Gần đây Tống Dao luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Bất kể nàng cùng đám bạn thêu thùa hay ở trong viện nấu cơm giặt quần áo thì ánh mắt như có như không kia đều dán trên người nàng, nhìn chằm chằm đến mức nàng có chút không được tự nhiên, thậm chí sau cổ lạnh run lên.
Nàng từng thử đột nhiên quay đầu lại, nhưng mỗi khi xoay người thì lại chẳng thấy ánh mắt đó đâu, giống như nó đang chơi trốn tìm với nàng.
Điều này cũng không khiến nàng được an ủi, ngược lại càng khiến nàng thêm khiếp sợ vì thế sau khi ăn xong cơm chiều nàng nói bối rối của mình với anh trai là Tống Hoàn.
Tống Hoàn đang vội vã muốn đi ra ngoài nghe em gái nói thế thì cũng chẳng để trong lòng mà chỉ nói, “Cả ngày muội chẳng đi đâu, chỉ ở trong nhà mình, ngoài chị dâu muội thì làm gì còn ai? Chẳng lẽ vách tường có mắt ư?”
Nói xong hắn vội vã đi ra cửa, Tống Dao đi theo phía sau gọi vài tiếng nhưng hắn chỉ phất tay vừa đi vừa nói “Chờ buổi tối ta về lại nói”, sau đó hắn rẽ một cái và biến mất.
Tống Dao đứng ở cửa lắc đầu lại dậm chân, chỉ hận cha mẹ chết quá sớm, bản thân nàng lại phải đi theo một người anh thích đánh bạc như mạng, đụng việc gì cũng không có ai làm chủ cho nàng.

Nhưng lúc nàng quay về trong viện thì đột nhiên nghĩ tới một câu Tống Hoàn vừa nói: Chẳng lẽ vách tường có mắt chắc?
Tống Dao ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tường viện: Nhà đối diện đã dọn khỏi đó 4-5 năm, bên ấy vẫn để không cho cỏ mọc đầy.

Nàng và chị dâu ngẫu nhiên sẽ qua đó hái chút rau dại về nướng bánh áp chảo.

Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy người nào ở chỗ kia, đừng nói thấy ai đó, thậm chí nàng còn chưa từng nghe thấy tiếng động nào từ đó.
Nhưng chưa thấy cũng không chứng tỏ nhất định không có.
Tống Dao giật mình sinh ra một ý nghĩ: Nói không chừng có người chạy nạn hoặc ăn mày trốn ở đó mà mình không biết thì sao?

Nghĩ đến đây nàng đã quyết định phải qua bên ấy nhìn một phen.

Nàng vốn định gọi chị dâu đi với mình nhưng nàng ấy vừa cãi nhau với Tống Hoàn nên đang ở trong phòng khóc.

Nàng cũng không muốn quấy rầy nàng ấy.
Lúc này không trung đã hơi tối, ánh trăng đã lặng lẽ bò lên, giống một chiếc đèn lồng mờ nhạt treo trên ngọn cây.
Tống Dao bước ra khỏi cửa, sau khi hơi do dự nàng lập tức đi tới nhà bên cạnh, đẩy cánh cửa gỗ loang lổ không khóa kia sau đó nhấc chân đi vào.
Căn nhà này không lớn, lại rất hoang vắng, dưới chân đầy cỏ dại, dày đến độ nàng chẳng biết đặt chân ở đâu.

Tống Dao đánh giá khắp sân chỉ thấy bốn bề vắng lặng thì xách váy đi vào.

Nàng bước nhanh đến dưới mái hiên, sau đó cố lấy dũng khí nhìn thoáng qua cửa sổ đã mất cánh cửa rồi nhìn vào trong thật nhanh trước khi rụt cổ về.
Không có gì hết.
Trời còn chưa tối hẳn, trong phòng tuy không sáng nhưng vì không có gia cụ nên cũng chẳng có chỗ nào cho người trốn.

Vừa nhìn nàng đã thấy hết, chỉ có mấy vách tường rách nát, ngoài ra không còn gì.
Nàng nhẹ thở ra, cảm giác dũng khí sắp tan biến của mình đã trở lại vì thế nàng rèn sắt khi còn nóng mà nhìn qua một lượt mấy căn phòng khác cùng với nhà bếp.
Nàng không thấy gì, trong sân viện này ngoài nàng thì căn bản không có người thứ hai.

Tống Dao thầm thở ra, đến ánh trăng trên đỉnh đầu nàng cũng thấy đẹp hơn Nàng nhìn vầng trăng màu vàng nhạt, tiện tay nắm một cây cỏ đuôi chó cắn cắn, miệng hát một điệu dân ca và đi về phía cửa.
Ánh trăng xẹt đầu nàng, chiếu đến bức tường ngăn giữa hai nhà, ôn nhu chiếu lên mặt tường màu xám.

Tống Dao đột nhiên ngừng bước không đi nữa.
Nàng quay đầu, đôi mắt hơi híp lại nhìn mặt tường: Chính giữa đó có một cái lỗ, to hơn ngón tay cái một chút, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.

Nhưng một cái lỗ nhỏ như thế lại đủ để người ta ghé mắt nhìn qua.
Tống Dao run lập cập, nàng đứng tại chỗ chần chừ một lúc lâu rốt cuộc vẫn đi về phía bức tường.

Cả người nàng dán lên mặt tướng lạnh băng, mắt phải ghé lên cái lỗ kia.


Nó hơi cao nhưng nàng nhón chân lên là có thể vừa vặn nhìn qua đó.

Với một nam nhân vóc dáng vừa phải thì độ cao này đúng là thích hợp.
Tống Dao bị ý tưởng hoang đường đột nhiên xông vào đầu làm cho hoảng sợ, nàng kề sát tường, ánh mắt nhìn qua cái lỗ thấy nhà mình.
Không sai, bệ bếp, giếng nước, nàng thấy hết mọi thứ một cách rõ ràng, từ góc độ này thậm chí cả căn phòng không khóa cửa của nàng cũng thấy rõ không sót cái gì: Bàn trang điểm, giá gỗ, giường…… và mấy món quần áo vứt trên giường chưa gấp gọn.
Thiếu chút nữa Tống Dao đã thét lên, nàng cảm thấy sau lưng thực lạnh.

Ánh mắt lạnh lẽo vẫn luôn đi theo nàng mấy ngày nay giống như đang dán trên lưng, không sao xua đi được.
“Tiểu Dao, tiểu Dao.”
Chị dâu nàng đi ra từ trong phòng, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Nàng ta thấy bàn ăn chưa dọn thì bắt đầu gân cổ lên gọi tên nàng.
Tống Dao bị tiếng gọi mang theo bất mãn này đánh thức, nàng vội rời khỏi bức tường, giống như đó là một con quái vật đang nhe răng nhọn ra với mình.

Nàng lung tung lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cố tự trấn tĩnh lại và bước nhanh về phía nhà mình.
“Tiểu Dao, sao cơm nước xong muội còn đi đâu? Cũng không nói một tiếng với ta.” Chị dâu thấy nàng về thì không nhịn được oán trách hai câu.
Tống Dao vừa cười vừa đoạt lấy chén đĩa trong tay nàng ấy, miệng làm bộ không thèm để ý hỏi một câu, “Tẩu tử có thấy cái lỗ trên tường kia không?”
“Lỗ? Lỗ nào?”
Tống Dao nín thở hất cằm về phía tường ngăn, “Tẩu xem, nó to bằng ngón cái, vừa mới xuất hiện phải không?”
Chị dâu nàng liếc mặt tường một cái rồi cười nói, “Ai u, đúng rồi, sao lúc này ta mới phát hiện ra nhỉ? Ngày mai để anh muội lấy chút bùn đắp vào.


Nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao nhà kia cũng có ai ở đâu.”
“Vẫn nên lấp lại đi.” Tống Dao cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Lấp rồi sẽ an tâm.”
***
Đến ngày thứ ba sau khi lấp cái lỗ thì một nam nhân dọn tới căn nhà cách vách.
Chuyện này Tống Dao nghe được từ chị dâu.

Vào chạng vạng ngày đó nàng đang ở trong phòng sửa lại cái áo ngắn của mình thì chị dâu vội vàng đi từ ngoài vào.

Thấy nàng thế là nàng ấy ngồi xuống mép giường, vô cùng vui vẻ nói về chuyện mình mới nghe được.
“Cái nhà kia thu dọn lại khí phái cực kỳ, gạch mới, ngói cũng mới, đều là mảnh sứ tốt nhất, ánh nắng vừa chiếu lên đã chói tới độ người ta không mở được mắt.

Gia cụ trong phòng cũng đều là những thứ ta chưa thấy bao giờ, chỉ nói cái bình phong kia thôi đã biết phú quý.

Trên đó thêu chim chóc hoa cỏ như thật, còn chưa hết, trên bình phong còn khảm ngọc thạch, ai u, cả đời này ta cũng chưa thấy miếng ngọc to như thế……”
Tống Dao ngẩng đầu, tròng mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, “Tẩu tử, ngài nói cách vách có người tới ở ư?”