Hành trình lần này không vội, giống như đi du sơn ngoạn thủy thì đúng hơn. Xe ngựa ra khỏi cửa thành, lúc này Hứa Hướng Dương mới nhấc một góc rèm lên nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trong lòng không hiểu sao nổi lên kích động, đến đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu rời xa nhà. Trời mới vào xuân, cây cỏ hoa lá đều nhiễm lên một màu xanh biếc, nhìn lâu cũng thấy chán. Nàng hạ rèm xuống, ánh mắt lại chạm đến hai thân ảnh đằng trước, trong lòng hơi chua chát, tình hình hiện tại thật sự khiến mọi người đều xấu hổ. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, mặc dù nàng có lòng muốn né tránh, cũng thoát không được.


Bởi vì không vội vã, xe ngựa đi được nửa ngày thì dừng ở một thôn xóm tìm nơi nghỉ chân. Đã qua buổi trưa, đoàn người đều có chút đói, tuy rằng gia đình bọn họ ở nhờ có phòng bếp, nhưng đồ ăn không thể không chốc lát là làm xong. Hứa Hướng Dương giúp đỡ chuyển một ít đồ, sắp xếp gọn gàng xong, bản thân đi chuẩn bị chút điểm tâm cho Bao đại nhân lót dạ trước. 


Bao đại nhân chia cho mọi người ăn lót dạ, trong miệng Triệu Hổ đang nhai một khối, hàm hồ nói:" Tay nghề của Hứa cô nương thật không thể chê được, làm điểm tâm cũng khéo. Ân, ăn ngon!"


Đinh Nguyệt Hoa có chút không tình nguyện ăn đồ Hứa Hướng Dương làm, nhưng mọi người đều ăn, nàng cũng không tiện nói gì. Lấy một khối, không khỏi ngạc nhiên:" Vì sao vẫn còn ấm?"


Hứa Hướng Dương mỉm cười:" Sáng sớm nay ta làm xong bọc kín lại, sẽ không dễ dàng bị lạnh." Đinh Nguyệt Hoa khách sáo khen:" Tâm tư cô nương thật cẩn thận."  Bất quá, dừng ở trong tai Hứa Hướng Dương lại không phải ý tứ như vậy, tổng nghĩ có phải nàng là đang mượn cơ hội trào phúng hay không. Chẳng sợ bản thân Hứa Hướng Dương chỉ là một cái bánh bao mềm, cũng có tâm tư và tính nết của chính mình, lòng dạ sẽ có lúc hẹp hòi, phỏng đoán lung tung. Nghe Đinh Nguyệt Hoa nói như vậy, nhất thời không còn khẩu vị, lấy cớ né tránh đi phòng bếp.


Công Tôn tiên sinh nhìn, không tiếng động cười khẽ, một chuyến hành trình này chỉ sợ người ăn mệt sẽ là Triển hộ vệ. Lại nhìn điểm tâm trên tay, dùng giấy dầu bọc cẩn thận, còn cố ý để vào trong một lần túi nữa. Hứa cô nương luôn để ý những chi tiết nhỏ, tính tình quả thật cẩn thận, chu toàn. Liếc mắt nhìn Đinh cô nương đang yên lặng ăn điểm tâm. Mặc dù trên mặt Công Tôn tiên sinh không biểu lộ gì, đáy lòng lại có phần ngạc nhiên vì hành động của Đinh Nguyệt Hoa. Nếu nàng có thể buông mọi chuyện xuống thì hiện đã không cưỡng cầu lao đến rồi. Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu, có lẽ phải cần một lần thật đau đớn thì Đinh cô nương mới bằng lòng chặt đứt đoạn tình cảm này.


Triển Chiêu ăn chưa hết một khối điểm tâm liền kiềm chế không được, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Hứa Hướng Dương đang ở bên ngoài phòng bếp rửa đồ ăn. Mới vào xuân, bên cạnh bờ ruộng mọc lên những cụm rau dại, đó là sắc xanh thường thấy nhất của thời tiết đầu xuân. Nàng cẩn thận loại bỏ cỏ dại và bùn, xong mới đi đến giếng nước trong viện để múc nước. Triển Chiêu thấy thế, tiến lên vài bước, tiếp nhận thùng nước trong tay nàng:" Để ta đến." Mới nhớ tới trong tay còn nửa khối điểm tâm, nhìn nhìn, đưa cho nàng:" Ta mới bẻ một nửa thôi, ngươi ăn đi." Nàng đi theo bọn họ, đều nửa ngày chưa có ăn cơm, sao có thể không đói bụng? Bất quá không thể tiếp tục ngồi ở nhà chính được nên tự nhiên trốn ra ngoài thôi.


Hứa Hướng Dương ngẩn người, bản năng muốn mở miệng từ chối, nhưng nghĩ dù nhận lấy cũng không phải chuyện quá đáng gì, tay muốn tiếp lại thấy bên trên dính chút bùn, liền lấy khăn tay mang theo bao lại. Nhận lấy điểm tâm, xoay người bắt gặp Đinh Nguyệt Hoa đang đứng cuối hành lang, trong lòng giật nảy, tay chân luống cuống đứng lên, lúng túng nói:" Đinh cô nương, đồ ăn còn phải chờ một lát nữa..."


Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa đảo qua trên người Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương, nhưng vẫn cười nói:" Ta đến là xem có việc gì cần giúp hay không, đồ ăn này là muốn tẩy rửa sao? Để ta giúp một tay." Hứa Hướng Dương nào dám phiền Đinh Nguyệt Hoa, nghĩ đến Triển Chiêu đang ở đây, nàng khó mà nói không cần hỗ trợ. Lặng lẽ đưa tay về sau lưng, đem điểm tâm cầm ở bàn tay, lấy tay áo che khuất, nói:" Vậy làm phiền cô nương, ta đi vào bên trong nhìn một cái." Nói xong vội vàng quẹo vào phòng bếp, đem không gian để lại cho hai người.


Triển Chiêu múc thùng nước từ dưới giếng, đổ vào trong vại, Đinh Nguyệt Hoa vén tay áo bắt đầu rửa đồ ăn. Hai người yên lặng phối hợp, không có ai mở miệng nói chuyện. Đinh Nguyệt Hoa đặt hai tay ở trong dòng nước lạnh băng, trong lòng lâm vào suy tư. Động tác nhỏ của Hứa Hướng Dương nàng đều nhìn thấy, kể cả thái độ cẩn thận cùng lảng tránh đó nữa. Nửa khối điểm tâm kia chắc là của Triển đại ca chủ động đưa cho, xa nhau mấy tháng, chẳng nhẽ Triển đại ca đã muốn tha thứ cho nàng ta rồi? Đã không còn chán ghét Hứa Hướng Dương? Thậm chí là bắt đầu tiếp nhận nàng?


Tâm sự nghẹn ở trong lòng không dám hỏi, nếu nói ra đó là nghi ngờ hắn. Nàng thế nào cũng không chịu thừa nhận, cũng không muốn đối mặt với sự thật, về nhà mấy ngày, nàng suy nghĩ rất nhiều, trong lòng hiểu được hiện tại cùng quá khứ đã bất đồng. Chẳng sợ nàng và Triển đại ca vẫn yêu nhau sâu đậm thì tình cảnh đã thay đổi, Hứa Hướng Dương mới là thê tử của hắn.


Triển Chiêu nhìn nàng giống như muốn rửa nát đồ ăn, trong lòng hiểu nàng đang khó chịu, nói:" Nguyệt Hoa, sớm trở về đi, đừng để trong nhà lo lắng." 


Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa ửng đỏ, gượng cười:" Triển đại ca, để cho ta tùy hứng một lần cuối cùng được không..."


Triển Chiêu thở dài, không biết trả lời sao.


Không bao lâu liền ăn cơm. Đồ ăn ở nhà nông mộc mạc đơn giản, mặc dù Hứa Hướng Dương khéo tay, nhưng nguyên liệu nấu ăn ít ỏi, cũng không thể tinh tế cầu kì được. Như vậy mà vẫn được mọi người khen ngợi đã coi như thắng lợi rồi. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa thấy khó chịu, mới nửa ngày mà thôi, nàng phát hiện thái độ mọi người đối với Hứa Hướng Dương đã có chuyển biến rất lớn. Khen ngợi nàng khéo tay, tán dương nàng thận trọng.


So sánh với, chính mình giống như là một người bốc đồng. Lại nói nàng là nữ hiệp, đến lúc xuống đài, nữ hiệp chỉ là cái hư danh, ở nhà vẫn phải trải qua chuyện củi gạo dầu muối tương dấm trà. Hứa Hướng Dương có lẽ mới là hình mẫu thê tử lí tưởng trong lòng nam nhân đi? Có nam nhân nào lại hi vọng thê tử của mình suốt ngày múa đao lộng kiếm, võ nghệ cao cường cơ chứ? Vụng trộm liếc nhìn Triển Chiêu, trong lòng do dự, Triển đại ca cũng nghĩ như vậy hay sao? Bỗng nhiên cảm thấy tức giận, Hứa Hướng Dương làm ra chuyện đó, chỉ cần nàng nấu vài món ăn, làm mấy khối điểm tâm liền được dễ dàng tha thứ. Chẳng phải quá mức không công bằng?


Ăn xong cơm trưa, nhóm người Bao đại nhân đi ra ngoài, vì tránh đi cùng chỗ với Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, Hứa Hướng Dương thu thập bát đũa rồi một mình đi dạo ở gần đó. Được trở lại thôn quê làm cho con người ta cảm thấy ngập tràn niềm vui nhàn nhã, bước chầm chậm trên bờ ruộng, tâm tình đều trống trải. Nếu về sau được sống ở một nơi thanh sơn lục thủy như thế này, có mấy gian phòng nhỏ, trồng một chút hoa cỏ ở phía trước và sau, nuôi mấy con gà, làm vài ba luống rau, lại nuôi thêm con chó, cuộc sống trôi qua như vậy có lẽ sẽ rất hoàn mỹ đi?


Đi dạo một lúc đến khi chạng vạng tối, nàng trở về tiểu viện, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Nàng đi theo chuyến này chính là chiếu cố ẩm thực cho bọn họ, những cái khác muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Tuy rằng Đinh Nguyệt Hoa cũng là một cô nương, nhưng nàng sinh ra đã phú quý, chỉ sợ cũng không hay làm mấy chuyện này. Lại nói, Đinh Nguyệt Hoa chỉ ước gì có thể cách nàng càng xa càng tốt, làm sao dám kêu người ta đến hỗ trợ?


Bất quá, khi nhóm người Bao đại nhân trở về, Đinh Nguyệt Hoa mang về một rổ rau dại, nói là thấy mới mẻ liền đào cho vui. Vì thế, bữa tối có thêm một đĩa nộm rau dại trộn tỏi. Từ trước Đinh Nguyệt Hoa không nhận ra, nay bị Hứa Hướng Dương kích thích mới biết bản thân không giỏi làm việc nhà. Nghĩ rằng, tuy nấu nướng không thuận tay nhưng mấy chuyện của nữ nhân không phải chuyện gì nàng đều không biết, cắt thái không được, thì lấy chút rau dại chắc là ổn đi?


Sân của ngôi nhà coi như khá lớn, cũng có thể chứa được nhiều người như vậy, phía sau phòng để ở không nhiều, trừ bỏ Bao đại nhân, những người khác đều chia hai người một gian. Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh một gian, Trương Long Triệu Hổ một gian, gian còn lại là Hứa Hướng Dương cùng Đinh Nguyệt Hoa. Hứa Hướng Dương cực kì lo lắng khi ở chung với Đinh Nguyệt Hoa, nhưng tình thế trước mắt nàng không có quyền từ chối.


Ăn cơm chiều xong mọi người ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, Hứa Hướng Dương lặng yên không nói lời nào, nghe bọn họ trò chuyện một lúc thì đi phòng bếp nấu nước để rửa mặt. Nhìn ánh lửa ấm ấp liền ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới buổi trưa Triển Chiêu đưa cho mình nửa khối điểm tâm còn chưa có ăn, thế này mới lấy đồ từ trong lòng ra lặng lẽ ăn. Bởi vì được bọc trong khăn tay, lại để bên người nên điểm tâm vẫn còn hơi ấm. Nàng không khỏi nhớ tới Triển Chiêu, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, như thế nào chăng nữa hắn vẫn sẽ để ý chiếu cố đến nàng. 


Bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, nàng thấy kì quái, cửa phòng bếp không đóng, ai lại đi gõ cửa vậy? Quay đầu lại, nhìn thấy Triển Chiêu đứng ở cửa. Nàng vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa vụn điểm tâm trên khóe miệng, đứng dậy nói:" Triển đại...Triển đại ca." Nhớ đến hiện tại bọn họ không thể bại lộ thân phận, nàng vội đổi giọng gọi hắn là Triển đại ca:" Có chuyện gì sao?"


"Lúc này sao lại nhóm lửa?" Triển Chiêu nhìn ánh lửa giữa lòng bếp, thuận miệng hỏi. Hứa Hướng Dương nói:" Nấu một ít nước ấm để rửa mặt."


Triển Chiêu cười, nhẹ giọng nói:"Hôm nay, vất vả cho ngươi rồi." Hứa Hướng Dương không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lời nói ra cũng không giống như miễn cưỡng, khiến nàng không khỏi nhiễm ý cười, lắc đầu:" Chỉ là một ít việc vặt thôi, hôm nay mọi người đi ra ngoài thế nào?"


"Đều tốt cả." Triển Chiêu dừng một chút, nói tiếp:" Khó có cơ hội ra ngoài một chuyến, ngươi cũng đừng buồn chán ở trong nhà, đi dạo một chút thay đổi không khí." Mọi người đều đi ra ngoài để lại nàng một mình ở đây nấu cơm, nàng cũng đâu phải là nha hoàn của bọn họ. Hứa Hướng Dương cúi đầu đáp lại, có được lời này của hắn là đủ rồi. Đinh cô nương đang ở đây, nàng vẫn nên né xa xa một chút cho thỏa đáng.


Đợi làm xong mọi việc, Hứa Hướng Dương trở về phòng, cả ngày nay hết né lại trốn nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với Đinh Nguyệt Hoa. Không có người bên cạnh, Đinh Nguyệt Hoa rốt cục không cần bưng khuôn mặt tươi cười với nàng, thái độ lạnh như băng. Hứa Hướng Dương tay chân luống cuống, cảm thấy lùi không được mà tiến đến cũng không xong. Đinh Nguyệt Hoa vẫn không nói lời nào, tự nhiên thoát áo khoác lên giường đi ngủ.


Hứa Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, cũng cởi áo khoác đi ngủ. May mắn có hai cái chăn, nếu cùng Đinh Nguyệt Hoa đắp chung một cái, chỉ sợ càng xấu hổ. Tình hình như vậy, trong lòng cả hai người đều không được tự nhiên, thật sự khó có thể an tâm mà ngủ. Hứa Hướng Dương không nhịn được, nhẹ giọng nói:" Đinh cô nương, ngươi yên tâm, ta đã nói đem Triển đại nhân trả lại cho cô nương liền nhất định sẽ làm được."


Thật lâu sau mới nghe Đinh Nguyệt Hoa ra vẻ mờ mịt đáp lại:"Lời ngươi nói còn có thể thực hiện hay sao?"


"Ta... Ta không biết. Nhưng một người như ta sao có thể xứng với Triển đại nhân? Vô luận sau này như thế nào, ta cũng không nên ở bên cạnh ngài ấy." Đinh Nguyệt Hoa không đáp lại nàng, Hứa Hướng Dương cũng im lặng, không bao lâu liền ngủ.


Đinh Nguyệt Hoa nghe được hô hấp của nàng bằng phẳng, thở dài một tiếng, mũi dâng lên một trận chua xót. Bất luận nàng phải chịu bao nhiêu ủy khuất, đỉnh đầu có bao nhiêu áp lực, cũng không có khả năng thay đổi được sự thật. Hiện tại, Triển đại ca và Hứa Hướng Dương mới là phu thê. Nếu không phải do Hứa Hướng Dương, một thời gian nữa, nàng sẽ thành thân cùng Triển đại ca. Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao lại trở thành như vậy!