Dì Vinh đột nhiên nhướng mày nói, “Tụng Nghiêu, ngươi là con ta, mà ta là người hiểu ngươi nhất trên đời này.

Ngươi yếu đuối, từ nhỏ đã thế, nếu không lúc ấy ngươi cũng sẽ không……”
Bà ta lại cười, Lâm Tụng Nghiêu có thể nhìn thấy hết thảy từ nụ cười khinh miệt kia: Hóa ra bà ta đã sớm biết rõ tình cảm của Trần Viễn với mình, chẳng qua bà ta chưa từng nhắc tới.

Bà ta giấu diếm tâm tư sâu như thế, sâu tới độ hắn cũng không rõ bộ dạng thực sự của bà ta là gì, người mẹ ôn nhu kiên cường của hắn đi đâu mất rồi?
“Ngươi không dám nói,” dì Vinh buông cằm Lâm Tụng Nghiêu ra, ngón tay cũng thả lỏng.

Bà ta khẽ vuốt khuôn mặt con trai, giọng trở nên trầm thấp lại ôn hòa, “Ngươi không dám, cả nhà họ Trần đối xử với ngươi tốt như vậy, hiện tại ngươi đi nói với bọn họ là mẹ ngươi giết Trần Viễn, còn để đám dã quỷ ăn hắn thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào? Mười năm, đã mười năm, ngươi muốn nói cho bọn họ ngươi đã che giấu sự thật này mười năm sao?”
Nói xong câu đó bà ta đẩy hắn ra sau, đôi tay chống đầu gối chậm rãi đứng thẳng người.

Bà ta liếc nhìn đứa con trai đang ngã trên giường, con ngươi hắn hiện tại trống rỗng, như hai hòn than đen lạnh lẽo, “Quản cái miệng của ngươi cho tốt vào, đừng có nói gì hết thì với ngươi và ta mới là tốt nhất.”
Dứt lời bà ta đi ra cửa, bước ra ngoài rồi bà ta quay đầu dặn gã sai vặt vẫn đang canh ở đó, “Coi chừng thiếu gia, mấy ngày nay không cho hắn ra ngoài cửa.


Nếu có người hỏi thì bảo là hắn đi xa nhà.”
***
Triệu Tử Mại nằm trên giường của khách điếm, hai mắt nhắm nghiền, lông mày anh tuấn có vết máu đã đóng vảy, thái dương cũng có vài vết máu đã khô.

Cả người hắn chìm trong đệm chăn đỏ sẫm càng khiến màu da hắn tái nhợt giống một mảnh tuyết đọng chuẩn bị tan chảy.
Bảo Điền ngồi ở ghế bên cạnh lau nước mắt, “Công tử nhà ta từ nhỏ cẩm y ngọc thực, đâu đã từng chịu khổ thế này.

Nếu ta mà tìm được kẻ đả thương ngài ấy thì nhất định phải …… phải……”
“Phải thế nào?” Tang ngồi ở một cái ghế xa hơn nghe Bảo Điền nói như vậy thì hỏi.
Bảo Điền nhớ tới Triệu Tử Mại thường xuyên dạy dỗ hắn không được nói lời ác miệng thế là không nói tiếp nữa.

Ngược lại hắn trút lửa giận lên kẻ khác, “Quan phủ kia đều là đám phế vật sao? Chẳng tra được gì, công tử đang yên đang lành tự nhiên bị thương thành thế này mà cả đám chỉ ngồi kia dùng trà.”
Tang chuyển ánh mắt lên người Triệu Tử Mại và nhàn nhạt nói, “Ngươi tức bọn họ cũng vô dụng, mặc dù bọn họ có nghiêm túc tra án thì sợ là cũng chẳng tra được gì.

Mới vừa rồi ngươi có nghe hay không, mấy năm nay có mấy vụ án bọn họ cũng bó tay, không có bất kỳ manh mối hay chứng cứ gì.

Mỗi lần đều có một người đang yên đang lành bốc hơi khỏi nhân gian, ngươi bảo quan phủ phải xuống tay từ chỗ nào.

Hơn nữa lấy thân phận của công tử nhà ngươi thì bọn họ cũng chẳng dám đắc tội, ta thấy bọn họ cũng là lực bất tòng tâm.”
Bảo Điền lau lau nước mắt và bừng tỉnh nói, “Chẳng lẽ những việc này lại có liên quan tới những thứ thần quái ư? Nhưng đại thần tiên, đêm qua ngài ở Vô Cùng Các thêu hồn mà có thêu được gì đâu.”
“Chính vì như thế nên ta mới cảm thấy chuyện này phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.

Dã quỷ không ăn người, trong Vô Cùng Các cũng không có oan hồn, vậy rốt cuộc là ai tác quái? Chẳng lẽ là…… người?”
“Người nào?” Mục què đang bưng một chậu nước ấm từ bên ngoài vào, trong chậu có cái khăn mặt dùng để lau mặt mũi cho Triệu Tử Mại.
“Người thì dễ làm rồi, vì người so với quỷ sẽ dễ đối phó hơn.” Bảo Điền đón lấy chậu nước trong tay Mục què, vừa vắt khô khăn vừa vội vàng nói với Tang một câu này.
“Ngươi sai rồi,” Tang đứng dậy đi tới mép giường và nhìn bộ dạng suy yếu như có bệnh của Triệu Tử Mại rồi lẳng lặng nói một câu, “Người là khó đối phó nhất, nếu không có người thì trên đời này lấy đâu ra lắm oan hồn oán khí tận trời như vậy.


Cũng sẽ không có lệ quỷ không muốn vào luân hồi.

Lòng người thực đáng sợ, vượt xa tưởng tượng của ngươi.

Cho nên nếu muốn bắt được kẻ kia thì chỉ sợ không dễ đâu.”
Nghe nó nói như vậy Bảo Điền lại khụt khịt một chút, hắn cầm bàn tay lạnh lẽo của Triệu Tử Mại lên, miệng giống như ngậm một cục đá mà nói, “Chuyện quỷ thần thì đại thần tiên lành nghề.

(Ebooktruyen.net) Nhưng nói đến phá giải mê án thì phải nhờ vào công tử.

Nhưng hiện tại ngài ấy nằm đây bất tỉnh nhân sự, chúng ta phải làm thế nào mới bắt được hung thủ đứng sau màn này đây?”
“Được rồi, ngươi đừng có ở đây thút tha thút thít nức nở giống tiểu cô nương nữa,” Mục què dùng sức vỗ vai Bảo Điền và nói, “Chăm sóc công tử nhà ngươi cho tốt, đợi hắn tỉnh tự nhiên sẽ nói cho chúng ta hung thủ là ai.

Đến lúc ấy không phải chỉ cần đi bắt người là được à?”
“Ngươi lại suy nghĩ nhiều rồi,” Tang khinh thường hừ mũi một cái, “Chân tướng hung thủ mà lộ rồi thì ngươi cho rằng hắn sẽ giữ mạng cho Triệu Tử Mại sao?”
“Cũng đúng,” Mục què vỗ cái trán của mình mà thở dài, “Nhưng mặc kệ thế nào thì cũng phải chăm sóc sức khỏe cho Triệu công tử trước đã.

Nước sắp nguội rồi đó, Bảo Điền, ngươi nhanh lau mặt mũi cho công tử nhà ngươi đi.”
Bảo Điền nghe lời và gật đầu sau đó duỗi tay cởi nút áo của Triệu Tử Mại.


Nhưng cởi được hai nút rồi hắn ngước mắt nhìn lại phát hiện Tang đang nhìn chằm chằm cổ áo mở rộng của chủ tử nhà hắn, ánh mắt cực kỳ chăm chú thế là hắn vội nói, “Đại thần tiên, nam nữ khác biệt, tuy ngài là…… nhưng vẫn không nên nhìn thân thể nam nhân mới tốt.”
Lời còn chưa nói xong Tang lại bỗng nhiên duỗi tay qua, ngón tay dò vào từ cổ áo Triệu Tử Mại, sờ soạng mấy cái ở ngực hắn.
Bảo Điền và Mục què ngây người, Bảo Điền vội dùng khăn mặt che mắt còn Mục què thì hoảng đến độ kêu vài tiếng “Không được, không được” sau đó túm chặt lấy tay Tang, “Đại thần tiên, ngài không có việc gì nhưng Tiểu Ngọ nhà ta vẫn là hoa cúc đại khuê nữ, sao có thể…… sao có thể đụng vào thân thể nam nhân chứ?”
“Thật là dông dài.” Tang không kiên nhẫn mà lẩm bẩm một tiếng sau đó rút tay ra khỏi cổ áo Triệu Tử Mại.

Mục què nhìn chăm chú mới thấy trong tay nó đang cầm một mảnh thẻ bài mỏng.
“Đây là cái gì? Thoạt nhìn không giống đồ của công tử nhà ngươi.” Nó xòe thẻ bài kia trong lòng bàn tay, một tay khác dùng sức đẩy Bảo Điền lúc này vẫn đang che hai mắt lại, “Sao mặt ngươi lại đỏ như đít khỉ thế?”
Bảo Điền chớp mắt vài cái mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ.

Hắn đảo qua thẻ bài kia và nhẹ giọng đọc hàng chữ nhỏ khắc trên đó, “Trần Duệ, sinh vào giờ Mẹo ngày 21 tháng 2 năm Hàm Phong thứ 6, Tiền Khê trấn, Thừa Tuyên.

Đây là một khối thẻ bài ghi sinh thần bát tự, nhưng Trần Duệ này là ai? Sao sinh thần bát tự của hắn lại ở trên người công tử?”
Ánh mắt Tang lướt qua mặt Triệu Tử Mại, trong đó có ánh sáng lóe lên, “Đây là manh mối hắn để lại, không, có lẽ khối thẻ bài này là một manh mối người khác để lại cho hắn.” Nó ngẩng đầu, “Bảo Điền, Tiền Khê trấn cách đây xa không?”