Du Niên không may mắn như Du Luân, cửa đầu tiên đã gặp ngay đồng đội đáng tin cậy và hợp tính, lần đầu chết dưới móng vuốt khủng long, lần thứ hai bị đồng đội coi như cọng rơm cứu mạng, cứ ôm khư khư, bị liên lụy chết. Mãi đến lần thứ ba, anh mới may mắn vượt được cửa, mà cảnh tượng vượt cửa vô cùng thê thảm, cuối cùng, chỉ còn lại mình anh.

Anh đã gặp Wodiver dưới tình huống như vậy, nghe hắn giải thích ý nghĩa và mục đích vận hành của Vương Miện Gai. Có thể tưởng tượng tâm trạng và thái độ của anh đối với Wodiver ngay lúc đó như thế nào.

Theo mô tả của Cao Tàm, Du Niên đã chửi ầm lên, sau khi dùng rất nhiều từ mà nhà trường cấm họ sử dụng, anh mới đóng sầm cửa bỏ đi.

Trước khi đi cũng chưa nói mình có đồng ý giúp hắn hoàn thành chuyện này không.

Cái chết và sự hiếp bức tràn ngập tâm trí Du Niên. Trong đầu anh đều là Vương Miện ghê tởm thế nào và Wodiver thất đức ra sao, anh không muốn nghe bất kỳ lời nào từ hai người hay máy móc này. Sau bảy ngày im lặng trong khu vực chờ, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, đó cũng là lúc Cao Tàm tìm thấy anh và mang theo một đồng đội sống sót khác là Thiệu Nam Dung.

Du Niên đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định phá hủy Vương Miện dựa theo những gì Wodiver nói. Sau khi đưa ra quyết định, anh đã nói với Cao Tàm về những điều này, và Cao Tàm đã ủng hộ anh. Sau đó, khi đã xác nhận rằng các thành viên trong đội có thể tin cậy được, họ nói với hai đồng đội khác về điều đó, và ngay sau đó, bốn người họ bắt đầu chuẩn bị cho việc phá hủy Vương Miện.

Đầu tiên, họ phải vượt qua 6 cửa, tiếp theo, họ phải tìm đủ năm đội sẵn sàng làm điều này. Ban đầu tiến hành rất thuận lợi, mặc dù có vài người cảm thấy họ đang kể chuyện cười, không hề có tính xác thực nào, nhưng cũng có một số người tin họ và quyết định đánh cược. Mà tai nạn xảy ra một năm sau khi họ bước vào Vương Miện, ngay tại khu vực chờ của cửa thứ hai.

Du Niên rất tự tin vào kỹ năng của bản thân nên đã hơn một năm, gần hai năm không vượt cửa, luôn thuyết phục những đội ngũ có vẻ có hy vọng. Một ngày nọ, anh gặp một đội mới, Du Niên phán đoán bằng trực giác và cảm thấy những người trong đội này đều là tinh anh nên đã đi qua, và sau đó, anh biến mất.

Bởi vì, có một người trong đội đó chính là Vương Miện.

Nói chính xác hơn, đó là NPC bị ý thức của Vương Miện bám vào, cải trang thành một thành viên trong đội của con người.

Thật lâu sau Du Luân mới tìm được giọng nói của mình, “… Vương Miện có thể làm như vậy sao?”

Cao Tàm giễu cợt nói: “Đương nhiên, đây là thế giới của nó, chỉ cần nó tìm đúng lỗ hổng thì nó muốn làm gì cũng được.”

Wodiver từng nói, mặc dù Vương Miện có quyền lực rất lớn nhưng nó cũng phải chịu nhiều hạn chế, các mệnh lệnh bắt buộc đặt ra cho nó vẫn chưa được dỡ bỏ, vì vậy nó không được gây hại cho con người, không được dung túng cho những hành vi trái pháp luật và phạm tội. Nhưng ngoài trừ những điều này, nó có thể làm việc theo ý muốn, cho phép tự quản lý toàn bộ bên trong.

Từ “biến mất” khiến con người khiếp sợ thực chất chỉ là một biện pháp trừng phạt không gây hại cho cơ thể con người, vì không có tổn hại gì nên không tính là vi phạm quy định. Khi Du Niên tiết lộ kế hoạch của mình, Vương Miện ngụy trang NPC chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại cười, thậm chí không có động tĩnh gì mà chờ đồng đội bàn bạc cả đêm. Sau khi họ quyết định tham gia cùng nhóm Du Luân, nó đã áp đặt các biện pháp trừng phạt Du Niên trước mặt hai đội khác mà họ đã tìm thấy.

Nguyên nhân là, cố ý phá hoại tiến độ của người khác vượt cửa, phạt nhỏ khuyên lớn.

Điều khiến Cao Tàm bức xúc nhất không phải là việc Du Niên biến mất ngay trước mặt anh mà là sự bất lực của anh, đó là lần đầu tiên anh đối mặt với Vương Miện, nhìn thấy sự chế giễu và khinh bỉ mà nó ẩn dưới lớp vỏ hình người. Thực ra, lúc đó nó có thể xóa sạch tất cả mọi người có mặt, nhưng nó chỉ xóa một mình Du Niên, một là vì chỉ có Du Niên có dấu ấn của Wodiver, sau khi anh biến mất thì dù cả nhóm có tiếp tục thực hiện kế hoạch thì Wodiver cũng không thể giúp được gì, hai là nó muốn giết gà dọa khỉ.

Nó dùng cách xóa sạch một người trong thầm lặng để nói với họ rằng, nó biết bọn họ muốn làm gì, và cũng biết, họ sẽ không bao giờ làm được điều đó.

Cũng kể từ ngày đó, dòng chảy thời gian bên trong và bên ngoài thay đổi từ 1-1 sang 5-1. Vương Miện đã rời đi, nó sẽ không cho họ biết tại sao nó lại làm vậy, ban đầu mọi người không hiểu, nhưng sau đó, họ đã từ từ hiểu ra.

Bên trong là một chiếc bình không bao giờ có thể mở ra, ngày này qua ngày khác, bọn họ bị nhốt trong đó, từ thể xác đến linh hồn, mỗi ngày đều dần thích nghi với thế giới khép kín này hơn. Dù có vượt qua cửa thứ bảy, có thể ra ngoài hai tuần một lần, nhưng khác biệt thời gian luôn khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi, bên trong đã nửa tháng mà bên ngoài chỉ mới ba ngày. Gia đình và bạn bè luôn nghi ngờ đã nhắc nhở họ, mình và đối phương đang ở hai thế giới khác nhau, mà cảm giác thân thuộc của họ sẽ dần chuyển từ các thành viên trong gia đình sang Vương Miện.

Cứ như vậy, mọi người dần trở nên “tiêu cực”.

Nhóm người mà Cao Tàm gặp lần đầu, tâm lý hiện tại đều ở độ tuổi 40, 50, không ai muốn tốn thời gian với anh ta, họ đều đi vượt cửa, không biết bây giờ đang nằm rải rác ở đâu trong Vương miện. Về phần bản thân Cao Tàm, anh ta đang ngày đêm cố gắng hết sức để cứu Du Niên, mỗi khi vào cửa nào cũng phải nghiên cứu kỹ cửa đó, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào trong cửa và trong khu vực chờ, anh muốn biết hình dạng của Vương Miện và Du Niên đang ở đâu.

Tờ giấy hướng dẫn nhóm Du Luân tình cờ lấy được, Cao Tàm có 5 cái, từ cửa thứ nhất đến cửa thứ năm, anh đều thu thập hết, một số là mua được, một số là bí mật cướp. Anh cũng muốn tận mắt gặp Wodiver, nhưng không may, việc này còn hiếm hơn cả có được giấy hướng dẫn, theo như anh biết trong toàn bộ Vương Miện, ngoài Du Niên thì chỉ có Du Luân là nhìn thấy đối phương.

Trong vòng 15 năm, Cao Tàm không ngừng dành thời gian thu thập thông tin, những đồng đội ban đầu, ngoại trừ Thiệu Nam Dung đều đã rời đi, sau đó lại có Quách Cảnh Bân gia nhập. Ba người họ thậm chí còn không phải là một đội, chỉ sống cùng nhau như thế này thôi.

Càng lên đến cửa tiếp theo, trong lòng Cao Tàm càng thêm hoảng sợ, tổng cộng chỉ có bảy cửa, nếu đến cửa thứ bảy mà vẫn chưa cứu được Du Niên thì mọi chuyện coi như xong.

Anh bị trì trệ ở cửa thứ năm lâu nhất. Cũng đã 4 năm trôi qua, may là sự chăm chỉ của anh đã được đền đáp, cuối cùng anh cũng gặp được một người khác từng Wodiver, hơn nữa người đó còn là em trai của Du Niên.

Trong phòng làm việc có máy lọc nước, Cao Tàm tự rót cho mình một cốc nước đá, dửng dưng ngước mắt lên, “Anh đã nói hết mọi thứ mình biết rồi, đến em.”

Du Luân nghe hồi lâu, hiện tại còn có chút sững sờ, chợt bị hỏi, cậu hơi sửng sốt, “Tôi nói cái gì?”

“Nếu em đã từng gặp Wodiver, vậy Wodife có yêu cầu em làm gì không?”

Du Luân gật gật đầu, “Có, anh ta cũng yêu cầu tôi phá hủy Vương Miện.”

Cao Tàm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, “Vậy em đã đồng ý với hắn chưa?”

Cao Tàm trông có vẻ hung ác, hỏi chuyện như đang uy hiếp, nhưng Du Luân có thể nhìn ra sự căng thẳng trong đôi mắt của anh, không hiểu sao cậu lại có cảm giác, nếu cậu đưa ra một câu trả lời mà Cao Tàm không muốn nghe, có thể Cao Tàm sẽ bị trầm cảm ngay tại chỗ luôn.

Du Luân khẽ mỉm cười, thoai mái gật đầu, “Đồng ý, cả sáu người chúng tôi đều đồng ý cả rồi.”

Cao Tàm rung động trước nụ cười trên môi cậu, Du Luân và Du Niên trông không giống nhau, một người giống ba, người kia giống mẹ, nhưng khi Du Luân cười rộ lên, không ngờ lại trùng khớp với khuôn mặt mà Cao Tàm ngày nhớ đêm mong trong một khoảng khắc.

Cao Tàm lắc đầu, lập tức hỏi: “Cả sáu người bọn em đều có dấu ấn?”

“À…… Không phải đâu, dấu ấn ở chỗ tôi.”

Cao Tàm thu hồi vẻ mặt kích động, anh im lặng và tiếp tục nhìn chằm chằm Du Luân. Du Luân bị nhìn đến phát run, cuối cùng, Cao Tàm đã đưa ra quyết định, “Từ hôm nay trở đi, em không được ra ngoài, trừ khi là vượt cửa.”

Du Luân hơi hé miệng, “Mua đồ cũng không được?”

Cao Tàm trả lời chắc nịch, “Không được.”

“Anh sẽ làm công việc liên hệ với các đội khác. Trong khoảng thời gian này, ngoài đội của em và ba bọn anh, em sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ ai. Khi anh đã tập hợp đủ đội sẽ lập tức vào cửa tiếp theo, tuyệt đối không được chậm trễ.”

Du Luân: “Vậy……”

Cao Tàm: “Không được.”

Du Luân: “Tôi còn chưa nói gì mà!”

“Không được ra khỏi cửa, không được gặp người khác, không được giải sầu, không được gặp mặt và nói chuyện phiếm với người khác,” Cao Tàm khoanh tay, “Em còn muốn nói gì?”

Du Luân: “… Không còn, không muốn nói nữa.”

- -----oOo------