Nửa năm trước ở Tế Châu.
Lục Kinh Hồng nhìn thẳng vào bóng người nằm sấp phía trước.

Hắn thấy rõ nàng kia nâng cánh tay lên một chút, nhưng hắn không hiểu vì sao bị trọng thương như thế mà nàng kia vẫn có thể cử động.
“Cái này…… Cho ngươi……”
Nàng ta lại vẫn có thể nói chuyện, không những vậy nàng ta còn móc từ vạt áo ra một cái hộp gỗ rách tung tóe thiếu một góc và vươn tay ra với hắn giống như muốn giao cho hắn.
Lục Kinh Hồng che lại bụng và lảo đảo đi qua duỗi tay đón lấy hộp gỗ của nữ nhân kia nhưng vừa định mở ra đã bị nàng ta ngăn cản, “Đừng…… bên trong có độc vật…… ngươi sẽ chết……”
Lục Kinh Hồng nhướng mày: Hắn sẽ chết ư? Chẳng lẽ hắn diệt cả nhà nàng ta, đến đứa nhỏ sơ sinh cũng không tha mà nàng ta còn muốn giữ mệnh cho hắn ư?
“Đi Phúc Kiến, Long Hải…… tìm Chu Vạn Trung, dùng con nhện này…… g.iết ch.ết ông ta…… Giết…….” Nữ tử kia có vẻ sắp không chống đỡ được mà phun ra một búng máu nhuộm đỏ góc áo vốn đã nhuốm đầy máu của Lục Kinh Hồng.
“Vì sao?” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng kia, cố nhịn đau nhức trong bụng và gằn từng chữ này.
“Chu gia…… có gia tài bạc triệu lại kinh doanh thuốc…… mà ngươi thì bị thương nặng, dù võ công có tốt cũng không thể thi triển…… Dùng con nhện này giết cả nhà họ Chu là ngươi có thể…… có thể…… có thể chiếm toàn bộ gia sản của Chu gia làm của riêng……”

Đây không phải kế hoạch của Lục Kinh Hồng hắn mà là kế hoạch của Cao Thu Nguyệt, một kế hoạch đã lên nhiều năm nhưng chưa thực hiện được.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Trời giáng tai họa bất ngờ, nàng ta còn chưa kịp làm theo kế hoạch và gả cho Chu Vạn Trung thì đã bị mẹ mìn bán trao tay cho một nhà phú thương ở Tế Châu và bị tên giang dương đại đạo này gi.ết chế.t.
Nhưng lần này Lục Kinh Hồng cũng bị trọng thương, dù võ công của hắn có giỏi thì cũng không thể lặp lại trò cũ mà giết cả nhà người ta để chiếm tài sản.
Cho nên Cao Thu Nguyệt cũng lợi dụng điểm này.
Nàng kể kế hoạch của mình cho hắn, nàng biết một kẻ không có nhân tính coi tài như mạng sẽ không cự tuyệt cơ hội như thế.
“Chu Vạn Trung không có thân thích…… giết cả nhà ông ta…… thì mọi tài sản ông ta tích lũy được sẽ là của ngươi, hơn nữa…… ngươi còn có thể nhân cơ hội này điều dưỡng thân thể…… Rốt cuộc…… không còn chỗ nào tốt hơn Chu gia để ngươi tá túc vào lúc này.” Cao Thu Nguyệt lau vết máu trên miệng và cười với tên ác ma tới từ địa ngục kia.

Nàng sẽ chết, vì chẳng còn cách nào nên đành lấy ác trị ác.
“Sao ngươi biết ta là nữ?” Lục Kinh Hồng gỡ cái mũ xuống, mái tóc đẹp xõa tung trên vai.

Bộ dạng của hắn chưa thay đổi nhưng thêm mái tóc kia thì cả người bỗng nhiều thêm chút quyến rũ.

Hắn nhẹ nhàng vuốt bụng, đầu ngón tay phác họa vòng eo tinh tế của hắn.
“Ta đã hầu hạ ngươi…… tắm rửa……” Cao Thu Nguyệt bất lực cười, “Hơn nữa…… hơn nữa giang dương đại đạo Lục Kinh Hồng, mỗi lần…… mỗi lần đều có thể chạy thoát, ta nghĩ ngoài dịch dung …… nhất định hắn còn giấu cả giới tính……”
Lục Kinh Hồng v.uốt ve hộp gỗ trong tay, bên môi tràn ra một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cao Thu Nguyệt hỏi, “Quả là kẻ thông minh, ta đồng ý với ngươi nhưng súc sinh này sẽ nghe lời ta ư?”
“Ngươi cho nó ăn, nó sẽ nghe lời, súc sinh…… có thể dạy……”
Cao Thu Nguyệt thấy Lục Kinh Hồng đồng ý thì chút sức lực cuối cùng chống đỡ nàng ta cũng tiêu tan.

Nàng ta run rẩy vài cái sau đó cứ thế không nói một lời và ra đi.

Mà từ ngày kia Lục Kinh Hồng cũng thay đổi một thân phận khác, nàng ta như nguyện gả cho Chu Vạn Trung làm tứ di nương và sửa tên là Song Bích.
***

“Ta là Lục Kinh Hồng.” Song Bích nhoẻn miệng cười sau đó duỗi tay vuốt tóc mai, áo váy viền bạc trên người nàng ta có vẻ sáng lóa trong đêm khiến tròng mắt mới hồi phục của Chu Vạn Trung đau đớn.
“Ta sợ tương lai có người nhìn thấy nên mới tư thông với đứa con trai ngốc của ngươi.

Quả nhiên kẻ ngốc kia có thể cứu ta một mạng trong lúc nguy cấp,” Song Bích, không, Lục Kinh Hồng cười lạnh sau đó chậm rãi lôi từ cổ tay áo một cái kéo quấn vải đỏ, “Cũng may hắn không báo quan nên hiện tại ta mới có cơ hội giết hết cả nhà các ngươi, tiền tài ngươi vất vả tích lũy cả đời sẽ thuộc về ta hết.”
Nàng ta lại cười, lộ ra hai cái răng nanh, mặt dán gần Chu Vạn Trung, mùi hương đặc trưng trên người nàng ta lấp đầy không khí, “Đúng rồi, ngươi có nhớ rõ ngươi từng đánh ta không? Khi đó ta bệnh nên không muốn hầu hạ ngươi nhưng ngươi lại muốn dùng sức mạnh.

Ta không nhịn được cho ngươi một cái bạt tai thế là ngươi nổi khùng lên đè ta xuống đánh một trận.

Ngươi bóp cằm ta và nói một khi đã bước vào cửa nhà họ Chu thì chính là con chó của ngươi.

Chó không nghe lời chủ thì phải đánh mấy trận mới thành thật.

Đáng tiếc khi ấy ta ốm yếu, lại nhớ thương gia sản của ngươi nên đành nuốt cục tức đó vào lòng và nhịn xuống.”
Nàng ta lại cười, đôi mắt híp tịt nhưng hàn quang bên trong lại càng sáng hơn.

Ánh mắt kia cùng cái kéo trong tay nàng ta như đang đâm vào người khiến Chu Vạn Trung sợ hãi tới độ quên cả hít thở.

Ông ta chỉ có thể cảm giác được trái tim mình thình thịch vùng vẫy trong ngực như muốn vọt ra khỏi miệng.
“Ta đã ghi hết vào đây,” nàng ta vỗ nhẹ lên ngực mình, giọng bỗng nhiên hạ cực thấp giống như đang lẩm bẩm, “Chưa từng có ai dám đối xử với Lục Kinh Hồng ta như thế.

Chỉ có ta giết người, thiêu, phanh thây và giết cả nhà người khác để cuỗm lấy gia sản chứ chưa từng có kẻ nào dám làm thế với ta.”
Nàng ta giơ cái kéo trong tay lên, khóe miệng giật giật, trong ánh mắt là mờ mịt nên khó mà nhìn rõ màu sắc của tròng mắt.
Chu Vạn Trung hoảng đến độ lăn từ trên giường xuống, khuỷu tay đập mạnh lên mặt đất, xương cốt gần như vỡ vụn.


Nhưng hiện tại ông ta không thể chú ý quá nhiều mà chỉ có thể dùng hai cánh tay đau nhức cực độ để bò ra ngoài cửa.
“Dự Phong…… Tào Vân…….”
Từng lời mơ hồ phun ra khỏi miệng ông ta nhưng chính ông ta còn chẳng nghe rõ mình nói cái gì.

Bất lực và tuyệt vọng cuốn lấy, chúng như mạch nước ngầm lan tràn dưới đáy lòng, sâu hơn nữa là nỗi sợ hãi vô bờ.
Rõ ràng ông ta đã khỏe lại, không cần nằm trên giường sống lay lắt phần đời còn lại, nhưng đúng lúc này vận mệnh lại cố tình rẽ sang một hướng khác đẩy ông ta vào một kết cục không thể tránh khỏi.
“Roẹt” một tiếng, phía sau lưng truyền đến đau nhức, đau tới độ Chu Vạn Trung bỗng nhiên cứng đờ cả người.

Ngay sau đó ông ta lại mềm oặt ngã xuống.

Cái kéo kia xuyên qua da, xương, đâm vào nội tạng mềm mại nhất.

Nhưng chủ nhân của khuôn mặt dữ tợn phía trên vẫn chưa đã nghiền mà liên tục rút kéo ra rồi đâm xuống, hưởng thụ cảm giác máu nóng b.ắn ra ấm áp.
“Đánh ta ư? Chỉ bằng ngươi cũng dám đánh ta ư? Hiện tại ta sẽ chọc nát tay ngươi, chọc mù mắt ngươi xem ngươi có còn đánh ta được nữa không?” Lông mi của Lục Kinh Hồng cũng dính máu của ông ta khiến tầm mắt nàng ta mơ hồ.

Nhưng nàng ta không lau ngay, đã lâu nàng ta không có cảm giác kíc.h thích quen thuộc này vì thế vô cùng kích động đến độ tim đập nhanh, cổ cũng căng lên.
Nàng ta vươn đầu lưỡi li.ếm máu tươi bên khóe miệng, đôi mắt lập tức nở rộ ánh sáng: Lục Kinh Hồng trước kia rốt cuộc đã trở lại.