Thắng Nam phun ra hai ngụm tro, vừa bò ra vừa mệt tim nói với Trương Nhi Thả: “Cảm ơn anh, ngay cả món quà này cũng có, bọn em nợ anh một lần rồi.”

Trương Nhi Thả vừa định trả lời rằng tất cả đều là bạn bè, đừng khách sáo, liền nghe thấy câu tiếp theo của Miêu Thắng Nam, “Nhưng vừa rồi bọn em cũng cứu mọi người một lần, giờ trả rồi, không ai nợ ai nữa, sau này anh không được chơi bài tình người, biết không?”

Trương Nhi Thả: “……”

Hắn hối hận rồi, người không tim không phổi như vậy, nên để bọn họ tự sinh tự diệt mới đúng!

…….

Không chỉ có ba đội đứng lên, mà còn có bà Adams nhặt được cái mạng, quản gia và Mĩ Linh không biết đã gặp nhau lúc nào.

Toàn bộ lâu đài sụp đổ, không có đồ đạc hay bức tranh nào may mắn thoát khỏi. Cứ thế, chiếc ghế duy nhất vẫn còn nguyên vẹn trông rất quỷ dị và đột ngột.

Đặc biệt là còn có người đang ngồi trên đó.

Công tước Saleos vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, trên tay cầm một quyển giấy da, chậm rãi lật một trang, rồi đặt cuốn sách xuống, gã nhìn lướt qua khuôn mặt của những người có mặt một lượt, lại cất tiếng, “Có vẻ, tất cả đều có mặt đông đủ rồi.”

“Con mồi muốn trốn thoát.”

Gã nhìn Daly.

“Đầy tớ vô dụng.”

Gã nhìn bà Adams.

“Ngu xuẩn tự cao tự đại.”

Gã nhìn con rồng và quản gia.

“Còn cả, những con chuột cống đã lỗi thời, cho dù xuất hiện ở đâu.”

Gã nhìn Du Luân và những người khác.

Công tước thong thả đứng lên, hơi cong môi, “Đêm nay, chính là bữa tiệc cuối cùng của các ngươi.”

- -----oOo------