Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Tống Sơ Cửu quay đầu, ánh đèn đường mờ mờ, một bóng dáng cao lớn từng bước đi đến từ trong bóng tối.
Anh mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, trên sống mũi cao đeo một chiếc kính gọng vàng, mặt mày thâm thúy, mang theo ý cười dịu dàng.

Đứng vững trước mặt cô, lại lặp lại một lần nữa: “Có cần tôi giúp đỡ không?”
“Anh Giang! Là anh!” Tống Sơ Cửu mừng rỡ: “Anh trở về từ khi nào vậy?”
“Vừa mới về.” Lòng bàn tay của Giang Bách Xuyên đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn cô: “Vừa về đã tới tìm em.”
Tống Sơ Cửu không phát hiện ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, vui vẻ nói: “Thật là trùng hợp, đúng lúc anh có thể giúp đỡ.

Có một cô bé bị mất tích, đã trôi qua vài tiếng đồng hồ rồi, tôi lo lắng con bé xảy ra chuyện gì.”
Trong ánh mắt của Giang Bách Xuyên hiện lên chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã nói tiếp: “Lần cuối con bé xuất hiện là ở đâu?”
“Anh đi theo tôi, ở chỗ này.”
Tống Sơ Cửu dẫn Giang Bách Xuyên đến chỗ Triệu Đồng Đồng xuất hiện lần cuối cùng.
Giang Bách Xuyên đứng ở chỗ đó, trong con ngươi sẫm màu hiện lên một tia u ám, nhắm mắt cảm nhận một chút, rất nhanh đã nói: “Nam, chừng bốn mươi tuổi, đội mũ lưỡi trai màu đen, trên người mặc áo thun màu xanh dương, dưới thân mặc một cái quần màu đen.”
Tống Sơ Cửu vội hỏi: “Có thể biết được bọn họ đi đâu không?”
Giang Bách Xuyên gật đầu một cái, chỉ vào cái ngõ nhỏ bên phải: “Bên này, em đi theo tôi.”
“Được.”

Quả nhiên là yêu quái ngàn năm, khả năng tốt hơn so với cô rất nhiều.

Tống Sơ Cửu có hơi hâm mộ nghĩ.
Trong ngõ nhỏ vô cùng chật hẹp, không có đèn đường, chỉ có một ít ánh trăng trên bầu trời.

Hai người song song đi tới, khó tránh khỏi việc đụng phải nhau.
Đến khi xẹt qua mu bàn tay của Tống Sơ Cửu đến lần thứ ba, tay của Giang Bách Xuyên đột nhiên động đậy, nâng lên đến trước mặt cô.
“Muốn xem không?”
Tống Sơ Cửu nhìn cái tay thon dài xinh đẹp của anh, sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Tôi dùng thuật quay ngược thời gian tìm thấy hình ảnh này, em có muốn xem không?”
Có thể xem sao? Tống Sơ Cửu đúng là hơi hiếu kỳ, vậy nên thành thật gật đầu: “Muốn xem.”
Giang Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Nắm lấy tay của tôi là được.”
Tống Sơ Cửu nghe theo mà nắm lấy bàn tay anh đưa ra.
Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, trước mặt là cảnh tượng ban ngày, người đàn ông trung niên dắt Triệu Đồng Đồng vội vã đi ở phía trước.

Hình ảnh này giống như thời gian thực, vẫn luôn chuyển động, hai người Triệu Đồng Đồng đi ở phía trước, bọn họ ở phía sau, có điều là vượt qua khoảng cách thời gian và không gian.
“Thật thần kỳ!” Tống Sơ Cửu khâm phục.

Giang Bách Xuyên nhẹ nhàng siết chặt tay của cô, cảm xúc mềm mại khiến cho tâm trạng của anh nhảy nhót, khóe miệng không nhịn được mà giương lên: “Cái này không tính là gì, nếu em muốn học thì tôi có thể dạy cho em.”
“Tôi có thể học sao?” Tống Sơ Cửu kinh ngạc, anh lại sẵn lòng dạy cho cô yêu thuật của chính mình sao?
Anh Giang cũng tốt quá đi!
Đối diện với ánh mắt vừa vui mừng vừa sùng bái của cô, Giang Bách Xuyên vô cùng hưởng thụ: “Tất nhiên là có thể, bây giờ tôi có thể dạy em.”
Nói xong, anh còn thật sự định dạy cho cô.

Cũng may Tống Sơ Cửu còn nhớ tới chuyện chính của lúc này, vội vàng nói: “Sau này tôi theo anh học nhé? Bây giờ tìm người quan trọng hơn.”
Giang Bách Xuyên nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Hai người tiếp tục đi theo hình ảnh kia, rẽ bảy tám lần rồi vòng qua một cái đường hầm chật hẹp, cuối cùng đứng trước một ngôi nhà.
*
Trong căn phòng âm u, Triệu Đồng Đồng run lẩy bẩy lùi về phía sau, mãi cho đến khi chạm đến góc tường, không thể lùi tiếp nữa, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ của cô bé nhìn người đàn ông đang từng bước ép sát, run rẩy nói: “Chú, chú Lưu, cháu phải trở về nhà rồi, cha cháu không tìm thấy cháu thì sẽ sốt ruột.”
“Ông ta?” Người đàn ông cười lên, trong ánh mắt đục ngầu có ý tứ không rõ ràng: “Yên tâm đi, ông ta sẽ không sốt ruột đâu.

Bởi vì… cha cháu đã gán nợ cháu cho chú rồi.

Ông ta nợ chú tiền đánh bạc không trả nên đã gán nợ cháu cho chú.


Đồng Đồng đừng sợ, chú sẽ khiến cháu thoải mái, cháu ngoan ngoãn nghe lời, chú sẽ mua kẹo mua đồ mới cho cháu…”
“Không, không, cháu không muốn, chú đừng tới đây! A…”
Triệu Đồng Đồng bị ông ta nhấc lên không trung, ném lên trên giường, mặc dù cô bé còn nhỏ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại hiểu rõ bản thân gặp phải chuyện không tốt.

Mẹ của Lị Lị từng dặn dò cô bé, đừng để cho bất luận người đàn ông nào đụng vào thân thể của cô bé, kể cả cha của cô bé cũng không thể.

Cô bé không có mẹ, không ai nói cho cô bé biết những thứ này, nhưng cô bé hiểu rằng mẹ của Lị Lị sẽ không hại cô bé.
Lúc này cô bé bị một người đàn ông gọi là chú Lưu đè ở dưới thân, cái miệng thối hoắc gặm loạn trên cơ thể, Triệu Đồng Đồng bị dọa sợ, liều mạng giãy giụa, cứu mạng, ai đó tới cứu cô bé với…
“Ầm!”
Cửa phòng bị một cước đá văng, trên người đột nhiên nhẹ đi, hai mắt đẫm lệ của Triệu Đồng Đồng mông lung mở ra, chỉ thấy một chị gái hết sức xinh đẹp giống như tiên nữ xuất hiện ở trước mặt cô bé.
Cô sửa sang lại quần áo cho cô bé, dịu dàng ôm cô bé: “Đừng sợ, không sao rồi.”
Triệu Đồng Đồng “oa” một tiếng mà khóc, nằm sấp trong lòng Tống Sơ Cửu, ôm chặt lấy cô.
Tống Sơ Cửu nhìn thoáng qua người đàn ông bị Giang Bách Xuyên dùng một quyền đánh tới không biết sống chết ở góc tường, ánh mắt lạnh đi.

Trong nội tâm cô không khỏi cảm thấy may mắn, may là cô tới kịp thời, không thì Đồng Đồng đã bị tên súc sinh này hủy hoại rồi!
Tống Sơ Cửu ngâm nga một bài hát, giai điệu vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi và dịu dàng, Triệu Đồng Đồng khóc một lát, thời gian trôi qua cũng ngủ thiếp đi.
“Ngủ đi, ngủ đi, ngủ một giấc sẽ quên hết mọi thứ…”
Giang Bách Xuyên chờ cô hát xong mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Báo cảnh sát đi, cứ nói chúng ta đi ngang qua, nghe được âm thanh hô cứu mạng nên mới đi vào.”
“Được.”

Giang Bách Xuyên đi gọi điện thoại, cảnh sát vốn ở gần đây, nghe được thông tin thì rất nhanh đã đi tới.
Giao Triệu Đồng Đồng cho mẹ của Hứa Lị Lị, Tống Sơ Cửu và Giang Bách Xuyên được đưa đến Cục Cảnh sát lấy lời khai.
Dựa theo thống nhất của bọn họ trước đó, chỉ nói là nghe được âm thanh hô cứu mạng nên mới đi vào trong, mặc dù cảm thấy quá mức trùng hợp, nhưng cảnh sát cũng không tìm ra sơ hở, lấy lời khai xong thì để bọn họ rời đi.
“Mấy cặp tình nhân bây giờ thật ghê gớm, buổi tối đi hẹn hò còn có thể nhân tiện làm việc nghĩa.”
Trước khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Tống Sơ Cửu nghe được có người xúc động nói một câu như thế, đôi tai lập tức đỏ lên.

Cô muốn giải thích, nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của người vừa nói chuyện đâu nữa nên đành phải thôi.
Tâm trạng của Giang Bách Xuyên vô cùng tốt mà nhếch miệng, đi ra ngoài song song với cô.
“Tôi mời em đi ăn cơm.”
Lúc nói lời này, anh vô cùng có khí phách.
“Hả?” Tống Sơ Cửu nhanh chóng phản ứng lại: “Đừng, hay là để tôi mời anh đi, anh vừa mới thay đổi thân phận, tôi mời anh một bữa đón gió tẩy trần.”
Giang Bách Xuyên vung tay lên: “Đừng tranh với tôi, lần này tôi có tiền! Thân phận mà tôi thiết lập cho chính mình là một phú nhị đại, cha mẹ đều đã mất, vừa được thừa kế toàn bộ gia sản! Hôm nay cho em ăn hôi!”
Tống Sơ Cửu cười một chút, không từ chối: “Vậy thì được, vậy hôm nay tôi đi ăn hôi một lần!”
Hình bóng của hai người bọn họ từ từ biến mất trong màn đêm, lần nữa xuất hiện đã đổi thành một thành phố bồn hoa.

Ở đây xa hoa trụy lạc, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
 
------oOo------