Trời đổ mưa, không tiện hành tẩu, Bạch Ngọc Đường xông loạn lên núi, tra xét vài cái động, thu hoạch không được bao nhiêu nên trở về, đi không bao lâu thì gặp đoàn người Triển Chiêu cũng đang tính quay về. Bạch Ngọc Đường đi đến:" Thế nào rồi? Các ngươi có tìm thấy manh mối gì không?"


Triển Chiêu cau mày, bọn họ có người chỉ dẫn, đi một đường tuy thông thuận nhưng tìm nhiều chỗ cũng không phát hiện có gì dị thường. Nhẹ than một tiếng, lắc đầu:" Không phát hiện được gì, chỉ có thể chờ ngày mai thời tiết tốt rồi tra xét tiếp. Phía ngươi thì sao?" Nói xong nhìn một vòng:" Nguyệt Hoa đâu?"


" Ta và muội ấy chia nhau ra đi làm hai đường, có lẽ sẽ sớm trở lại." Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, nói:" Ta đi đầu kia cũng không tìm được manh mối nào, không biết chỗ Nguyệt Hoa như thế nào?"


Một người dẫn đường nói:" Đại nhân, nơi vừa nãy chúng ta đi cũng không cao lắm, nếu vào sâu hơn có khi sẽ có manh mối." Triển Chiêu gật đầu, trong lòng biết rằng chưa chắc có đã kết quả, nhưng không còn biện pháp nào khác. Trưởng thôn đã chuẩn bị ít canh gừng, đưa cho mọi người uống để tránh cảm lạnh.


Triển Chiêu uống xong canh gừng, đứng dưới mái hiên suy nghĩ đến vụ án, lấy lại tinh thần, nhìn sắc trời cảm thấy có chút lo lắng. Mày hắn khóa chặt, vì sao Đinh Nguyệt Hoa còn chưa trở về? Bạch Ngọc Đường cũng đi từ trong ra, nói:" Nguyệt Hoa sao chưa về? Chẳng nhẽ thu hoạch được cái gì?" Triển Chiêu lắc đầu:" Ta vẫn nên đi tìm xem sao."


Trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng có ý này, mặc kệ có phát hiện cái gì, bọn họ đã về lâu như vậy nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đinh Nguyệt Hoa, quả thật có phần kì quái. Hai người lao ra màn mưa tiến vào trong núi, phân nhau ra tìm kiếm.


Hứa Hướng Dương cõng Đinh Nguyệt Hoa một đường xuống núi, đại khái va chạm, quăng ngã không biết bao nhiêu lần, thể lực dần dần hết chống đỡ nổi, miễn cưỡng đỡ Đinh Nguyệt Hoa tựa vào tàng cây ngồi thở. Trong lòng bất an, Đinh Nguyệt Hoa bị làm sao vậy? Đi đường bị ngã nhưng ngay cả mày cũng không nhăn một cái, hoàn toàn hôn mê không biết gì cả. Giờ phút này Hứa Hướng Dương cũng thương tích đầy mình, vô cùng mệt mỏi, không biết có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Hiện tại ngay cả tay nàng còn không nâng lên nổi, chỉ có thể ngồi ở đây chờ người khác đến tìm.


Bình tĩnh lại, Hứa Hướng Dương cảm thấy tay chân đều ẩn ẩn phát run, vết thương trong lòng bàn tay đau nhức. Muốn dùng mu bàn tay lau đi nước mưa trên mặt, lại phát hiện hai tay lầy lội, trên mua bàn tay cũng bị trầy da. Chỉ có thể miễn cưỡng dùng ống tay áo phía trên coi như sạch sẽ một chút xoa xoa mặt, sau đó cùng Đinh Nguyệt Hoa tựa vào trên cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy có thanh âm gọi tên Đinh Nguyệt Hoa, Hứa Hướng Dương tỉnh táo lại, rốt cục có người tìm đến đây!


Nàng nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận xác nhận đúng là có người gọi Đinh Nguyệt Hoa thì vội vàng trả lời. Rất nhanh, Bạch Ngọc Đường theo tiếng trả lời mà đến, nhìn thấy Hứa Hướng Dương thì rất kinh ngạc:" Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?" Ánh mắt rơi xuống trên người Đinh Nguyệt Hoa, đột nhiên bất chấp băn khoăn vì sao Hứa Hướng Dương xuất hiện ở đây, bước nhanh đến xem xét thương thế của Đinh Nguyệt Hoa:" Nguyệt Hoa! Nguyệt Hoa! Muội bị làm sao vậy? Mau tỉnh lại!" Gọi vài tiếng không thấy Đinh Nguyệt Hoa đáp, quay đầu nhìn Hứa Hướng Dương:" Muội ấy là bị làm sao? Vì sao bị thương thành thế này?"


"Ta, ta......" Hứa Hướng Dương có chút không yên, tuy nói bản thân có ý tốt muốn mang Đinh Nguyệt Hoa xuống núi, nhưng vết thương trên người nàng quả thật là do trên đường bị ngã mà thành. Gặp Bạch Ngọc Đường như thế, Hứa Hướng Dương bỗng dưng hoảng sợ:" Ta nhìn thấy Đinh cô nương hôn mê cạnh dòng suối ở trên núi, gọi như thế nào cũng không tỉnh, lại lo lắng để nàng một mình không an toàn. Nên, nên mang nàng xuống núi. Nhưng khí lực ta yếu, không cẩn thận ngã..."


Thanh âm Hứa Hướng Dương yếu dần, lại nhìn nàng một thân chật vật, Bạch Ngọc Đường cũng đoán được phần nào chuyện gì đã xảy ra. Tuy nói Hứa Hướng Dương có ý tốt, nhưng Đinh Nguyệt Hoa bị quăng ngã không nhẹ, nhất là ở trên trán, bây giờ vẫn còn chảy máu. Hắn lại nhớ tới thái độ Triển Chiêu đối với Đinh Nguyệt Hoa tối hôm qua, nhìn tình trạng hiện tại của Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng nổi lên giận dữ, chuyển mâu trừng Hứa Hướng Dương, thấy nàng sợ hãi lui về phía sau mấy bước. Hắn áp chế tức giận trong lòng, lãnh đạm, cứng rắn nói:" Đa tạ một phen ý tốt của cô nương, Nguyệt Hoa bị thương không nhẹ, Bạch mỗ đưa muội ấy về trước để trị liệu." Nói xong, thân ảnh màu trắng xoay tròn một cái, nhảy lên cao, đạp không mà đi. 


Hứa Hướng Dương nhìn bóng dáng hai người biến mất, suy sụp ngã ngồi xuống, một hồi lâu không thể nhúc nhích. Bạch Ngọc Đường cố ý cắn răng nhấn mạnh hai chữ " ý tốt", khiến trong lòng nàng nổi lên sợ hãi, nếu như Nguyệt Hoa không may có chuyện gì xảy ra... Nàng đã làm sai rồi sao? Bất giác cảm thấy hối hận, nếu không phải nàng miễn cưỡng mang Đinh Nguyệt Hoa xuống núi... Chỉ cần làm bộ không nhìn thấy có người hôn mê là được, tội gì phải cố sức chen vào chuyện của người khác? Nàng cười chua xót, tiện đà chống đỡ đứng dậy, cơ thể cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vì sao chuyện gì cũng không thể được như ý mình?


Triển Chiêu về sau Bạch Ngọc Đường một lúc, nghe nói hắn đã tìm thấy Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng nhẹ thở ra một hơi. Lại nghe Đinh Nguyệt Hoa cả người bị thương còn hôn mê, tâm trí tiếp tục treo cao. Trưởng thôn dẫn hắn đuổi tới nhà Trần lang trung, Bạch Ngọc Đường đang ở đại sảnh lo lắng đi qua đi lại, tâm Triển Chiêu trầm xuống, bước nhanh đến:" Nguyệt Hoa sao rồi?"


Trong lòng Bạch Ngọc Đường còn tức giận, hừ lạnh một tiếng hờ hững, không quan tâm Triển Chiêu. Đúng lúc đó thì Thải Tuệ từ trong phòng đi ra, trưởng thôn gấp rút hỏi:" Tuệ nương, Đinh cô nương có gì trở ngại hay không?" Bạch Ngọc Đường cũng tiến tới, không nói lời nào, nhìn chằm chằm nàng chờ đáp án. Kì thật trong lòng hắn đối với y thuật của Thải Tuệ cũng không tin tưởng, nhưng Trần lang trung không ở đây, chỉ có thể nhờ đến nàng.


Thải Tuệ nhìn mấy người ở đây một cái, cuối cùng chống lại ánh mắt nghi ngờ cùng lo lắng của Bạch Ngọc Đường, nói:" Đinh cô nương là bị một loại côn trùng trên núi đốt, loại côn trùng này hầu như sẽ không chủ động đốt người, có lẽ trong lúc vô tình Đinh cô nương đã quấy nhiễu đến chúng."


Côn trùng? Vẻ mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mờ mịt, lần đầu tiên nghe thấy bị côn trùng đốt mà hôn mê bất tỉnh. Trưởng thôn hiểu rõ, gật đầu:" Hai vị có điều không biết, chỗ chúng ta có một loại côn trùng sinh sống trong núi, thời điểm tháng tư sẽ đẻ trứng, nếu bị bọn nó đốt sẽ hôn mê bất tỉnh. Nhưng không có sao, ngủ một ngày là tốt."


Bạch Ngọc Đường vẫn chưa yên tâm, lại hỏi tiếp:" Thương thế trên người như thế nào?"


Nghe lời này, Thải Tuệ hơi hơi nhíu mi. Lúc Bạch Ngọc Đường đưa Đinh Nguyệt Hoa đến cũng khiến nàng hoảng sợ một phen, nghe nói bị ngất ở trên núi, nàng kiểm tra một vòng, phát hiện có dấu vết của côn trùng đốt mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng là:" Vết thương bị té ngã của Đinh cô nương có chút nghiêm trọng."


Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, nghi hoặc nói:" Bị té thương? Sao lại như vậy?" Với thân thủ của Đinh Nguyệt Hoa, làm sao có khả năng ngã bị thương?


Bạch Ngọc Đường oán hận nói:"Hỏi tức phụ nhà ngươi đi! Nàng nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa hôn mê ở trên núi, không biết tự lượng sức mình mang muội ấy xuống núi, thế mới khiến khắp người Nguyệt Hoa bị thương! Phu thê các người có phải là cố tình hay không? Một người làm tổn thương lòng Nguyệt Hoa, một người thì lại làm thân thể muội ấy bị thương! Rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào?" 


Triển Chiêu nghe hắn nhắc tới Hứa Hướng Dương, lập tức nhăn mi:" Ngươi nói Hướng Dương? Ngươi gặp nàng ở đâu?" Chiếu theo lời nói của Bạch Ngọc Đường, Hứa Hướng Dương là vô tình gặp Đinh Nguyệt Hoa đang hôn mê bất tỉnh, nếu Đinh Nguyệt Hoa té bị thương, chỉ sợ nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.


Bạch Ngọc Đường cắn răng:"Triển Chiêu! Ngươi không đi nhìn Nguyệt Hoa bị thương như thế nào, còn nhớ thương đến nữ nhân kia! Ngươi..."


Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:" Ngươi gặp nàng ở đâu?" Vô luận Đinh Nguyệt Hoa bị thương ra sao, nhưng lúc này nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, mà Hứa Hướng Dương hiện tại đang ở đâu? Nàng đã xuống núi hay vẫn còn ở đó? Hung thủ giết người có khả năng còn trên núi, nàng chỉ là một nữ tử, làm sao ứng đối cho được?


Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giằng co một lúc lâu sau, mới lạnh lùng nói:" Trên đường lên núi, ta mang Nguyệt Hoa trở về trị liệu trước, nàng... chắc là sẽ sớm xuống núi."


Lời còn chưa dứt, thân ảnh màu đỏ đã phi ra ngoài, biến mất giữa màn mưa. Thải Tuệ nhìn Bạch Ngọc Đường, có chút lo lắng:" Người các ngươi nói là Hứa Hướng Dương?"


Bạch Ngọc Đường nhìn thân ảnh Triển Chiêu rời đi, trong lòng không biết nổi lên tư vị gì, cũng biết hành động của bản thân quả là làm theo cảm tính, việc này Hứa Hướng Dương có gì sai? Nghe Thải Tuệ hỏi, thở dài, nói:" Cô nương biết nàng?"


Thải Tuệ lo lắng:" Tất nhiên quen biết! Sáng sớm nàng lên núi tảo mộ, nhưng đến giờ này còn chưa về!" Nghĩ nghĩ, liên kết những lời nói vừa nãy của bọn họ, kinh ngạc:" Nói như vậy, là Hướng Dương gặp Đinh cô nương hôn mê, muốn mang Đinh cô nương xuống núi nhưng khiến người bị ngã? Này, này... nàng cũng là có ý tốt, vì sao ngươi không nhắc tới một câu? Nếu không phải vừa rồi vị đại nhân kia hỏi, ngươi sẽ cứ để nàng lại một mình trên núi không thèm quan tâm? Ngươi, ngươi sao lại xấu tính như vậy?" 


"Việc có nặng có nhẹ! Nguyệt Hoa hôn mê bất tỉnh cả người toàn vết thương, ta mang nàng xuống núi điều trị còn không kịp, làm sao có tâm đi lo lắng Hứa Hướng Dương? Chân tay nàng ta lành lặn, lại không hôn mê, chẳng nhẽ không thể tự mình xuống núi được hay sao?" Lại nói, hắn với Hứa Hướng Dương đâu có quan hệ gì? Hắn mặc kệ nàng ta sống hay chết!


"Ngươi... Dù thế nào cũng phải nói một tiếng, để cho người khác đi tiếp ứng nàng!" Thải Tuệ dậm chân một cái, cảm thấy nam nhân này thực sự quá hẹp hòi. Bạch Ngọc Đường ngồi xuống ghế:" Không phải Triển Chiêu đã đi rồi sao? Thải Tuệ cô nương, nguyên do trong đó phức tạp, ngươi vẫn là đừng xen vào việc của người khác thì hơn." 


Thải Tuệ liếc hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng, đúng là phí hoài bộ dạng đẹp mắt, không nghĩ tới tâm địa không có một chút tốt đẹp nào!


Hứa Hướng Dương bước đi tập tễnh, khi nhìn thấy Triển Chiêu thì không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, vậy mà hắn lại tìm đến đây, cách một màn mưa, thân ảnh màu hồng bước nhanh tới, đỡ lấy nàng, truyền cho nàng sức lực để chống đỡ:" Hướng Dương, ngươi có sao không?" Triển Chiêu nhìn nàng từ trên xuống dưới, Bạch Ngọc Đường nói Đinh Nguyệt Hoa ngã bị thương nặng, nhưng hắn nhìn Hứa Hướng Dương cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.


Hứa Hướng Dương lắc đầu, muốn nói bản thân không có việc gì, nhưng lời nói ra bị chặn lại giữa họng, hốc mắt nóng lên, không nhịn được thấp giọng nức nở. Không được, không được, không được! Nàng thực sự là quá yếu đuối! Nhưng chẳng lẽ nàng chỉ có thể đem hết ủy khuất giấu kín trong lòng, không cách nào nói ra hay sao?


" Có còn đi được không? Chúng ta đi về trước." Nhìn nàng như vậy thì tốt ở chỗ nào? Nhưng trời vẫn còn đang mưa, nơi này không tiện nói chuyện, tốt nhất là đi về trước rồi nói sau.


Hứa Hướng Dương vẫn lựa chọn áp chế ủy khuất xuống, lung tung lau nước mắt, cứng nhắc chống đỡ nói:" Ta không sao, Đinh cô nương đâu? Nàng thế nào rồi? Ta, ta..."


Triển Chiêu có thể cảm nhận được thân thể nàng đang run nhè nhẹ, trong lòng biết nàng là tự trách mình không thể đưa Đinh Nguyệt Hoa bình yên xuống núi, nhưng trong chuyện này nàng không có gì sai cả. Hắn nhìn bộ dáng nàng hoảng sợ lại quật cường, bất giác nhấc tay lau đi nước bùn trên mặt nàng, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, nếu hắn không thể bảo vệ cho nàng, vậy thì nàng còn có thể dựa vào ai được đây?


Hành động của Triển Chiêu khiến Hứa Hướng Dương ngẩn ra, trừng to đôi mắt nhìn hắn, ủy khuất trong lòng vì hắn mà buông lỏng. Bàn tay ấm áp của Triển Chiêu lau đi cái lạnh băng giá trên hai má, sưởi ấm trái tim đang run rẩy của nàng, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, khóc ra thành tiếng:" Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ta, ta thật sự không phải cố ý! Đinh cô nương, Đinh cô nương hôn mê bất tỉnh, ta lo lắng để nàng lại một mình trên núi cho nên mới muốn mang nàng trở về... Nhưng là, nhưng là khí lực ta yếu, ta không có cố ý khiến nàng ngã bị thương. Ta, ta, ta... Triển Chiêu, thực xin lỗi, là ta không tốt..."


Triển Chiêu thấy nàng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng lại áy náy, vì sao nàng lại có ý nghĩ như vậy? Thực xin lỗi? Nàng phải xin lỗi ai? Nàng gặp Đinh Nguyệt Hoa như vậy, có ý tốt giúp đỡ, thì có gì sai?:" Hướng Dương! Hướng Dương! Ngươi hãy nghe ta nói!" Hắn cầm lấy tay nàng, lại khiến nàng hô đau né tránh, hắn tập trung nhìn lại, lòng bàn tay nàng toàn là vết cắt. Nhíu mày:" Như thế nào bị thương thành vậy?"


Hứa Hướng Dương theo bản năng giấu tay đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, lúng túng nói:" Không có việc gì... Ta, không cẩn thận bị thương..."


Nàng không nói thì hắn cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, ánh mắt Triển Chiêu nặng nề, trong lòng lại một mảnh chua xót.


Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đưa Hứa Hướng Dương về thì bĩu môi, không nói câu gì. Triển Chiêu cũng coi như không nhìn thấy hắn, nhanh chóng thỉnh Thải Tuệ xem xét vết thương cho Hứa Hướng Dương. Không cần Triển Chiêu phải nhắc, Thải Tuệ cũng đã lo lắng chạy đến hỏi một hồi.


Một lúc lâu sau, Hứa Hướng Dương mới được thu thập thỏa đáng, cùng đi ra ngoài với Thải Tuệ. Triển Chiêu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt vô thần thì lo lắng không thôi:" Hướng Dương?"


Hứa Hướng Dương giống như bừng tỉnh, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói:" Ta, ta không sao..." Vừa rồi mới hỏi qua Thải Tuệ, biết được Đinh Nguyệt Hoa đã không còn trở ngại, trong lòng cũng yên tâm chút ít. Nhưng tóm lại vẫn là loạn một đoạn, có chút thất thần:" Ta hơi mệt mỏi, nghĩ về nhà trước..."


"Ân, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, một lúc nữa ta đưa chút thức ăn qua đó." Thải Tuệ giúp Hứa Hướng Dương đi ra ngoài. Triển Chiêu tiến lên đỡ bên tay kia, nói:" Thải Tuệ cô nương, để ta đưa nàng trở về." Thải Tuệ gặp Hứa Hướng Dương gật đầu, liền buông tay ra.


Trở lại gian nhà tranh, Hứa Hướng Dương mới hơi hơi phục hồi lại tinh thần, nhìn Triển Chiêu, thấp giọng hỏi:" Vì sao mọi ngươi lại đến đây?" 


Ánh mắt Triển Chiêu dừng ở hai tay bị băng bó kín của nàng, trong lòng thở dài, nói:" Đêm qua có người báo án, nói là phát hiện con đường bên ngoài thôn có một khối thi thể, bước đầu điều tra qua, hoài nghi là cùng một hung thủ với vụ án giết người cướp của trước đó. Hôm nay chúng ta chia nhau ra lên núi tra xét, bởi vì trời mưa nên trở về sớm. Không nghĩ tới Nguyệt Hoa lại xảy ra chuyện như vậy." 


Trong lòng Hứa Hướng Dương nghĩ đến mà sợ:" Ngài nói là hung thủ vụ án giết người có khả năng trốn trên núi?" Trời ạ, may mà nàng không để Đinh Nguyệt Hoa ở lại đó, vội vàng truy vấn:" Mọi người có tìm được manh mối gì không?" 


Triển Chiêu lắc đầu:" May mà ngươi không có việc gì."


Hứa Hướng Dương sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu:"Ta không sao, chỉ là đến đó tảo mộ mà thôi." Nói xong thanh âm có chút nhỏ:" Ngài, ngài đã đi xem Đinh cô nương chưa? Nàng..."


"Ta đã nghe Thải Tuệ cô nương nói tình huống của nàng rồi, ngày mai sẽ tỉnh lại, không có việc gì." Triển Chiêu thản nhiên nói, có Bạch Ngọc Đường ở đó, hắn cũng không cần lo lắng gì:" May có ngươi, nếu không, không biết sẽ như thế nào nữa."


Hứa Hướng Dương không dám kể công, nhưng nghe Triển Chiêu nói vậy, đối với việc khiến Đinh Nguyệt Hoa té ngã bị thương cũng ít đi vài phần áy náy. Ngẩng đầu nhìn hắn cười, bỗng nhiên, tươi cường ngưng lại, nhíu mày:" Ngài... bị thương?" Mới vừa rồi không chú ý tới, hiện tại tâm tình bình tĩnh mới giật mình nhận ra trên mặt hắn có một đường vết thương hết sức chói mắt.


Triển Chiêu sửng sốt, sau đó hiểu được nàng đang nói cái gì:" Thương ngoài da thôi, không sao."


" Vết thương ở trên mặt như thế nào cũng khó coi, lần trước ngài cho ta thuốc vẫn còn, trở về bôi lên đỡ để lại sẹo."


Triển Chiêu cười nhẹ:"Được. Nhưng chỉ sợ sẽ phải ở đây ngây ngốc một thời gian."


Tâm tình Hứa Hướng Dương căng thẳng:" Muốn ở lại tra án trong bao lâu?" 


"Ân, tình huống trên núi còn chưa sáng tỏ, ta tạm thời không thể về. Nếu ngươi bái tế cha mẹ xong rồi thì liền về đi, nếu chưa thì cũng nên đi trước. Đợi vụ án kết thúc ta sẽ cùng ngươi trở lại đây sau."


Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Hôm nay ta đã bái tế cha mẹ rồi, bất quá, ta muốn ở lại đây thêm hai ngày, có được không?" Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, Triển Chiêu tất nhiên là đáp ứng. Khi đang nói chuyện, Thải Tuệ mang theo chút cái ăn lại đây, nói vài ba câu liền cáo từ.


Cả hai người đều gần một ngày chưa ăn cái gì, giờ này đã cực kì đói bụng. Triển Chiêu nhìn tay Hứa Hướng Dương, trong lòng cân nhắc, nàng có thể tự mình ăn cơm hay không? Hứa Hướng Dương tựa hồ nhìn ra nghi vấn của hắn, vội vàng cầm lấy cái thìa, tỏ ý chính mình có thể ăn cơm, không cần phải đút. Nếu để Triển Chiêu đút cơm cho nàng thì thực sự quá mức xấu hổ.


Đinh Nguyệt Hoa là sau giờ ngọ ngày thứ hai tỉnh lại, nàng có chút mờ mịt nhìn mấy người xung quanh