Chương 36
Sở Thiên Diêu thế nào còn có tâm tư dùng bữa tối, thực không nuốt nổi. Tùy tiện ăn vài miếng lót bụng, quăng bát xuống chạy vội ra sân. Trong lòng hướng về Tam ca tràn đầy hi vọng, nhưng lại thấy Tam ca trở lại ánh mắt đầy ý xin lỗi. Một chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng liền vụt tắt, nỗi tuyệt vọng giống như những sợi tơ vò không tìm thấy đầu mối.
- Thật là kì quái, đoạn gậy kia vẫn hảo hảo ở trong này, lại không ai lấy, như thế nào mà không thấy đâu? Chẳng lẽ nó có chân chính mình chạy đi sao? - Chuyện này làm Sở Thiên Tiêu cảm thấy khó hiểu.
Hắn là thuận miệng vừa nói, Sở Thiên Diêu nghe được cả người liền chấn động. Đột nhiên đuổi ca ca của nàng đi:
- Tam ca, ngươi cũng chưa dùng bữa tối. Ngươi đi dùng bữa đi, nhanh đi.
- Cũng được, dùng bữa tối xong xuôi ta lại đến giúp ngươi tìm.- Sở Thiên Tiêu quả thật cũng đói bụng, cung kính không bằng tuân mệnh mà rời đi.
Sở Thiên Tiêu vừa đi, trong sân chỉ có một mình Sở Thiên Diêu. Màn đêm buông xuống, trong sân hiển nhiên yên tĩnh vô cùng. Nàng đi đến giữa sân, đảo mắt nhìn bốn xung quanh một lượt, thử thăm dò kêu:
- Diêu Kế Tông.
Thanh âm vang lên phá tan im lặng trong sân, thanh âm lan ra như sóng. Sở Thiên Diêu gọi ra một tiếng, liền nghiêng tai tinh tế nghe động tĩnh. Nhưng trong sân vẫn im lặng như trước, thanh âm của tiếng gậy gộc mà nàng kỳ vọng không có vang lên. Nàng thử hô lại vài tiếng, vẫn như cũ, liền thất vọng.
- Diêu Kế Tông, ngươi chạy đi đâu? - Ở trong sân Sở Thiên Diêu đứng một mình, nước mắt lại rơi ra như thủy triều. Bóng đêm đen như mực, ánh sáng ảm đạm, giống như một hồi lễ tang. Táng hồn hắn cũng táng lòng của nàng, nước mắt bi ai như lễ truy điệu.
Ở góc sân là hắc cẩu Phi Hổ đang ngồi xổm ở đó, nó nhìn khuôn mặt đầy nước mắt lóng lánh chủ nhân, trong hai mắt màu hổ phách của nó, là cảm thấy thật ngạc nhiên nha.
***
Sau khi chăn bông được phơi nắng, Sở phu nhân tiện tay đem mộc côn để lên trên hành lang, xoay người rời khỏi sân sau. Trần tẩu cũng nhanh chóng đem tấm chăn phủ đã giặt song mang đi phơi nắng, cũng liền rời khỏi sân sau. Trong sân liền im ắng, ánh mặt trời chiếu rọi vào chỗ mộc côn. Thật lâu sau thật lâu sau, cũng tự mình lăn lộn rời khởi sân sau.
“Mặt trời càng lên cao, Hoa nhi đối với ta cười. Thời gian tốt đẹp như vậy, cư nhiên ta bị nhốt trong khúc gỗ như này, đi đâu cũng không được. Ai!" Hồn phách Lưu Đức Hoa bên trong khúc gậy đang buồn bực. Hành động không được tự do nha! Nửa bước chân cũng khó đi. Kỳ thật hắn có thể xem có thể nghe có thể nói, nhưng là lời hắn nói người khác nghe không thấy. Thanh âm của linh hồn phát ra, người thường căn bản nghe không thấy.
" Dù sao cũng là nhàn rỗi, làm một chuyến vận động đi. Trái ba vòng phải ba vòng cổ xoay xoay......" Trong sân không có người, một cây mộc côn tự mình chuyển động ở trên hành lang mà phải lăn ba vòng trái lộn ba vòng. Chính mình cùng chính mình chơi đùa ai mà thấy được thì cũng phải sợ chết khiếp, bỗng nhiên có một cái bóng đen lặng yên không một tiếng động tiếp cận nó. Đến khi một đạo kình phong đánh tới khi đó mới giựt mình nhận thấy sự khác thường, nhưng đã chậm, Phi Hổ đã đem nó bắt giữ được rồi.
Phi Hổ cũng không phải là cẩu kêu loạn, giờ phút này lại trừng mắt nhìn đoạn gậy mà đánh giá. Thanh âm trầm thấp đáng sợ này, bộ dạng hung mãnh như vậy mà nghe được cũng giật mình. Thực hiển nhiên, nó đã nhận ra đoạn mộc côn này không phải một cây gỗ bình thường.
Linh hồn, theo khoa học gia phân tích kỳ thật chính là trạng thái sóng điện não ly khai. Làm người ta có cảm giác chậm chạp, có một số tổ hợp sóng điện người ta không cảm ứng được sự tồn tại của nó. Nhưng là cẩu cảm giác so với người sâu sắc nhiều lắm, bọn chúng có thể cảm ứng được một ít dị biến tồn tại.
Lưu Đức Hoa hồn phách bên trong mộc côn kêu khổ không ngừng, "Phi Hổ nha Phi Hổ, thời điểm ta làm người không có trêu chọc đến ngươi nha. Khi làm gậy gộc như thế nào mà trêu chọc được ngươi. Tứ lang, ngươi chạy đi đâu, mau tới cứu mạng a."

Ngược lại hắn không nói lời nào thì thôi, vừa nói nói Phi Hổ liền kích động. Thân thể cong lại, lông lá toàn thân dựng thẳng lên, hiển nhiên nó nhận định đoạn mộc côn này là một địch thủ cực lợi hại mà đối phó. Nhất thời Lưu Đức Hoa biết chính mình lại phạm sai lầm lớn.
Khứu giác của cẩu chẳng những nhạy hơn con người, mà thính giác của nó còn nhạy hơn xa so với nhân loại. Thính giác của nhân loại, đối với âm ba cao tần có hạn. Mà thính giác của cẩu, có thể nghe được thanh âm cực bé. Có thanh âm người không thể nghe được, nhưng cẩu có thể nghe được. Thanh âm linh hồn vang vọng, có lẽ là thuộc loại âm cao tần, làm cho Phi Hổ nghe thấy được. Một cây mộc côn phát ra âm thanh, hiển nhiên làm cho nó thực giật mình. Phát ra thần thái như lâm đại địch, há miệng hung hăng cắn xuống. Cái mồn đó to đỏ như máu, mộc côn bị cắn khanh khách vang lên.
" Đừng cắn đừng cắn, cầu ngươi, Phi Hổ. Ngươi cắn hỏng cây gậy ta ở chỗ nào nha! Ta cũng chưa nghĩ ra cách biến lại làm ngươi nha!" Lưu Đức Hoa nghĩ đến loại khả năng này liền hoảng sợ.
Phi Hổ cũng không vì vậy mà bỏ qua y cắn càng mạnh hơn, nhưng chất gỗ cực cứng rắn mặc cho nó cắn không ngừng. Vì thế nó liền tha khúc gỗ này chạy ra khỏi sân. Thời điểm khi nó ra khỏi sân, thì cũng là núc Sở Thiên Diêu vô cùng lo lắng hướng tới sân sau mà chạy tới.
***
Hồn Lưu Đức Hoa mất, hồn Sở Thiên Diêu cũng không còn. Hắn mất hồn, nàng cũng liền mất hồn. Trong lòng đau khổ không nói được, lục phủ ngũ tang đều bị đốt cháy, đau đến kịch liệt. Không có hắn trong hai ngày cả người liền gầy đi, kinh hoàng lúc nào cũng khóc như mưa.
Nàng vẫn là không chịu bỏ ý định tìm hắn, mỗi ngày vừa mở mắt ra chính là ở trong phủ tìm cây gậy. Một loại dị dạng, khó có thể nói rõ cảm giác, làm cho nàng cảm thấy hồn phách Lưu Đức Hoa vẫn còn ở trong nhà. Nhưng loại cảm giác này rất thực hư không rõ, không thể cẩn thận tỉ mỉ mà phân biệt rõ ràng được. Chính là nàng càng không ngừng đi tìm, tìm, tìm...... Trong sân sau ít nhất bị nàng bới tìm hơn mười hai mươi lần, Mọi góc gách trong Sở phủ cũng đều tìm qua ít nhất một lượt. Một lần lại một lần tìm kiếm, một lần lại một lần thất vọng. Thất vọng rất nhiều, không tìm thấy được đều rơi lệ. Khóc đủ nước mắt một chút, lại nặng nề tiếp tục đi tìm.
Sở phu nhân cùng Sở Thiên Tiêu thấy nàng như vậy đều không có cách, tìm cũng không tìm lại được, khuyên cũng khuyên không được, buộc lòng để cho nàng lật tung Sở phủ. Lăng Sương Sơ đến thấy bộ dang của Sở Thiên Diêu như vậy, cùng Sở Thiên Tiêu kề tai nói nhỏ nói: - Đây là đã đánh mất đoạn gậy sao? Nhìn như thế nào giống như là vì tình mà khổ sở nha? - Cảm giác của nữ hài tử quả thật là tinh tế.
- Thiên chân vạn xác đúng là đã đánh mất đoạn gậy. - Sở Thiên Tiêu chỉ biết một mà không biết hai cường điệu nói.- Ông trời phù hộ kia đoạn gậy kia mau mau hiện ra đi, nếu không nàng cứ như vậy chắc không trở thành người lớn được.
Nhìn nữ nhi nhanh chóng hốc hác như vậy, làm mẫu thân trong lòng liền hối hận: Sớm biết như vậy không nên đi phơi nắng đệm chăn của nàng, cũng không động đến đoạn gậy của nàng. Hiện tại thì tốt lắm rồi, đã đánh mất đoạn gậy đó, còn đem nữ nhi ép buộc thành như vậy.
Hôm nay Sở Thiên Diêu lại ở bên trong sân tìm nghiêng trời lệch đất, Sở phu nhân tiến vào nói với nàng:
- Thiên Diêu, có người tìm ngươi.
- Ta không rảnh.- Sở Thiên Diêu cũng không hỏi là ai, đầu cũng không ngẩng lên liền một câu từ chối.
- Là Bộ Bình Xuyên tới tìm ngươi.- Ngữ khí Sở phu nhân nhấn mạnh nói. Không đợi được Diêu Kế Tông đến cửa, chỉ còn trông chờ vào Bộ Bình Xuyên. Có chút ít còn hơn không, tốt xấu có thể phân tán phân tán lực chú ý của nàng.
Bộ Bình Xuyên-- một cái cái tên phảng phất như xa cách đã lâu, Sở Thiên Diêu sợ run một chút mới hồi phục lại tinh thần.- Hắn tới tìm ta? - Ngữ khí ngoài ý muốn, nếu là trước đó một tháng, có thể làm cho nàng ngoài ý muốn mà kinh hỉ. Nhưng vào lúc này, chính là ngoài ý muốn.
Bộ Bình Xuyên đứng ở sân trước dưới tán cây Ngọc Lan. Quần áo màu lam, như ánh mặt trời chiếu vào biển cả, như bầu trời không mây. Ngày xưa Sở Thiên Diêu chỉ cần thoáng nhìn thấy góc áo hắn, tim liền đập không dừng. Giờ phút này, lòng của nàng tĩnh lặng như biển không sóng.
Bộ Bình Xuyên tới nhờ nàng chuyển đồ vật.

- Sở Thiên Diêu, ta muốn gửi cái này ở chỗ ngươi.
Giữa hộp gấm tinh xảo, có một đóa mẫu đơn được làm bằng ngọc rất đẹp, tinh xảo phát ra ánh sáng lung linh bảy mày, lớn bằng cái bát ăn cơm. Đóa hoa dùng thuý ngọc mài thành, nhị hoa được làm bằng chuỗi trân châu. Bông hoa có màu sắc hoa văn trông rất sống động, được làm bằng tay tinh xảo khéo léo vô cùng. Sở Thiên Diêu tuy rằng cũng không thích loại hoa này nha, nhưng vừa trông thấy, không khỏi bật thốt lên khen:
- Đẹp quá! Bông hoa giống như cái cung điện.
- Ngày mười tháng năm này, là sinh nhật tuổi mười sáu của Lý Sướng. Nếu ngày đó ta không có tới tìm ngươi lấy đóa hoa này, xin ngươi thay ta đưa cho nàng. – Bộ Bình Xuyên nói.
Nhịn không được Sở Thiên Diêu liền hỏi:
- Ngươi vì cái gì không thể tới?
- Ta có khả năng phải rời khỏi Trường An một thời gian ngắn, sợ nhất thời không trở về kịp.- Bộ Bình Xuyên trả lời qua loa.
Sở Thiên Diêu vốn muốn hỏi hắn đi nơi nào, nhưng người ta không muốn nói tỉ mỉ, nàng cũng không hỏi bằng được. Huống hồ chính nàng còn đang có chuyện nan giải, nhất thời cũng không quản chuyện của người khác. Vì thế tiếp nhận hộp gấm, gật đầu nói:
-Vậy được rồi, ta trước giúp ngươi cầm. Bất quá, tốt nhất là chính ngươi trở về đưa cho nàng.
Ánh mắt Bộ Bình Xuyên xẹt qua một tia lo lắng, nhanh chóng thanh minh.
- Ta sẽ cố hết sức.
Tiễn bước Bộ Bình Xuyên, mang hộp gấm cất đi, Sở Thiên Diêu đi ra phía sau vườn hoa. Ở trên bờ ao nhỏ ôm đầu gối ngồi xuống, ngẩn người nhìn ao nước trước mắt. Trước đây, nàng thường nhìn ao nước này mà nghĩ tới ánh mắt của Bộ Bình Xuyên -- cặp kia làm cho nàng tâm hồn thiếu nữ lần đầu tiên xao động. Nhưng là, chẳng biết bắt đầu từ khi nào? Lòng của nàng không hề vì hắn mà xao động.
Cô gái nào mà không có xuân tình? Mối tình đầu của thiếu nữ mới lớn, khi mới gặp làm ình rung động không thôi sau một thời gian dần chìm lắng xuống.
Bộ Bình Xuyên từng làm cho Sở Thiên Diêu rung động như vậy rồi lại hư vô cũng giống như trăng trong nước, tâm tình bình lặng không xao động, một cục đá lớn cũng không thể dậy nổi sóng ba động. Cũng chẳng biết làm thế nào mà Diêu Kế Tông từng chút từng chút khắc sâu vào trong lòng nàng. Ban đầu chỉ thoáng qua, dần dần khắc sâu vào trong lòng của nàng không thể xóa đi được.
Tiện tay cầm lên một viên đá, ném mạnh về phía ao nước tĩnh lặng kia, nhìn gợn sóng lan dần ra, không kìm lòng được nàng liền nhớ tới nụ cười tủm tỉm trên mặt của Diêu Kế Tông. Ý cười trên mặt hắn luôn như nước suối trong cuồn cuộn chảy xuôi, tươi cười như nước chảy nhẹ nhàng. Về sau còn có thể nhìn lại được sao? Hồn phách của hắn giờ rốt cuộc đi nơi nào? Có thể tìm trở về sao?
Sở Thiên Diêu tâm càng loạn, rối loạn đến tê dại. Theo bản năng hòn đá trong tay vẫn quẳng xuống nước, mặt nước trong ao đang yên nặng liền tung tóe bọt khắp nơi. Bọt nước trắng xóa một chỗ rồi lan ra từng đợt sóng, từng đợt lan tỏa giống như nỗi đau xót đang lan tỏa trong lòng nàng.
Ngồi bờ ao, bất tri bất giác, hoàng hôn dần dần buông xuống. Sở Thiên Diêu ngừng tay, nhìn phản chiếu như gương, lòng của nàng vẫn như cũ ba động như những đợt sóng nhẹ trong hồ. Nhịn không được thở dài một tiếng, khi tiếng thở dài của nàng dừng lại, mặt ao tự nhiên nổi lên những gợn sóng. Gợn sóng cũng không lớn, nếu không phải nàng nhìn chăm chú vào mặt ao mà ngẩn người, căn bản không chú ý đến.

Ao nước về mùa xuân thường không có sóng nước ba động được, vào thời điểm này mặt nước phải yên tĩnh chứ? Trên mặt nước như có cái gì khuấy động vậy, cho nên mặt nước đang tĩnh lặng liền xuất hiện những gợn sóng. Sau một lát, mặt nước trong ao giống như có những cơn gió mạnh tạo lên những cơn sóng lớn, từng đợt sóng bập bềnh ở một chỗ lan rộng ra giống như có Na Tra ở dưới đáy nước huyên náo vậy.
Trong phút chốc, cái loại cảm giác khác thường này lại tới nữa. Nói cũng không nói rõ được, cảm giác như rõ ràng lại phảng phất như không có, nàng cảm thấy hồn phách Lưu Đức Hoa ở gần trong gang tấc. Theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nàng bình tĩnh nhìn chỗ dậy sóng trong ao nước kia. Sau đó run sợ nửa ngày, đột nhiên “bùm” một tiếng liền nhảy xuống ao.
Ao nước tính cũng không lớn lắm, cũng không sâu, Sở Thiên Diêu bơi tới bơi lui vài lần, như ước nguyện thấy được đoạn mộc côn nàng đau khổ tìm nhiều ngày. Trong lòng nàng liền có cảm giác vui mừng khôn xiết, khó có thể nói nên lời. Mặt trời cũng đã hạ hẳn xuống, nhưng mặt trời trong lòng nàng như vừa nhô ra, bừng sáng vô hạn.
Cầm mộc côn lên Sở Thiên Diêu lau đi rong rêu bám trên đó, liền phát hiện ra dấu răng loang lổ, tự nhiên hiểu được là ai làm chuyện tốt này. Phi Hổ tuy rằng từ trước tới nay như là bảo bối của nàng thật, nhưng đoạn mộc côn này lại như khúc thịt của nàng a. Lập tức nàng thở hồng hộc đi tìm đầu sỏ gây nên mà tính toán sổ sách, một tay cầm đoạn mộc côn, một tay cầm roi đuổi theo cẩu mà đánh mắng.
- Phi Hổ, ngươi, súc sinh này, nguyên lai là ngươi đem cây mộc côn này quăng vào ao nước, hại ta lâu như vậy tìm không ra. Hôm nay không đánh ngươi mấy roi, sáng mai ngươi còn định ngậm bậy mang đi đâu chứ?
Phi Hổ bị nàng đuổi chạy trốn thục mạng trong sân, cơ hồ gần như nhảy qua tường.
Một người một cẩu đuổi nhau động tĩnh quá lớn, Sở phu nhân không thể không đi ra ngăn lại. Nàng nói:
- A di đà Phật, Thiên Diêu đoạn mộc côn của ngươi cuối cùng tìm thấy, ngươi đừng khiến cho gà bay chó sủa nữa. Phi Hổ ngươi cũng là, bình thường ngươi cũng không lộn xộn như vậy, vừa động một cái liền làm cho chủ ngươi thương tâm. Từ nay về sau phải thông minh hơn chút đi, sau này từng nhánh cây ngọn cỏ trong phủ đừng có đụng vào.
Thật ủy khuất cho Phi Hổ nha, muốn nói cũng không ra lời. Chỉ còn cách “ô ô” tránh ở phía sau Sở phu nhân, hai mắt còn nhìn chằm chằm đoạn mộc côn kia. Nó vẫn là cảm thấy đoạn mộc côn kia không thích hợp, nhưng có chủ nhân che chở, nó không làm gì được quái vật này.
Sở Thiên Tiêu nghe nói muội muội tìm thấy bảo bối, liền tiến tới coi nó như thế nào mà cả nhà không thể bình an được. Vừa mới thấy liền thất vọng:
- Đoạn mộc côn này thực bình thường mà! Thiên Diêu ngươi như thế nào vì nó mà tiều tụy vậy?
Sở Thiên Diêu mặt đỏ lên, đem ca ca đẩy ra bước vào trong phòng của mình.
- Không cần ngươi lo.
Đóng cửa lại, nàng hướng tới đoạn mộc côn nói.
- Diêu Kế Tông, mấy ngày nay tìm không thấy ngươi ta cũng muốn chết. Ngươi bị ngâm mình ở trong nước chắc cũng hoảng sợ? Đều do ta không tốt, không có nghe Nguyễn Nhược Nhược nói, mộc côn không được rời người, kết quả xảy ra sự cố. Từ nay về sau, ta nhất định phải cẩn thận nhìn ngươi. Cho dù...... Không thể lúc nào cũng mang ngươi tại bên người, cũng nhất định phải đem ngươi để chỗ an toàn.
Vài câu cuối cùng, nàng nói trang nghiêm trịnh trọng như tuyên thệ.
Đương nhiên không có biện pháp mang theo đoạn mộc côn bên người không rời, chẳng hạn như tắm rửa… những việc riêng tư, nàng không có khả năng mang theo được nha. Nàng biết nó có thể nghe, vạn nhất còn nhìn được chứ, chẳng phải nàng bị xem hết sao?
Mộc côn theo lời của nàng, lăn lộn một chút, là ý tứ tán thành. Bị Phi Hổ ngậm mang đi vất ở ao nước, này chẳng phải quá thảm sao, thiếu chút nữa vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện. Nếu không phải nó cảm ứng được Sở Thiên Diêu ngồi bên ao nước, dùng hết toàn lực để gây sóng, này chẳng phải vẫn ở bên trong ao nước rồi sao?
i� PNw�~(V{olor:black>- Chẳng lẽ là bọn hạ nhân cầm đi?- Sở phu nhân nghĩ chỉ có theo phương hướng này, nhưng trong phủ số lượng người không nhiều lắm, vài cái hạ nhân trăm miệng một lời, đều nói không lấy cái gì gậy gộc. Cũng là, người ta lấy căn gậy gộc làm gì chứ?
 

Khuôn mặt Sở Thiên Diêu trắng bạch tìm xung quanh, tim thình thịch nhảy loạn, hoảng sợ cực kỳ. Bất luận mọi chỗ trong sân, trong nhà vệ sinh, đến bó củi gần đó tinh tế kiểm tra một lần rồi khắp nơi. Sau đó lại đi đến phòng củi, sau đó lại đến vườn sau khắp nơi đều không tìm thấy đoạn mộc côn, toàn bộ sân vườn thành một bãi bừa bộn. Phi Hổ nhắm mắt vẫy đuôi đi theo nàng, lộ ra bộ dáng vội vàng muốn giúp.
- Phi Hổ ngươi tránh ra.- Sở Thiên Diêu chẳng quan tâm để ý đến nó, phất tay làm cho nó tránh xa một chút. Phi Hổ thực bẽ mặt đi tới bên người Sở phu nhân mà ngồi xổm xuống.
Trời gần xế chiều, Sở Thiên Tiêu đã trở về. Vừa thấy mặt trận này loạn, không khỏi hỏi:
- A, tìm cái gì vậy Thiên Diêu? Sao học theo kẻ trộm làm loạn sân như vậy?
- Hư-- Sở phu nhân vội ngăn lại nhi tử đang dùng từ trêu ghẹo.
- Làm sao vậy?
- Đừng trêu chọc muội muội ngươi, giờ không thích hợp trêu nàng.- Sở phu nhân nhỏ giọng nói.
Liếc mắt một cái thấy khuôn mặt Sở Thiên Diêu tái nhợt, đôi môi mím chặt, mi nhíu thật sâu, ý cười trên mặt Sở Thiên Tiêu vội thu lại. Còn chưa từng thấy qua bộ dáng muội muội như này nha, nàng bị mất bảo bối gì vậy?
Vì thế Sở phu nhân tinh tế cùng hắn nói lại, vừa nghe chuyện song Sở Thiên Tiêu ngạc nhiên cực kỳ.
- Cái gì? Động can qua lớn như vậy, chỉ vì tìm căn gậy gộc? Cây gậy đó là cái gì nha, gỗ trầm hương sao?
- Nào có quý báu như vậy, ta xem thực bình thường nha. Ai biết như thế nào mà nàng để bụng như vậy, tìm cũng đã nửa ngày.
Sở Thiên Tiêu ngạc nhiên lấy làm lạ nha. Hai mẫu tử đứng ở một bên, còn có hắc cẩu Phi Hổ ngồi xổm ở một bên, cùng nhau nhìn Sở Thiên Diêu lăn qua lộn lại ở trong sân tìm. Cho đến khi ánh mặt trời dần tắt, trời dần xâm xẩm tối, tìm mãi mà Sở Thiên Diêu không có thu hoạch được gì cả. Nàng vô lực ngồi xuống đất, cả người giống mất hồn mờ mịt không biết tìm ở đâu. Bất giác nhớ lại trước khi chia tay Nguyễn Nhược Nhược từng dặn dò: “Ngươi nhất định phải chiếu cố cho hắn thật tốt, tốt nhất là khúc mộc côn này không rời ngươi nửa bước, như hình với bóng chớ được quên.” Nay...... Nàng lại đem hắn đánh mất, một cái cũng không thấy, nàng cư nhiên đã đánh mất.
Tưởng tượng lại như thế, lập tức đôi mắt Sở Thiên Diêu tràn ngập nước mắt. Lông mi run run, thừa nhận không được nước mắt cuồn cuộn không dứt, phút chốc rơi xuống như mưa. Sở phu nhân cùng Sở Thiên Tiêu đều phát hoảng, Sở Thiên Diêu cũng không phải là nữ nhi động một cái là rơi lệ nha, nàng cùng mấy ca ca từ nhỏ đến lớn đều đánh đao múa thương mà lớn lên, đồng dạng tính nết của nàng là đổ máu chứ không đổ lệ nha. Vậy mà không thể ngờ được nàng lại khóc, việc này...... Việc này thật không giống bình thường a!
- Đừng khóc nữa Thiên Diêu. Ngươi muốn đoạn gậy như thế nào nói với Tam ca, ta thay ngươi mua mấy cái mang về.- Sở Thiên Tiêu chạy nhanh ra dỗ nàng.
- Không cần ngươi mua, ta muốn cái đấy.- Sở Thiên Diêu khóc thút thít nói. Nàng lớn như vậy, chưa có bao giờ thử qua như thế thê lương khóc nức nở. Nôn nóng mà tuyệt vọng, khóc đến nỗi quả tim như bị bóp chặt. Mắt rơi lệ, nội tâm thành tro. Người của hắn mất đi, hắn còn có hồn. Nay ngay cả hồn cũng không còn, trong phút chốc nàng chỉ cảm thấy mình lẻ loi giữa trời đất.
- Được được được, sẽ là đoạn gậy đấy. Ngươi tả bộ dáng đoạn gậy như thế nào, nói cho Tam ca của ngươi biết, Tam ca giúp ngươi đi tìm.
- Chính là một cây gậy bình thường, dài như vậy, thô như vậy, màu đỏ thẫm. - Sở phu nhân khoa chân múa tay cho nhi tử xem.
- Thiên Diêu, trước tiên ngươi cùng nương đi dùng bữa tối, nơi này giao cho Tam ca, ta tới thay ngươi tìm.
Sở phu nhân đem Sở Thiên Diêu dỗ đi ăn cơm chiều. Sở Thiên Tiêu đốt đèn cho sáng, đem khắp nơi trong sân lẫn vườn tìm một lần. Chỉ kém là không đào ba thước đất lên, bóng dáng cái mộc côn kia cũng không thấy. Thật lạ, chẳng nhẽ nó có thể bay lên trời chui xuống đất chăng?