Viên Xương Lê chết vì trúng độc thạch tín.
Sau đó người của quan phủ tìm được một vại thạch tín nhỏ từ dưới giường của hắn.

Ngoại trừ cái này còn có một cuốn sách ghi rõ tin tức vận chuyển mua bán phúc thọ cao bao gồm số lượng cùng những người mua ở các nơi.

Chẳng qua tên của người mua đều được đánh dấu đơn giản chứ không có tên họ cụ thể.

Triệu Tử Mại chỉ có thể đoán được “Đầu chim ưng” ở kinh thành chính là Hà Hồng Thanh bởi vì chỗ vai hắn của hắn có xăm một con diều hâu.
Những người khác trong Viên gia tựa hồ không hề biết đến chuyện Viên Xương Lê làm.

Viên lão gia nghe thấy tin tức này thì ban đầu là khiếp sợ, sau đó là một hồi khóc rống.

Nhưng lúc biết Viên Úy có khả năng chính là do Viên Xương Lê hại chết thì thái độ của ông ta lại thay đổi.
Ông ta khăng khăng muốn gói thi thể Viên Xương Lê ném ra bãi tha ma, dù thiếp thị của ông ta cũng là mẹ đẻ của Viên Xương Lê quỳ rạp trên mặt đất đau khổ cầu xin ông ta cũng không thay đổi chủ ý.
Nhưng lúc sau đi vào nha môn, ở trước mặt Triệu Tử Mại và Tào Mân ông ta lại bi thương đến độ khó giữ bình tĩnh.


Nếu không phải người khác khuyên giải an ủi thì sợ là một câu ông ta cũng không nói được hoàn chỉnh.
“Các đại nhân, Viên Đạo Kiều ta đời này không có khát vọng gì lớn lao, chỉ mong có một ngôi nhà của mình, mong con cái có thể bình an lớn lên.

Thế nên mỗi ngày ta đều cẩn thận thức khuya dậy sớm để có thể tích cóp thêm chút bạc, để bọn nhỏ có thể áo cơm vô lo, an gia lập nghiệp.

Nhưng chỉ một nguyện vọng đơn giản như thế vì sao lại không thể thành hiện thực.

Ông trời đối xử với ta quá tàn nhẫn mà.”
“Ta biết Xương Lê có oán với ta, nhưng ta cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc hắn.

Ta đã sớm để lại một phần gia sản, chuẩn bị giao cho hắn lúc nào ta nhắm mắt xuôi tay.

Việc làm ăn của Vĩnh Thịnh mấy năm nay ngày càng sa sút, hắn cầm lấy tiền ấy đi con đường mưu sinh khác so với kinh doanh cửa hàng này thì ổn thỏa hơn nhiều.

Nhưng đứa nhỏ này lại không hiểu được khổ tâm của ta.”
“Nếu hắn oán ta bất công thì vì sao không nói thẳng với ta chứ? Vì sao nó lại giết Úy Nhi của ta, con bé có biết gì, nó vô tội mà.”
Nghe ông ta nói thế Triệu Tử Mại tiến lên một bước nhẹ giọng trấn an, “Từ chứng cứ hiện tại cũng không thể xác định Viên Xương Lê có cố ý giết chết Viên Úy hay không.

Mộc Diêu giết người cũng có thể không phải do hắn bày mưu đặt kế mà là do Viên Úy trùng hợp đụng phải tà vật kia.”
Nghe vậy Viên Đạo Kiều chậm rãi thả bàn tay đang vuốt ngực xuống, thần sắc kinh hoảng trên mặt thoáng thả lỏng, “Nói như thế thì Xương Lê cũng không phải kẻ vô lương tâm……”
“Hắn thấy lợi quên nghĩa, hại vô số người nên nếu đứng từ góc độ này mà nói thì Viên Xương Lê thật đúng là một kẻ xấu xa vô lương tâm.” Triệu Tử Mại đánh gãy lời Viên Đạo Kiều sau đó lại dán sát tới, giọng điều trầm bổng, biểu tình nghiêm túc mà nói, “Viên lão gia, ta nói như vậy hy vọng ông không tức giận.

Nếu ông biết phúc thọ cao đã gây ra bao nhiêu vụ thảm án thì ông cũng sẽ công nhận cách nói của ta.

Chỉ là ta có một điều nghĩ mãi không ra, một kẻ vô lương tâm như Viên Xương Lê vì sao lại cam nguyện tự sát chứ?”
“Những người làm buôn bán hàng này đều mang theo độc dược tùy thân, có lẽ hắn biết mình bị quan phủ theo dõi, biết mọi chuyện không xong nên mới sợ tội tự sát chăng?” Tào Mân nói ra cái nhìn của mình.
“Xương Lê từng gọi tên Úy Nhi trong lúc ngủ mơ, ta đi ngang qua phòng hắn đã từng chính tai nghe được.” Sau khi ngơ ngẩn suy nghĩ một lát Viên Đạo Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt là bi thương và hối hận đan xen khiến khuôn mặt vốn dĩ hiền lành của ông ta trở nên vặn vẹo, “Hơn nữa…… hơn nữa mấy ngày nay hắn thường chong đèn đến sáng, mãi tới bình minh mới tắt.”
***
Phía dưới vách núi là một cái hồ trong suốt rộng lớn.


Nước tuyết trên núi cao chảy xuống tạo thành cái hồ này, qua mấy ngàn, mấy vạn năm nước tuyết thấm theo khe đá cuồn cuộn không ngừng chảy xuống lòng hồ mãi không thôi.
Một mảnh thiên hà lập lòe trong trời đêm giống như một mảnh lụa trắng từ không trung trút xuống mặt nước khiến nước hồ xanh sẫm được phủ lên một lớp áo choàng.
Nó nhớ rõ khi đó hồ này còn chưa lớn như bây giờ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy cuối, so với một cái ao thì không lớn hơn bao nhiêu Bên hồ khi ấy có rất nhiều lau sậy và đám ruồi muỗi, chỉ động một chút là nam nhân mặc áo đen đi giày rơm kia sẽ bị đốt nổi mấy nốt to.
Nhưng hắn căn bản không để ý tới cái này, hắn cứ chuyên tâm chế tạo thân thể của nó, đầu tiên là đầu, sau đó là thân mình, hai cái cánh lớn sau đó là cái đuôi dựng thẳng lên.

Cuối cùng hắn cầm bút vẽ trong tay phác họa ra đôi mắt vàng tươi của nó.
“Vẽ rồng thêm mắt.”
Nam nhân cười nói xong thì cầm bút chấm thuốc nhuộm đỏ tươi vẽ con ngươi cho nó.

Trong nháy mắt kia nó thấy được mọi thứ: thấy núi xanh, ngân hà lộng lẫy, thấy mặt hồ lấp lánh bạc và đồng thời nhìn rõ nam nhân mặc áo đen đang mỉm cười trước mặt.
“Ba năm, rốt cuộc cũng làm xong.” Nam nhân vừa cười vừa vỗ tay nói, giống như một đứa nhỏ mới được món đồ chơi mới.
Hắn nhanh chóng trèo lên lưng nó, hai chân đạp một cái rồi cưỡi nó bay lên trời.

Bọn họ dán mặt hồ mà bay về phía trước, càng bay càng xa, càng bay càng cao, lướt qua núi non san sát, gần như chạm vào ánh trăng như mâm ngọc phía trên.
Nhưng bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, bên trong còn kèm theo cát bụi nhỏ vụn đè trên người khiến nó cảm thấy bản thân nặng hơn mấy lần, cánh như bị khóa lại không cách nào động đậy.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói lạnh lẽo của nam nhân vang lên từ trên đầu, lòng nó căng thẳng, còn chưa kịp nghĩ nhiều cả người nó đã rơi xuống mang theo cả nam nhân kia.
Phía dưới là núi đá lởm chởm, nếu rơi xuống hẳn sẽ tan xương nát thịt, không chỉ nó mà cả nam nhân kia cũng thế.


Vì thế nó dùng hết toàn lực xoay người sang trái, cho dù cánh phải đã vang lên tiếng đứt gãy cũng không hề do dự.
Rốt cuộc thân thể nó vẫn cọ qua núi đá bén nhọn mà bay lên, nhưng cánh phải vì dùng sức quá độ nên bị rách bay rời khỏi thân thể nó.
Nó nhanh chóng rơi xuống, một đầu chui vào trong hồ.

Sau khi giãy giụa một hồi nó và nam nhân kia mới cùng nhau nổi lên mặt nước.

Nó nhìn hắn: cũng may tứ chi hắn toàn vẹn, không bị thương, chỉ có quần áo ướt đẫm dán lên người hắn đồng thời hòa tan cỗ khí chất phiêu dật lạnh thấu xương trên người hắn.
Nam nhân kia cũng đang nhìn nó, nhìn một bên cánh tàn khuyết của nó.

Trong mắt hắn có thần sắc mà nó không hiểu, nhưng nó biết hắn không hề có vui sướng tràn ngập sau khi sống sót sau tai nạn giống nó.
Qua hồi lâu nam nhân bỗng nhiên nặng nề mà thở dài, sau đó dùng giọng nói mệt mỏi nói ra một câu, “Không còn dùng được.”
Nói xong hắn rời mắt khỏi người nó, một mình bơi vào bờ, túm cỏ dại trên vách đá mà trèo lên.
Hắn đi rồi, bóng dáng của hắn bị ánh trăng kéo thật dài, hòa vào đám cỏ dại um tùm, cũng đọng lại trong lòng nó.
Mộc Diêu vốn không có trái tim nhưng vì sao nó lại thấy lòng mình đau như vậy chứ?
Nó nhìn hắn nhưng hắn không quay đầu lại.