Huyền Huyễn cười ha ha, "Tiêu Xuân Thu, anh thật khôi hài, cư nhiên hoài nghi Thượng Quan Hiên bị tiểu hồ ly mê hoặc, anh đố kỵ sao, ha ha!"

Mọi người sửng sốt, cũng nhịn không được nở nụ cười.

Tiêu Xuân Thu xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, kêu la vì mình biện bạch: "Cậu ta thường ngày không nóng không lạnh, đột nhiên tốt với hồ ly này như vậy, hoài nghi cũng là thường!"

Ông chú Hồ cười đến kỳ quái, chỉ kém không lăn ra đất, thở không nổi nói: "Ôi, cười chết chú! Tiêu tiểu tử, thì ra cháu đáng yêu như vậy!"

Nguyệt Vũ vỗ vai Thượng Quan Hiên, cười nói: "Xem ra Xuân Thu rất quan tâm anh!"

Nhìn Tiêu Xuân Thu vẻ mặt ảo não, Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, thực sự là bại bởi cậu ta, cư nhiên có ý niệm kỳ dị như vậy!

Huyền Huyễn nhịn cười nói: "Tôi có thể lấy nhân cách của tôi bảo chứng, tiểu hồ ly này chỉ là hồ ly, anh không cần lo lắng."

Bị mọi người cười đến hận không thể chui vào hầm Tiêu Xuân Thu không rên một tiếng, cả người tản ra khí tức u oán.

Thượng Quan Hiên chung quy luyến tiếc bảo bối của mình bị khi dễ, trừng mọi người cười đến nước mắt lưng tròng, "Làm người phải hiểu một vừa hai phải."

Tiểu Thường lau nước mắt, "Rồi rồi, không cười, không cười."

Xong mới thu thập tâm tình tiếp tục nghiên cứu cô bé trong quan tài, cười được một hồi, cảm giác kinh khủng bao phủ hòa tan không ít, Dương Lăng nhìn thoáng lũ ruồi vẫn nằm ngay đơ trên đất, hoang mang nói: "Lũ ruồi này thật cổ quái, cũng không biết chúng đang làm gì?"

"Đại khái là vì ba ba đã chết, ruồi chúa cũng chết, thoáng cái không có chỉ huy." Tống Tiếu Ngự nói.

Nguyệt Vũ cầm tay cô bé bắt mạch một chút, sách sách lấy làm kỳ: "Quái tai, thật là người sống!"

Mọi người nổi lên lòng hiếu kỳ, luân phiên tới chỗ cô bé vừa sờ vừa nhéo, Huyền Huyễn nhìn mồ hôi lạnh, đám người này, quả thật coi người ta là vật triển lãm?

"Xích sắt khóa tay chân cô bé làm bằng bạc, một cô bé như vậy có thể nguy hại gì, vì sao không chỉ khóa tay chân, còn bỏ cô bé vào quan tài nhốt ở nơi kinh khủng quỷ quái này?" Ông chú Hồ vừa hiếu kỳ vừa không giải thích được.

Huyền Huyễn nói: "Đôi khi không nhất định là có tính nguy hiểm gì, bất quá là e ngại trong lòng tác quái, cho nên làm ra một số chuyện khiến người không thể lý giải đồng thời cho là tàn nhẫn."

Vừa dứt lời, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên chỉ vào cô bé thét kinh hãi, "Trời! Mọi người nhìn! Cô bé chảy nước mắt!"

Bọn họ rung động, đều cúi đầu nhìn, chỉ thấy một giọt lệ trong suốt theo khóe mắt cô bé chảy xuống gương mặt trắng nõn gần như trong suốt.

Tám người hai mặt nhìn nhau, không khỏi có chút chân tay luống cuống.

"Đây là sao vậy?"

"Lẽ nào tràn đầy cảm xúc với lời Huyền Huyễn, thế nên rơi lệ?"

"Cô bé nếu nghe được lời Huyền Huyễn, vậy nói rõ cô bé tỉnh, vì sao không mở mắt?"

"Có thể là lòng còn sợ."

"Ai biến thái vậy, khóa cô bé ở đây?"

Mọi người nhỏ giọng thảo luận một hồi, không cho ra kết luận gì.

Tiêu Xuân Thu đẩy Huyền Huyễn, "Uy, cậu chọc người ta khóc, tốt xấu nói một câu an ủi."

Huyền Huyễn trừng Tiêu Xuân Thu một cái, có chút xấu hổ nói: "Dính gì tới tôi."

Nguyệt Vũ hoà giải nói: "Tôi xem chúng ta trước mở xiềng xích trên tay chân cô bé đi."

Tiểu Thường lo lắng nói: "Nếu như lát nữa thả hổ về rừng thì làm sao?"

"Hẳn không thể nào." Tống Tiếu Ngự chần chờ nói.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chú nghĩ chúng ta cẩn thận thì hơn." Ông chú Hồ nói.

Huyền Huyễn lẩm bẩm: "Nhìn kỹ lại, còng tay, còng chân hình như không riêng là chế tạo từ bạc nguyên chất, lấp lánh phía trên cũng là bảo thạch!"

Nghe vậy, đôi mắt cả ba phát lục, lập tức nhào tới.

Huyền Huyễn giơ lên khóe miệng, mắt hiện một tia giả dối.

Nguyệt Vũ che miệng cười trộm, Tiểu Nguyệt dụng tâm thật đen! Ha hả!