Mưa dầm liên miên mấy ngày, hôn ám âm lãnh. Hứa Hướng Dương cực kì chán ghét thời tiết như vậy, nơi nơi ướt nhẹp, đi ra ngoài một chuyến mà cả y phục lẫn giày vớ đều sẽ ướt đẫm. Mỗi ngày Triển Chiêu trở về y phục đều bị ướt một nửa, vớ thì ướt đẫm. Nàng không thể thiếu nấu nước cho hắn tắm, kể từ đó, múc nước lại trở thành chuyện phiền toái, vì trời đổ mưa nên rất bất tiện. Mặt khác ánh mặt trời hôn ám, nàng chỉ có thể đem đồ thêu đến nhà chính để làm. 


Thêu là hỷ phục, nàng cần chú ý cẩn thận, rất sợ bị Triển Chiêu gặp được. Từ lúc nàng xuyên đến trên người nguyên chủ cũng chưa từng nhìn thấy kiện y phục màu đỏ nào, nói vậy việc thành thân của nguyên chủ và Triển Chiêu chắc là đơn sơ đến cực điểm, ngay cả một kiện hỷ phục đều không có. Nếu bị Triển Chiêu nhìn thấy, còn không biết trong lòng hắn sẽ sinh ra suy nghĩ gì. Cũng may Triển Chiêu sớm đi muộn về, chỉ cần cẩn thận giấu kín, sẽ không bị bắt gặp. 


Qua năm sáu ngày, hỷ phục được thêu không sai biệt lắm, thêm hai ngày nữa liền đưa được rồi. Trong lòng Hứa Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, thêu xong món đồ này, sẽ bù được hơn phân nửa số tiền nợ Triển Chiêu. Sang năm hẳn là sẽ tiết kiệm được chút tiền nữa, khi đó lại đề xuất chuyện hòa ly với Triển Chiêu có vẻ thích hợp, hi vọng đến lúc ấy có thể thuận lợi rời đi. 


Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng người gọi to. Trong lòng căng thẳng, vội vàng đem hỷ phục giấu đi, lại mang số y phục mới làm được một nửa ra để che giấu. Trong chớp mắt, Vương tẩu tử đã tới gần mái hiên. Vương tẩu tử đến là đưa y phục cho Triển Chiêu, từ khi thương thế tốt, hầu như hắn đều ăn cơm ở đại trù phòng, y phục cũng đưa đến phòng giặt giũ, đều không cần nàng nhúng tay. 


Vương tẩu tử để y phục lên bàn, nói:" Cái ngày mưa đáng ghét này, y phục đều không khô được , phải sấy trên than nóng mới có thể đưa tới." Khi nói chuyện, ánh mắt Vương tẩu tử dừng ở cái áo kép đang làm dở trên bàn:" Ai, cái áo này làm cũng thật khéo. Nhìn bằng phẳng, không bị phồng lên một chút nào. Đây là làm cho Triển đại nhân đi?"


"Ân, trời lạnh mặc kiện áo này sẽ thấy thoải mái hơn."


Vương tẩu tử xoay qua lộn lại xem, cười nói:"Ngươi cũng thật khéo tay, khâu vài đường chỉ như vậy, nhìn vừa đẹp mắt, lại cố định bông, chính là nhúng vào nước khi giặt cũng không sợ bị rối. Chủ yếu a, còn bằng phẳng nhìn không bị mập. Ngươi không biết, ta làm cho Vương Triều cái áo, hắn ngại chật, nói trắng ra là khi hoạt động bị bất tiện, đợi cho đến khi thực sự bị đông lạnh mới chịu mặc. Biện pháp này của ngươi thật tốt, lúc về ta cũng dựa theo làm một kiện xem sao." 


Hứa Hướng Dương mỉm cười, nói:"Vương đại nhân nếu ngại nặng, có thể không làm tay áo, mặc vào càng nhẹ nhàng." Hiện tại nàng và Vương tẩu tử có thể nói chuyện nhiều hơn vài câu, có Vương tẩu tử ở giữa phối hợp, dần dần nàng cũng có thể cùng người khác nói vài ba câu. 


Vương tẩu tử nghe xong liên tục gật đầu, bỗng nhiên, nàng quét một vòng ở trong phòng, nhìn thấy một cái nồi được đặt trên lò, bên trong đang tỏa ra hơi nóng. Hứa Dướng Hương nhớ đến trong nhà Vương tẩu tử có hai đứa nhỏ, liền múc đầy một bát đưa cho nàng:" Ta mua chút xương cốt nấu canh, cần chậm rãi hầm nên để lên bếp lò. Tuy rằng là canh xương, nhưng vẫn rất bổ dưỡng, nhất là với trẻ con, thường xuyên uống có thể giúp xương rắn chắc. Thời tiết lạnh, tẩu tử cũng uống một chén cho ấm thân." 


"Này..." Vương tẩu nhìn bát canh thơm lừng, bên trong thả mấy miếng củ cải, quả thật không đáng giá gì, cười cười, sang sảng nói:" Ta đây sẽ không khách khí. Trù nghệ của cô nương tốt như vậy, ngươi dạy ta làm củ cải muối cay đi, ta làm thế nào cũng không ra hương vị như ngươi." 


" Kì thật không có bí quyết gì, chỉ là thời gian muối cần lâu một chút. Còn canh thì đem xương cốt đập nhừ, nhỏ vài giọt dấm chua, hầm một đêm canh sẽ đặc lại. Lúc sắp ăn cho thêm chút cải củ vào, hoặc cái gì cũng được, ăn đều ngon. Cải củ đừng cho sớm, nếu không sẽ bị nhừ." 


Vương tẩu tử dụng tâm nhớ kỹ, nghĩ rằng Hứa Hướng Dương quả thật thay đổi không ít. Triển Chiêu có lẽ không biết, nhưng Vương tẩu tử tiếp xúc với nàng cũng nhiều. Trước kia nàng ở phòng giặt giũ trợ giúp may vá y phục, rất kiệm lời, một bộ mềm mại yếu đuối, chưa bao giờ thấy nàng động việc gì ngoài thêu thùa ra, hiện tại thế nhưng lại có được tay nghề nấu nướng giỏi. Về tính tình thì vẫn giống như vậy yên tĩnh, nhưng rõ ràng so quá khứ biết đối nhân xử thế hơn. 


Nếu không nhắc tới chuyện gièm pha trước kia, một Hứa Hướng Dương như vậy cũng xem như tốt lắm. Nếu ban đầu nàng cứ an phận thủ thừa (giữ đúng bổn phận của mình) thì làm sao đến nông nỗi như hôm nay? Vương tẩu tử thở dài trong lòng, Vương Triều đã vài lần nói cùng nàng, có thể giúp thì cứ giúp đỡ một phen. Hứa Hướng Dương không được người chào đón, Triển đại nhân cũng chẳng vẻ vang gì. Chính là nếu nàng không tốt, Triển đại nhân cũng sẽ bị liên lụy, bị người ở sau lưng nghị luận này nọ. 


Cười cười, nói:" Tâm tư của ngươi cẩn thận, mấy thứ này làm sao học được? Ta cũng chưa từng nghe nói qua. Còn nữa, lần trước ngươi nói trồng giá, ta xào lên đưa cho Bao đại nhân, đại nhân còn khen một hồi đâu." Sau khi vào đông, rau dưa chỉ còn lại cải trắng, cải củ, nhưng mà Bao đại nhân cũng không ăn mấy thứ này. Mấy ngày nay, trong người đại nhân có chút khô nóng, ăn cái gì cũng không ngon, làm cả phòng bếp đều phát sầu. Vừa vặn, Hứa Hướng Dương trồng được ít giá đưa cho nàng nếm thử. Nàng nhìn lạ mắt, liền làm rồi đưa tới cho Bao đại nhân, ngài ấy thế mà ăn được mấy chén cơm. 


Hứa Hướng Dương không nghĩ còn có việc này, lại nói:" Kì thật canh xương cốt già trẻ đều dùng được, cốt xương cũng bổ dưỡng, thường xuyên uống có thể giúp xương rắn chắc hơn. Nếu là làm cho Bao đại nhân ăn, tốt nhất nên bỏ ít tinh dầu vào." Nơi này không giống hiện đại, muốn bổ sung cái gì thì có đồ bổ dưỡng riêng. Nên nhân tiện nàng cũng nhắc tới, mấy khi Vương tẩu tử lại hỏi đến đâu. 


Đảo mắt liền qua ngày thứ chín, nhanh đuổi chậm đuổi cuối cùng hỷ phục cũng hoàn thành. May mắn mấy ngày trước nhờ trong viện ánh sáng tốt nên nàng mới có thể làm xong sớm hơn một ít thời gian. Trong lòng có hơi kích động, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thêu một kiện quan trọng như vậy, tuy rằng vất vả nhưng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu. Cắn đứt chỉ thêu, đem hỷ phục đặt lên bàn đá, xem xét một hồi, thật sự vui mừng đến độ nói không nên lời. Cô nương kia mà mặc hỷ phục này vào nhất định sẽ rất đẹp. 


Đột nhiên cửa viện bị người đập bang bang bang, có vẻ rất vội vã, dồn dập gõ kèm theo giọng nói của một nam tử xa lạ:" Triển Chiêu! Triển Chiêu! Triển Chiêu!" 


Nghe thanh âm lai giả bất thiện (không có ý tốt), Hứa Hướng Dương có chút hoảng, ở Khai Phong phủ có ai mà không đối với Triển Chiêu khách khí, như thế nào lại có người hổn hển tìm tới cửa như vậy? Trong nhất thời nàng không suy nghĩ được gì, bản thân nên lảng tránh hay vẫn là đi ra bên ngoài nghênh tiếp? 


Phanh một tiếng, cửa viện bị đá văng, một nam tử áo trắng mang theo bộ mặt tức giận hùng hổ xông vào. Nam tử quét nàng một cái, hỏi:" Triển Chiêu đâu?" 


Hứa Hướng Dương lắc đầu, nói:"Không, không biết. Triển đại nhân ra ngoài rồi..."


"Ngươi..." Nam tử áo trắng hướng nàng đi tới, trong mắt lộ ra khinh thường:" Chính là Hứa Hướng Dương?" 


Hứa Hướng Dương tập trung tinh thần, im lặng nhìn hắn. Người này là vì nàng mà đến! Ánh mắt nam tử xẹt qua hỷ phục trên bàn, cười nhạo nói:" Triển Chiêu nói cái gì rất bất đắc dĩ, Nguyệt Hoa ở Mạt Hoa thôn vì hắn thương tâm khổ sở. Hắn thì sao, ngại lúc trước thành thân qua loa, nên lại náo nhiệt chuẩn bị bái đường lần nữa? Không khỏi quá mức bạc tình!" Nói xong bội kiếm trong tay tuốt khỏi vỏ, chĩa thẳng vào hỷ phục đỏ, có ý đồ chém nát nó. 


Hứa Hướng Dương kinh hãi, nếu bị hắn chém rách, bồi thường bạc không nói, còn làm chậm trễ chuyện đại sự của cô nương nhà người ta, trăm ngàn lần không thể được! Dưới tình thế cấp bách nàng tiến lên dùng thân bảo vệ hỷ phục, ngẩng đầu hô:" Dừng tay! Hỷ phục này không phải của ta!" 


Nam tử không nghĩ nàng vì một kiện y phục lại lao đến, đã không kịp thu kiếm, trùng hợp nàng lại ngẩng đầu, mũi kiếm cắt qua má của nàng, cả hai người đều cùng sửng sốt.


"Ngươi..." Nam tử không nghĩ sẽ đả thương người, mà còn là mặt của một cô nương. Lửa giận vừa rồi thoáng chốc bị áy náy thay thế, vô luận như thế nào, ra tay đánh một thiếu nữ trói gà không chặt cũng không phải là chuyện mà một đại trượng phu nên làm.


Hứa Hướng Dương đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, ngón tay lây dính vết máu, cũng may không sâu. Nàng có chút tức giận, vì sao người này chưa phân rõ phải trái đã động thủ? Nhưng trong lòng hiểu được, chính mình đã định phải ăn mệt rồi. Hắn có thể đi vào Khai Phong phủ tìm Triển Chiêu, nhất định là bằng hữu của Triển Chiêu, lại liên hệ với những gì hắn mới nói, người này còn cùng Đinh Nguyệt Hoa có quan hệ rất tốt. Triển Chiêu không phải người bất công, nhưng chuyện liên quan đến Đinh Nguyệt Hoa, hơn phân nửa hắn sẽ áp dụng thái độ lảng tránh. Nàng với hắn chưa từng làm chuyện gì vượt giới hạn, nếu hắn dễ dàng quên Đinh Nguyệt Hoa thì bản thân nàng cũng thấy xem thường hắn, giống như lời nam tử này nói, không phải quá mức bạc tình.


Vết thương trên mặt không đáng ngại, hỷ phục còn nguyên vẹn, nàng lạnh lùng nói:" Vị công tử này, Triển đại nhân không có ở đây, nếu có việc gấp thì thỉnh đi phủ nha tìm ngài ấy."


Nam tử sửng sốt một lát, thu kiếm, đặt một thỏi bạc ở trên bàn, nói:"Hôm nay là Bạch mỗ lỗ mãng, bạc này ngươi cầm lấy trị thương." Dứt lời xoay người rời đi.


Hứa Hướng Dương kinh ngạc, Bạch mỗ? Hắn là Bạch Ngọc Đường? 


Vất vả lắm ngày trôi qua mới thuận lợi một chút, hiện tại không biết sẽ gợn lên sóng gió gì nữa. Đinh Nguyệt Hoa ở Mạt Hoa thôn đã xảy ra chuyện gì? Thôi, việc này nàng có quan tâm cũng không đến, dù sao đều phải thay nguyên chủ gánh tội, sau này như thế nào, nàng đều chịu đựng được. Việc cấp bách trước mắt cần làm là đem hỷ phục đến Cẩm Tú phường, miễn cho lại xảy ra chuyện gì. 


Dao chưởng quỹ của Cẩm Tú phường gặp trên mặt Hứa Hướng Dương có thêm một đạo vết thương, kinh hãi lắp bắp, mặt nữ nhân vốn quan trọng, làm sao lại không cẩn thận như vậy? Hỏi vài câu, hảo tâm nhắc nhở nàng bôi thuốc mỡ miễn cho lưu lại sẹo. Trên mặt chỉ là vết thương ngoài da, không cần lo lắng, nàng cũng không để ý, sau khi hòa ly với Triển Chiêu nàng sẽ không tái giá, mặt có thêm một hai vết sẹo thì thế nào? Có khi còn bớt đi không ít phiền toái. 


Phiền toái ngày sau có thể loại bỏ, nhưng phiền toái trước mắt lại tránh không được. Từ Cẩm Tú phường trở về, Triển Chiêu đã ở nhà, Bạch Ngọc Đường cũng ở đó. Triển Chiêu thấy mặt nàng bị thương, nhướng mày, hỏi:" Mặt làm sao vậy?" Vết thương kia thực sự quá chói mắt, cơ hồ kéo dài từ má tới lỗ tai.


Hứa Hướng Dương liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, buông mí mắt xuống, nói:"Chẳng may cắt phải, không có việc gì." Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, huống hồ Bạch Ngọc Đường đã bồi thường bạc, việc này cứ như vậy cho qua đi. Nói ra cũng không thay đổi được gì.


Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng:"Không cần phải che giấu! Ngũ gia ta dám làm dám chịu! Triển Chiêu, thương trên mặt thê tử của ngươi là do ta làm!"


Triển Chiêu ngẩn ra, có chút không ngờ tới, làm sao Bạch Ngọc Đường lại mất kiềm chế như vậy, ra tay cả với nữ nhân, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?