17.

Nửa tiếng sau, tôi thấy thi thể của ba mẹ….

Ba tôi đột tử vì tái phát bệnh tim bất ngờ, mẹ thì thắt cổ ở cạnh.

“Anh Thẩm, anh đừng buồn.” Lục Vãn nói.

Móng tay của tôi đâm sâu vào da thịt.

“Chú dì nhất định hi vọng anh có thể kiên cường.”

Cô ta làm ra vẻ đau khổ.

Tôi ngẩn người nhìn thân thể cứng ngắc của ba mẹ mình.

“Em sẽ luôn ở cạnh anh!”

Lục Vãn nâng tay tôi lên, gương mặt vẫn là vẻ mặt ngây thơ kia.

Tôi không thay đổi sắc mặt.

Ý hận không ngừng xuất hiện trong lòng.

18.

Thanh mai lớn lên cạnh tôi từ bé Tống Du Thanh vừa về nước.

Trên đường tìm tôi đã xảy ra tai nạn xe cộ, lâm vào hôn mê không tỉnh lại.

[Ký chủ cố lên, để giảm bớt sự khó khăn khi tán nam chính, tôi đã khiến cho ánh trăng sáng của ổng bị tai nạn xe cộ rồi chấn thương nằm giường bất tỉnh, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng cô trong thời gian ngắn, cô phải biểu hiện tốt chút.]

Hệ thống nói.

Trong đêm ấy, tôi từ một người luôn đứng trên cao ai cũng phải ngưỡng mộ, trở thành con chó nhà tang mất cha mất mẹ.

Không chỉ thế, cô gái trong lòng tôi lại sống trong an nguy không rõ.

Cô gái tôi yêu nằm trong phòng ICU cắm đầy ống.

Tôi cầm tay cô ấy, khóc tới mức cả người cong lại.

19.

Tôi tỉnh lại ở bệnh viện.

Lục Vãn chăm sóc tôi cẩn thận như cô vợ hiền thảo.

Bác sĩ bảo tôi bị thương nặng lại thêm áp lực tâm lý nặng nề nên mới ngất.

Tôi im lặng xuất viện mà không nói cho ai biết.

Tôi đang thử năng lực của hệ thống, xem xem nó có thể theo dõi tôi tới mức nào.

Nếu việc nhà tôi suýt phá sản là do nó giở trò.

Việc Tống Du Thanh gặp tai nạn hẳn có bàn tay của họ nhúng vào.

Vậy có phải nói, tôi mới là kẻ hại cô gái nhỏ của mình không?

Bởi vì tôi không cùng Lục Vãn chơi trò tình yêu tình báo ngu xuẩn kia?

Lòng tôi như bị cục đá nghiền nát, đau nhức không thôi.

Trước kia, cho dù cổ đông chỉ vào mũi tôi chửi ầm trong cuộc họp ban giám đốc.

Cho dù đối thủ cạnh tranh bắt tôi cầm cố bất động sản để mượn tiền.

Cho dù vì cầu ngân hàng cho vày mà tôi uống rượu tới mức chảy máu dạ dày.

Cho dù tôi suýt nữa quỳ gối dập đầu với người khác vì cổ phần.

Dù khó khăn cỡ nào tôi vẫn không chùn chân.

Bởi vì tôi tin bản thân có thể vực dậy tập đoàn họ Thẩm.

Tin rằng bản thân có thể cho Tống Du Thanh một gia đình hạnh phúc.

Nhưng bây giờ ba mẹ tôi đã chếc.

Người tôi yêu lại nằm trong phòng ICU không thể động đậy.

Mặt của cô ấy bị thương nặng, mũi lại cắm đường nước để truyền nước vào.

Cô ấy sẽ không làm nũng với tôi, cũng không cười với tôi nữa.

Tôi ngồi bên giường bệnh, cầm lấy tay cô ấy.

Cô ấy không thể mở miệng, nhưng tôi tin cô ấy có ý thức!

Cái cau mày của cô ấy làm trái tim tôi đau đớn!!

Rõ ràng đợi cô ấy tốt nghiệp thạc sĩ, chúng tôi sẽ kết hôn.

Tôi lại như nghe cô ấy khóc hỏi tôi: “Anh Cẩm Châu, tại sao anh phải làm hại em?”

Nếu Tống Du Thanh chếc, tôi sẽ không sống nổi mất.

20.

[Hệ thống theo dõi nam chính, ổng lại đến thăm ánh trăng sáng, ký chủ phải nhanh chóng tán tỉnh ổng đi!]

[Hừ, người phụ nữ này đã thành người thực vật rồi mà vẫn còn mị lực như thế, đáng ghét vãi!]

[Ổng có tình cảm sâu đậm với cô ta nên sau này mới bị vả mặt đó, lại nói, mặt cô giống cô ta bảy phần, đây cũng là cơ hội của cô đó!]

[Mọe nó, truyện thế thân là tởm nhất đó, nếu không phải sau này nam chính có tiền lại chiều vợ, còn đẹp trai như vậy thì bà đây không thèm đu theo ổng đâu!]

Tôi nghe bọn họ mắng chửi.

Lập tức hiểu được sức mạnh của hệ thống này.

Nó có thể theo dõi hành động của tôi từ nơi nào đó.

Tôi nghe được nội dung nói chuyện của Lục Vãn và hệ thống.

Nội dung toàn là âm mưu và cốt truyện.

Nhưng bọn họ hình như không biết, tôi có thể nghe được tiếng lòng của họ.

Đây là lợi thế duy nhất của tôi bây giờ!