Triệu Tử Mại đột nhiên dừng bước chân nhìn về phía chân tường nhưng nơi đó bị bóng cây che khuất nên hắn chẳng nhìn thấy gì rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được có một chuỗi thứ gì đó đang xếp hàng chạy như bay tới chỗ Tang đang đứng.

Chúng nó cao bằng hai khối gạch, thân thể cọ xát mặt tướng phát ra tiếng “Sàn sạt” cực nhẹ.
Hắn biết mấy thứ kia là cái gì, nhưng còn chưa kịp nhắc nhở Tang thì cái thứ dẫn đầu đã lộ ra ở chỗ ngoặt.
Triệu Tử Mại cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị ai đó túm lấy sau đó hung hăng ném trên mặt đất.
Là tranh tết, Tang tiêu hủy một tờ nhưng trên sạp của Giang gia lại có một đống, vừa rồi tụi nó bị cơn gió biển thổi bay tan tác.

Hiện tại cả đám tụ lại một chỗ chạy về phía Tang.
Triệu Tử Mại nhìn gương mặt lộ ra khỏi bóng tối: Khuôn mặt bà lão kia bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu hồng cam, nếp nhăn ở khóe mắt và bên môi bị ánh sáng chiếu sáng ngời khiến biểu tình của bà ta thoạt nhìn có chút vặn vẹo, tàn nhẫn.

Nó nhìn không giống người mà giống một con thú chuẩn bị tấn công.
Mười mấy đôi mắt đều chăm chú nhìn Tang, quấn lấy nó, bên trong lấp đầy oán hận tận xương.
Giết một kẻ thì cả đám đều cảm thấy như mình cũng bị, cho nên hận này ngấm sâu vào da thịt.
“Cẩn thận……”
Giọng Triệu Tử Mại theo đám tranh tết nhào về phía Tang mà vang lên.

Nhưng cùng một khắc ấy một tia sáng từ bàn tay Tang vụt ra, chói tới độ hắn không thể mở mắt.

“Bá…… Lả tả……”
Là tiếng trang giấy bị gió thổi mạnh, Triệu Tử Mại buông đôi tay đang che mắt và nhìn thấy một màn trước mặt.

Lòng hắn rốt cuộc lại rơi xuống an ổn, khóe miệng cũng tràn ra nụ cười vui mừng.
Mười mấy tờ tranh tết đều bị châm đồng xuyên qua, hiện tại tụi nó treo trên sợi chỉ trắng giống một loạt đèn lồng vắt ngang trên đỉnh đầu chừng một tấc và lắc lư.

Chúng nó hoàn toàn bị trói buộc tay chân, dù phát ra tiếng “Kẽo kẹt quang quác” không cam lòng nhưng lại chẳng thể ra chút sức nào.
Còn Tang thì đứng bên dưới tụi nó nhướng lông mày, khóe miệng chứa nụ cười trêu đùa và phun ra bốn chữ, “Không biết lượng sức.”
Dứt lời nó duỗi tay xoa xoa bả vai của mình, hai tay nhẹ nhàng duỗi người nhưng chưa kịp xoay người lại thì phần lưng nó lại run lên và ngẩng đầu nhìn bên trên.
Triệu Tử Mại theo ánh mắt nó nhìn lại và thiếu chút nữa không nhịn được thét ra tiếng: Tranh tết vẫn bị chỉ trắng xuyên qua như cũ nhưng bà lão trong đó lại từ từ bay ra.

Đó là một bóng hình trong suốt không có màu sắc, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản sẽ không thấy.

Lúc mấy cái bóng kia bay tới trên đầu sợi chỉ thì chúng tụ lại, chồng lên nhau hóa thành một bà lão dáng người đẫy đà, khuôn mặt hiền lành.
Bà ta đang sống rồi lại như chưa hoàn toàn sống lại.

Một nửa thân thể bà ta vẫn chỉ là một vệt sáng được vẽ ra, mặt mày hoàn toàn không thể cử động, tay chân cũng bẹp dí và ào ào run rẩy khi gió thổi qua.
Hai nửa thân thể trái phải cứ thế ghép vào nhau, chỗ nối tiếp có chút quỷ dị đặc biệt là ở môi.

Một nửa nhô lên, một nửa bẹp xuống nhưng chúng nó lại cùng mấp máy theo một tiết tấu.

Bà ta đang nói chuyện.
“Cho ta.”
Đôi mắt bà ta đang nhìn Tang, một con mắt lóe ánh sáng tham lam, một con khác tuy không có ánh sáng nhưng vẫn tham lam không kém.
“Cho ta.”
Bà ta vươn tay về phía Tang, ngón tay được bút vẽ ra nên nhẹ tênh, móng tay sơn màu đỏ vui mừng nhưng ở trong mắt Triệu Tử Mại thì chỉ toàn kinh hãi.
“Cho ngươi cái gì?” Tang cười một chút sau đó không chút do dự vươn tay cầm lấy ngón tay bà lão kia đang bị gió thổi cuốn lên, “Có bản lĩnh thì lấy đi.”
“Hồn của ngươi……”
Giọng bà ta cũng nhẹ tênh như thân thể, một khắc kia nghe được nó Triệu Tử Mại còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Bởi vì chỉ có trong mộng mới có loại cảm giác không thật này, giống như giọng nói bị một tầng hơi nước ngăn cách.
Nhưng hắn còn không kịp nghĩ nhiều thì đã thấy bà lão kia lao từ trên xuống, ngón tay cắm vào làn da của Tang.


Sau đó cả bàn tay, cánh tay và nửa bả vai đều chui vào người nó.

Chờ hắn hoàn hồn thì cái đầu xấu xí nửa vẽ nửa thật kia đã ở ngay bên cổ Tang.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hiện tại nó như có thêm một cái đầu, hai cái cứ thế đối mặt nhìn nhau, trên mặt là ý cười y đúc.
“Roẹt.”
Cuối cùng cái đầu cũng chui vào, hiện tại bà lão kia đã hoàn toàn biến mất trong thân thể Tang, giống một con rắn độc linh hoạt.
Triệu Tử Mại chạy về phía nó, hắn nghe thấy tiếng bước chân phía sau và biết Bảo Điền cũng theo sát nhưng chẳng còn tâm trí mà để ý.

Hắn bước nhanh đi tới bên cạnh Tang, duỗi tay túm chặt lấy cánh tay nó nhưng ngay sau đó lại cảm thấy lòng bàn tay mình tê rần, toàn bộ cánh tay như bị đánh gãy.

Hắn theo bản năng buông lỏng tay ra.
“Đại thần tiên……” Triệu Tử Mại vừa nói tới đây đã nghẹn lại vì hắn thấy thân thể Tang đột nhiên căng lên, xương sống lưng phát ra tiếng “Ca ca” thật nhỏ.

Trong khoảnh khắc nó quay đầu lại nhìn hắn, nhưng từ biểu tình trên mặt nó có thể thấy người hiện tại đang điều khiển thân thể này lại thay đổi rồi.
“Răng rắc.” Nàng ta chuyển động cổ sang trái phải, ngơ ngác nhìn thẳng mặt Triệu Tử Mại giống như còn chưa hoàn toàn thích ứng với thể xác này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt đó biểu tình trên mặt nàng lại thay đổi.

Nàng cười cực kỳ dịu dàng ấm áp, đến ánh tà dương cũng không địch lại được nụ cười ôn hòa này mà chậm rãi thu lại tia nắng cuối cùng của mình.
Trời tối sụp xuống, gương mặt nàng cũng trở nên mơ hồ tới độ Triệu Tử Mại gần như không phân biệt được đây có phải mặt nàng hay không.


Cũng đúng, hiện tại kẻ điều khiển thân thể này không phải Tang nữa, đương nhiên cũng không phải Tiểu Ngọ.

Ba linh hồn xài chung một khối thân thể, chuyện này nghe cực kỳ vớ vẩn nhưng lại xuất hiện chân thực trước mặt hắn.
Hắn nhìn người trước mặt và chẳng thể nói nên lời.

Trước kia Tang làm tu hú chiếm tổ hắn còn có thể dùng ghi chép của cha mình thương lượng điều kiện.

Nhưng nay đối mặt với kẻ này thì mọi lời nói đều vô lực, hắn không có cách nào, đặc biệt khi nàng ta bước một bước về phía trước và dùng gương mặt tươi cười quen thuộc nhất mà nhìn hắn.
“Thân thể này…..

thật tốt……” Một giọng nói già nua vang lên, nó không mơ hồ như vừa nãy.

Bà ta dùng cổ họng, lưỡi và môi của Tiểu Ngọ nói ra mấy chữ này sau đó vừa lòng gật gật đầu, “Thật tốt…… rất tốt……”
“Bọn họ sợ ngươi, sợ đến độ nhốt ngươi chung một quan tài với con xà quái, nhưng rõ ràng ngươi đã giúp bọn họ giết xà quái cơ mà? Sao bọn họ lại làm thế?” Triệu Tử Mại đơn giản nói thẳng để đánh lạc hướng bà ta, như thế hai linh hồn khác có thể vùng lên.

Đạo lý này hắn vẫn hiểu.