Bạch Ngọc Đường một bộ ngươi làm gì được ta trừng mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu đơn giản là không để ý đến hắn, yên lặng nhìn Hứa Hướng Dương. Hứa Hướng Dương không muốn nhắc lại việc này, mặt đã bị thương, mặc dù thái độ Bạch Ngọc Đường không tốt nhưng cũng đã bồi thường bạc. Trước mắt, bạc đối nàng mà nói quan trọng hơn bất kì thứ gì. Còn nữa, nói ra thì sẽ giải quyết được gì? Buông mắt, nhẹ giọng nói:" Chỉ là hiểu lầm một chút thôi, cũng do tự ta không cẩn thận, Bạch đại hiệp không phải cố ý." 


"Hiểu lầm?" Đối với việc nàng có lòng dập lửa, Bạch Ngọc Đường cũng không thèm. Mặc dù có áy náy với vết thương của Hứa Hướng Dương, nhưng nghĩ đến Đinh Nguyệt Hoa ủy khuất, trong lòng không nhịn được lại tức giận. Hắn và huynh muội Đinh gia có quan hệ tốt, gặp Đinh Nguyệt Hoa suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng không thể bình tĩnh:" Cái hỷ phục đỏ thẫm kia ta nhìn thấy rõ ràng! Ngươi nói không phải của ngươi, ta làm sao biết ngươi có phải thay Triển Chiêu che giấu mới nói như vậy hay không?" Nói xong nhìn về phía Triển Chiêu:" Triển Chiêu, Nguyệt Hoa đối với ngươi nhớ mãi không quên, cơm không ăn nước không muốn uống. Ngươi thì sao, ở trong này cùng người mới nùng tình mật ý, còn thêu cả hỷ phục rồi! Trong lòng ngươi còn có Nguyệt Hoa hay không? Nữ nhân hạ lưu như vậy, ngươi sao có thể lấy vào cửa? Ngươi đem Nguyệt Hoa đặt ở chỗ nào?" 


Hắn chính là muốn nhằm vào Triển Chiêu mà đến, nếu không phải Triển Chiêu không thức tỉnh thì làm sao sinh ra loại sự tình như vậy? Hứa Hướng Dương có sai, chẳng lẽ Triển Chiêu không sai? Hắn không chỉ có sai, còn mắc thêm lỗi lầm nữa! Sai bởi vì để cho Hứa Hướng Dương có cơ hội! Càng sai ở chỗ hắn bỏ qua Nguyệt Hoa, thú Hứa Hướng Dương vào cửa! Rõ ràng còn có lựa chọn khác, nhưng hắn lại chọn Hứa Hướng Dương!


Hứa Hướng Dương mím môi, chẳng sợ chuyện này không phải nàng gây nên, nhưng hiện tại bản thân là Hứa Hướng Dương, nàng không thể nào thờ ơ được. Quả nhiên, nhắc tới Đinh Nguyệt Hoa, sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh vài phần, nói:" Cái gì hỷ phục?"


"Đó là ta nhận đồ thêu ở Cẩm Tú phường, đã làm xong nên trả về rồi." Hứa Hướng Dương không thay đổi sắc mặt nhìn xem Triển Chiêu, lại nhìn hướng Bạch Ngọc Đường:" Bạch đại hiệp nếu không tin, có thể đi Cẩm Tú phường hỏi." 


Bạch Ngọc Đường cười lạnh:"Hừ, cùng ta có quan hệ gì đâu? Hiện tại chỉ thấy người mới cười, có ai thấy được người xưa khóc? Triển đại nhân muốn thành thân, nào có ai ngăn cản được?" 


Triển Chiêu nhíu mày, biết Bạch Ngọc Đường là cố ý tìm bất mãn, giờ phút này không tiện vì mình cãi lại. Hứa Hướng Dương bình thản nhìn hắn nói:" Ta cũng không muốn nhiều lời, mà Bạch đại hiệp chưa chắc đã tin, chỉ thỉnh Bạch đại hiệp thay ta nói với Đinh cô nương một câu, ta chắc chắn đem những gì của nàng hoàn trả lại." 


Bạch Ngọc Đường dường như vừa nghe được cái gì cực kì hài hước vậy, bật cười :" Trách không được Triển Chiêu lại nghe lời ngươi, chuyện tới bước này ngươi còn gì có gì để nói, ngươi cho là thiếu nợ thì trả tiền hay sao? Vậy lúc trước như thế nào không nghĩ đồ của mình thì không nên cố giành bằng được?" 


Hứa Hướng Dương khó khăn để giữ bình tĩnh, hắn lại đem chuyện mà nàng không muốn đối mặt nhất đào đi ra. Dù cho không phải nàng gây nên, nhưng hiện tại bản thân và nguyên chủ đã là một thể, nàng quả thật đuối lí, không có sức lực cãi lại. Ngay tại lúc nàng hết sức khổ sở, lại nghe thấy Triển Chiêu thoáng trầm giọng, nói:" Bạch huynh, thương trên mặt của nội tử (xưng hô của chồng đối với vợ) còn muốn thỉnh Công Tôn tiên sinh nhìn xem, hôm nay không tiện chiêu đãi." Bất luận Hứa Hướng Dương như thế nào, nay đều đã là thê tử của hắn, sao hắn có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khi dễ? 


Bạch Ngọc Đường đối mặt với Triển Chiêu một hồi lâu, hừ lạnh một tiếng:"Triển Chiêu, việc này ta sẽ không để yên!" Dứt lời trừng mắt nhìn Hứa Hướng Dương, bước nhanh rời đi.


Triển Chiêu nhìn theo bóng trắng đi xa, mới quay đầu hướng Hứa Hướng Dương nói:"Ngươi tới chỗ Công Tôn tiên sinh xin chút thuốc mỡ đi." 


"Triển đại nhân, không cần phiền toái. Bị thương ngoài da thôi, không có việc gì."


Triển Chiêu cũng không nghe lời của nàng mà lướt qua đi ra ngoài sân. Hứa Hướng Dương không trở về phòng, ngơ ngác ngồi trên băng đá đến sững sờ. Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng phát khổ, có lẽ trong lòng Triển Chiêu cũng thấy khổ sở đi? Nhưng người đáng thương nhất chắc là Đinh Nguyệt Hoa, nói thế nào nhỉ?Chính là tai bay vạ gió! So với Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, nàng kì thật chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem mà thôi, khổ của nàng là cuộc sống quẫn bách cùng nội tâm tịch mịch. Mà bi thống của bọn họ chính là yêu nhau lại không thể đến được với nhau, Triển Chiêu thậm chí còn phải gánh vác cái trách nhiệm là nàng nữa. Mỗi khi đối mặt với nàng, trong lòng hắn cảm thấy như thế nào? Hẳn là hận nàng, nhưng bản thân hắn lại là một người khoan dung độ lượng, cho dù có hận, cũng sẽ không khó xử nàng. 


Hứa Hướng Dương thở dài một hơi, cứ nghĩ đợi cho mình có thể tự lập sẽ hòa ly, lại quên bọn họ vốn chờ không nổi. Sự đã thành, Đinh Nguyệt Hoa đã vô cùng đau khổ, còn bắt nàng chờ thêm một năm lại một năm nữa hay sao? Cho dù nàng nguyện ý, cha mẹ nàng sẽ nhất định không để cho nàng phí hoài tuổi xuân như vậy.


Một lát sau, Triển Chiêu mang theo thuốc mỡ trở về. Nhìn vết thương trên mặt nàng, nói:" Tuy Bạch Ngọc Đường có chút xúc động, nhưng cũng không đến mức vô cớ ra tay đả thương người, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"


Hứa Hướng Dương cúi đầu thở dài, chậm rãi kể lại, cuối cùng nói:"Bạch đại hiệp là bằng hữu của Đinh cô nương, thay Đinh cô nương bênh vực kẻ yếu cũng là chuyện thường tình, ta quả thật đã làm sai trước, không trách được hắn. Việc này cứ như vậy cho qua đi."


Triển Chiêu gật đầu, quả thật là không biết xử lí sao:"Thuốc này mỗi ngày bôi hai lần, miễn cho lưu lại sẹo."


Hứa Hướng Dương thản nhiên nói cảm ơn, ánh mắt dừng ở trên thuốc mỡ, không hiểu vì sao thấy thương cảm, buồn bã nói:"Triển đại nhân, ngài hưu ta đi." Ngẩng đầu nhìn hướng hắn: "Hưu ta, ngài có thể cùng Đinh cô nương tiếp tục bên nhau. Tại sao phải cứng rắn nhét vào cùng một chỗ, làm khó lẫn nhau?" 


"Làm khó lẫn nhau?" Triển Chiêu bỗng nhiên trào phúng cười:"Hứa cô nương, trước kia ngươi làm chuyện như vậy để buộc ta thú ngươi, nay lại nói mình đã mất trí nhớ, còn muốn rời đi. Ngươi không khỏi quá mức ích kỉ, kết quả ngày hôm nay là điều ngươi mong muốn còn gì. Ngươi có từng nghĩ tới không phải chuyện gì cũng đều có thể được như ngươi nói, nghĩ bản thân đi rồi thì sự tình sẽ như cũ, sẽ có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì?" 


Trong lòng Hứa Hướng Dương run lên, nhìn ánh mắt hắn đang cố nén giận, không nói được gì. Vạch trần sự bình thản mỏng manh trên mặt, chân tướng bên trong là điều mà nàng không bao giờ muốn đối mặt. Chính như Triển Chiêu nói, thương tổn đã tạo thành, không phải chỉ cần nàng rời đi là có thể bù đắp lại. Nàng nghĩ đến chuyện bỏ đi đó là thành toàn, kì thực là lấy một cái cớ cho sự ích kỉ của chính mình mà thôi. Nhưng là, nhưng là..." Ta biết sai lầm không thể vãn hồi, nhưng là, nếu ta rời đi..." 


"Đủ!" Triển Chiêu lớn tiếng đánh gãy lời của nàng: "Triển Chiêu nếu đã thú ngươi, sẽ không hưu thê!"


Hứa Hướng Dương gục đầu xuống, trong lòng bất lực. Hắn vây nàng, làm sao không phải là vây lấy chính mình? Hôm nay không thể thuyết phục hắn, vậy còn ngày mai, còn sau này, nàng tin rồi sẽ có một ngày hắn có thể nghĩ thông suốt. Thấp giọng nói:" Triển đại nhân, mặc dù ngài và Đinh cô nương không thể tiếp tục bên nhau, nhưng một nữ tử như ta không đáng giá để ngài đem bản thân vây lại trong đó."


Triển Chiêu lặng im không nói, không phải Nguyệt Hoa, là ai thì có khác gì nhau? Hứa Hướng Dương thì liền Hứa Hướng Dương đi, nếu không đụng chạm đến giới hạn của hắn, hắn vẫn có thể duy trì mặt ngoài bình thản.


Hứa Hướng Dương hít vào một hơi thật sâu, nói:"Thời điểm không còn sớm, ta đi nấu cơm."


Triển Chiêu mím môi, lạnh nhạt nói:"Ta còn có việc muốn đi ra ngoài, không ăn cơm."


Triển Chiêu tìm được Bạch Ngọc Đường ở khách sạn, khi đó hắn đang uống rượu một mình, nhìn thấy Triển Chiêu đến, cười nhạo một tiếng:" Đã trấn an thê tử của ngươi xong rồi?"


Triển Chiêu lấy cái chén tự rót rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, mới nói:" Sự tình trải qua như thế nào, ngươi có gì không biết, sao phải nói móc như vậy?" Vừa nói vừa uống một chén:" Là ta có lỗi với Nguyệt Hoa, cô phụ nàng. Ngươi... hảo hảo khuyên nhủ nàng."


Bạch Ngọc Đường cầm chén rượu trong tay hung hăng đập xuống bàn:" Khuyên nhủ nàng? Ngươi nói dễ nghe nhỉ, ngươi có biết trong lòng Nguyệt Hoa khổ sở thế nào?"


"Ta biết." Hắn làm sao không biết? Ngày ấy rời đi, nàng khóc đứt từng khúc ruột khúc gan, nàng nói muốn chờ hắn, một năm, hai năm, năm năm, mười năm... Nhưng hắn lại không thể cho nàng hứa hẹn, từng bước sai, rồi lại từng bước sai, chẳng thể quay đầu được nữa. 


"Ngươi mà biết? Ngươi biết còn thú nữ nhân kia? Nguyệt Hoa thậm chí nguyện ý để ngươi nạp nàng làm thiếp, nhưng ngươi lại còn thú nàng làm thê tử!" 


Triển Chiêu lắc đầu:" Nếu ta nạp nàng làm thiếp, nàng chen giữa hai chúng ta, ngươi cảm thấy trong lòng Nguyệt Hoa sẽ dễ chịu sao? Ta nên đối mặt với các nàng như thế nào?" 


" Vì vậy ngươi đẩy Nguyệt Hoa ra, thú nàng? Cho dù ngươi đoạt trong sạch của nàng thì thế nào? Là do nàng ta hạ lưu tự bày kế. Ngươi không có sai! Vì sao phải gánh cái trách nhiệm chó má này, ngươi đem Nguyệt Hoa đặt ở chỗ nào?" Bạch Ngọc Đường đứng mạnh dậy:" Triển Chiêu, hiện tại ta lại thấy may mắn, may mắn Nguyệt Hoa không có gả cho ngươi, ngươi căn bản không xứng!"


Bàn tay cầm chén rượu của Triển Chiêu bỗng chốc cứng đờ, giống như thay mặt hắn trả lời mà vỡ tan ra, mảnh vụn hung hăng đâm sâu vào lòng bàn tay, hỗn hợp máu tươi cùng rượu chậm rãi chảy xuống. Hắn đau lòng nói:"Phải, là ta không xứng! Hi vọng ngươi khuyên nhủ nàng, Triển Chiêu không đáng để nàng thương tâm như vậy." 


Cách một ngày Triển Chiêu trở về, trừ bỏ từ lần dưỡng thương trước, Hứa Hướng Dương không còn thấy hắn ngốc ở trong sân nữa. Hôm nay gặp hắn ở trong viện luyện quyền hơn phân nửa ngày. Luyện quyền? Nàng nghi hoặc, ngày thường hắn đều luyện kiếm, sao hôm nay lại luyện quyền? Nhưng cho dù luyện quyền thì tư thế vẫn rất mạnh mẽ oai hùng, ra quyền, thu quyền, lật khuỷu tay, đá ngang, duỗi thân, mỗi một động tác biến ảo mà lay động góc áo, nghe được quyền phong ào ào, mười phần sức mạnh, khí thế hồn nhiên thiên thành (tự nhiên, hoàn hảo).


Nàng đột nhiên nhớ tới bài tập thể dục theo đài hồi đến trường, bản thân đều tập cho có lệ, mềm nhũn, người bên ngoài nhìn có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn cười. Cùng là một động tác, nếu là Triển Chiêu, nhất định sẽ mang theo một cỗ tràn ngập sức mạnh cho coi. Đột nhiên hắn nện một vòng ở trên cây khô, phát ra một tiếng trầm đục, dọa Hứa Hướng Dương khẽ hô lên, lúc này nàng mới phát hiện trên tay hắn quấn băng gạc. Hôm nay không luyện kiếm có phải vì tay bị thương? Hôm qua vẫn còn hoàn hảo mà! 


Nàng không dám tiến lên, chuyện hôm qua náo như vậy, trong lòng hắn chắc là khó chịu, nàng vẫn là không nên đi tìm xui xẻo. Có lẽ để cho hắn một mình ngốc đi, nàng là đầu sỏ gây ra tốt hơn hết là lảng tránh. Vội vàng thu đồ thêu vào trong phòng, lại đi đến phòng bếp. Ngày đông rau xanh rất ít ỏi, nàng thử ngâm ít hạt giống cải trắng vào trong nước ấm, vậy mà thực sự nảy mầm, nàng cẩn thận đem chậu nước đặt gần bếp để giữ ấm. Tuy rằng mầm củ cải trông gầy yếu nhưng vẫn nhìn ra được bộ dáng nên có. 


Trời thật sự rất lạnh, đã bắt đầu có tuyết rơi, khả năng hạt giống nảy mầm không cao, cộng thêm việc rau phát triển kém, xào ra chưa được một đĩa. Chỉ coi như có điểm rau xanh. Nàng thử trồng một thời gian, không dám lãng phí, lần tới được nhiều sẽ đưa qua chỗ Vương tẩu tử một ít, thuận đường nói cho nàng phương pháp luôn. 


Triển Chiêu chưa ăn điểm tâm, sáng sớm có gọi hắn, hắn chỉ hờ hững. Hứa Hướng Dương nghĩ còn có cơm thừa, chi bằng rang cơm, hắn muốn ăn thì ăn, không ăn để buổi tối nàng hâm nóng lại rồi ăn. Rang cơm đơn giản, trong nhà có hành, có trứng, có thịt khô, còn trồng ít nấm hương, cắt nhỏ mấy thứ đó ra để dùng.


Chảo nóng lên, trước đảo hành tây cho thơm, thịt khô rồi nấm hương, sau đó đợi một lúc đánh tiếp hai quả trứng cho tươi mới, rồi thái hành hoa, cuối cùng đem cơm nguội đổ vào trong rang lên. Đợi hỗn hợp nguyên liệu trộn đều, lại cho thêm một ít tinh dầu, màu sắc nhất thời càng thêm mê người. Lấy cái chén lớn múc vào cho Triển Chiêu, lại nhanh nhẹn rửa nồi, thừa lúc lửa to đun sôi nước, đem rau xanh luộc lên, thêm ít gia vị, cẩn thận trưng bày phía trên cơm rang, xem như thành. 


Bên cạnh bếp lò vẫn hầm canh xương, nàng múc một chén lớn, đem cả cơm rang để vào khay mang đến trong viện, đặt ở trên bàn đá. Thản nhiên nói:" Triển đại nhân, ăn cơm thôi." Cũng không chờ hắn trả lời liền rời đi.


Triển Chiêu nhìn một món cơm một món canh trước mặt, có thể nhìn ra nàng dụng tâm thế nào. Trong lòng không rõ tư vị, hắn khuyên Đinh Nguyệt Hoa buông xuống, nhưng còn chính mình thì sao? Nếu đã quyết định cùng Hứa Hướng Dương sống qua ngày, có phải hay không cũng nên thử tiếp nhận nàng?