Không gian không ngừng tan vỡ, đám người Dương Thiên chạy hết tốc lực rồi những vẫn bị những vết nứt kia đuổi đến sát sau lưng. Phía ngoài huyết tinh loạn vũ, mùi hôi tanh nồng nặc trong không khí, vừa nhìn là biết không lành rồi, cho nên Dương Thiên đã đi đường vòng, tránh đi khu vực có huyết khí nồng đậm kia.

Mà trong ánh mắt của Triệu Linh thì cùng Triệu Không Lưu thì hơi hiện lên dị sắc, vì bọn hắn biết đó là vị trí của Tiên Nhân Động. Triệu Không Lưu thì hơi bất ngờ thôi, còn Triệu Linh thì suy nghĩ một đống sự việc liên quan đến Vô Tu. Thậm chí, nàng còn nghi ngở Tiên Long Sơn sụp đổ rất có thể là Vô Tu chọc giận Tổ Thần.

Tốc độ sụp đổ của không gian không hề chậm lại một chút nào, suốt thời gian dài tháo chạy như thế mà các vết nứt vẫn không ngừng theo đuôi ba người. Đưa mắt nhìn ra xung quanh, các cảnh vật đều bị rơi vào không gian loạn lưu hết, toàn bộ khu vực rừng chết đều đã tan rã hết rồi, các vết nứt không ngừng lan rộng ra phía ngoài của mê cung.

Nhóm người cũng quả quyết bỏ chạy ra đến bức tường ngoài cùng. Nói thật thì bọn họ cũng không thể biết được bức tường nào là bên ngoài cùng, chằng qua cắm đầu mà chạy thôi. Hơn nữa đây là mê cung, cũng không phải đường thẳng, nếu mà chần chờ thì có thể sẽ chết luôn ý chứ.

Cứ như vậy, một ngày qua đi, sự rung động trong bí cảnh trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như bí cảnh đã không còn sụp đổ nữa vậy. Mà khu vực của đám người tiến đến cũng gần đến tường ngoài của mê cung rồi.

Khu vực bị sụp đổ cứ không ngừng mở rộng, suốt một ngày qua đi gần như tất cả các mảnh của mê cung đã chìm vào không gian loạn lưu rồi, chỉ còn lại một khu vực nhỏ cho nên tất cả mọi người đều bị gói gọn lại nơi đây, mà tất cả các con đường đều thông hướng về chỗ này thì phải.

Khi nhóm của Dương Thiên đến đây thì ở đây đã tập trung hai nhóm người rồi, và có vẻ như bọn họ không hề có ý muốn rời khỏi ô đất trống này.

Dương Thiên liền nhận thức một người trong đó, đúng là thiếu niên áo đen kỳ lạ, đối thủ cầm ô mà Dương Thiên đã gặp ở Tiên Long Sơn. Mà một bên có vẻ là đối thủ của người áo đen này, Dương Thiên không nhận biết người này, nhưng Triệu Linh lại nhận ra, người còn lại chính là Hồng Kinh Nghĩa.

Cả hai nhìn nhau hết sức dè chừng, bầu không khí có chút căng thẳng nhưng cũng không có ai động thủ cả, cũng không biết tại sao hai người lại tụ tập ở chỗ này. Thiếu niên áo đen lúc này đang trao đổi cùng với Trần lão.

“Trần lão, ngươi chắc chắn chỗ này có thể rời đi sao.”

“Chắc chắn!”

Trần lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thì chuyển sang nhìn chằm chằm Dương Thiên, lão đang nghi hoặc một chút vì sao khí thế trong người Dương Thiên lại yếu đi một khoảng lớn rồi, hơn nữa khí thế của Dương Thiên lại tăng lên, hết sức kỳ lạ. Trần lão không thể cảm nhận được rõ ràng mà chỉ thấy mơ hồ chút ít thôi nên cũng không dám chắc chắn về cảm nhận của minh.

Trong lúc đó thì Hồng Kinh Nghĩa cũng đưa ánh mắt về phía Dương Thiên, khí thế trên người không thu liễm chút nào, có vẻ lấy thái độ của kẻ bề trên mà hỏi.

“Ngươi chính là Dương Thiên?”

Dương Thiên hơi nhíu mày, hắn cảm thấy tên này quá cương liệt, không phải là hắn chủ đích coi thường người khác mà chính là bẩm sinh đã có một loại khí chất bá đạo như vậy, có chút giống với Đỗ Quyết.

Có điều Dương Thiên với tên này không thân cũng chẳng quen, cho nên chẳng thèm đáp lới hắn làm gì cả. Đầu tiên là không hiểu rõ, thứ hai là không ưa cái thái độ coi người khác thấp hơn mình của Hồng Kinh Nghĩa.

Hồng Kinh Nghĩa thật sự rất muốn động thủ, bởi vì hắn làm người bá đạo đã quen rồi. Nhưng tình thế hiện tại ai cũng không muốn tổn hao thực lực của mình, hơn nữa Dương Thiên có thể làm điều mà hắn không làm được nên cũng hơi kiêng kỵ một chút. Cho nên hắn cũng nói nhiều thêm một câu.

“Ta rất muốn biết truyền thừa cấp thần thoại là thứ gì?”

Lời nói này vừa ra, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Dương Thiên, kể cả Triệu Linh với Triệu Không Lưu cũng không ngoại lê. Dù bọn họ cung đường có một thời gian rồi, nhưng toàn bộ quá trình đều đang chạy chối chết, cho nên cũng chưa có cơ hội tìm hiểu truyền thừa cấp thần thoại.

Dương Thiên nhún vai, cẳng qua hắn chưa mở lời thì lại có thêm người đến, hơn nữa thanh thế còn không nhỏ. Một người ăn cơ bắp cuồn cuộn, bên trên cởi trần lộ ra bắp thịt đang không ngừng chạy về phía trước, phía sau có một người dáng vẻ thong dong bám theo, mỗi bước bước ra đều phát ra một đợt công kích nhắm đến người phía trước.

“Hồ Chính Nông?”

Hồng Kinh Nghĩa thầm nhủ, hắn nhận ra thân phận của người đến trước kia, hơn nữa hình dáng thay đổi không nhỏ cho nên mới hơi bật thốt ra trong lòng. Mặc dù không coi trọng thế hệ trẻ của các gia tộc khác nhưng Hồng Kinh Nghĩa cũng không phải kẻ mù thông tin, nhân vật nổi bật thì vẫn biết một chút. Cho nên hắn nhận ra Hồ Chính Nông cũng không có gì lạ cả.

Có điều người đuổi theo phía sau Hồ Chính Nông kia là ai thì Hồng Kinh Nghĩa không biết được, sức mạnh không tầm thường nhưng chưa từng nghe danh, có khi còn không phải là người của gia tộc nào cũng nên.

Hai người này vừa đi vừa chiên đấu, nói đúng ra là người sau đang truy đuổi người trước, còn người trước thì vô cùng chật vật. Mọi người ở đây cũng không hiểu rõ việc này thế nào nên cũng không có ai ra tay cả, tất cả đều yên lặng chờ biến cố.

“Ngươi cứ đuổi theo sau tấn công ta là có ý gì?”

Hồ Chính Nông quát lạnh, thấy phía trước nhiều người cũng không tiếp tục bỏ chạy nữa mà quay ra đối chiến với thiếu niên phía sau. Thiên niên phía sau bộ dáng phong khinh vân đạm, mỗi chiêu mỗi thức đánh ra đều mang một nét thong dong tiêu sái, đẹp mắt khó tả. Giọng nói của hắn bình đạm tự nhiên, không gấp không vội, cũng không có tâm tình quá nhiều.

“Hùng Lâm, thúc thủ chịu trói đi.”

Hồ Chính Nông hừ lạnh, một tay ra quyền, khí huyết bốc lên thành một làn sương đỏ, mang thoe huyền khí của bản thân hóa thành một nắm đấm lớn đánh đến đối thủ.

Nhưng thiếu niên kia cũng không phải dạng vừa, hai ngón tay kẹp lại thành kiếm, chém ra một vòng, kiếm mang kinh người lóe lên một cái, lập tức làm cho cú đấm kia tán loạn.

Ánh mắt của mấy người trong khu vực không khỏi lóe lên một cái, trong nội tâm hơi nghiêm nghị hẳn lên. Bởi vì cả hai vừa mới triển khai huyền khí li thế lên đến mười mét, uy lực cực cao không hề bị tán loạn chút nào.

Người bình thường ngoại phóng huyền khí ra ngoài một mét là bắt đầu tán loạn, đến năm mét thì gần như không có sức sát thương gì cả. Những người ở đây cho dù không tâm thường, cũng có thể đánh ra huyền khí hơn mười mét nhưng cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.

Thiếu niên kia mặc dù không dùng kiếm, nhưng mỗi kiếm chém ra lại ẩn chứa một loại kiếm ý kỳ diệu, uy lực đảm bảo đạt đến ngưỡng cửa của huyền chân cảnh. Đối thủ của hắn thì càng kỳ dị, khí thế rõ ràng là huyền biến cảnh, tấn công cũng không bao hàm chân ý nhưng lại sử dụng huyết khí làm vật dẫn, bộc phát ra uy lực của huyền chân cảnh. Quả thật mỗi người một vẻ, mạnh đến khó tin.

“Tiểu tử, tên kia có gì đó rất quái lạ.”

Trần lão đột nhiên lên tiếng, thiếu niên kia cũng nắm lấy vũ khí của mình, âm gật đầu nói.

“Đúng vậy, tên đó rất kỳ lạ, kiếm chiêu của hắn bao hàm vạn tượng, lai tạp lại tinh thuần, hết sức kỳ lạ.”

Trần lão lắc đầu.

“Vạn Tàng Kiếm Kinh đương nhiên lợi hại rồi, nhưng ta không nói tên đó. Đối thủ của hắn hết sức kỳ lạ, sức mạnh không hòa hợp với thế giới này.”

Thiếu niên sửng sốt.

“Là như thế nào?”

Trần lão mi mày nhíu chặt, một cỗ lực lượng huyền diệu chảy xuôi, ánh mắt của thiếu niên lóe lên lam quang, giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Đón đọc chương mới nhất tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả.

“Không ổn, hắn là tên kia đoạt xá!”

Trần lão thất thanh làm cho thiếu niên giật nảy cả mình, vũ khí cũng không tự chủ được đưa ra ngang người, Tỏa Thiên Tán bung lên giống như một tấm lá chắn. Thiếu niên sợ hết cả hồn, vừa mới may mắn không gặp đường kẻ bị phong ấn kia xong thì lúc này lại gặp rồi, nhưng hắn rất nhanh phản ứng được là tên kia cũng không mạnh lắm, hắn thừa sức đấu ngang cơ luôn.

Hành động của thiếu niên này cũng khiến cho mọi người giật mình, tất cả tản ra nắm lấy vũ khí, nhìn nhau một cách đầy dè chừng.

Hồ Chính Nông trong lòng lộp bộp một cái, hắn vừa cảm thấy linh hồn bị dò xét xong. Nhắc lại cũng là do tên đáng chết này, vừa mới đoạt xá chưa được bao lâu, cũng chưa kịp hồi phục thì bắt gặp tên này, đồng thời không nói gì đã tấn công rồi. Hơn nữa còn có thể nhận ra thân phận của hắn, dụ dỗ thế nào cũng đòi chém chết hắn.

Đoạt xá không phải là chuyện dễ dàng tất nhiên sẽ để lại dấu vết rồi, chẳng qua hắn có thủ đoạn xóa đi giấu vết nên cũng không sợ. Mấy tên phàm nhân mà thôi, làm sao nhìn ra được sơ hở gì chứ.

Nào ngờ đâu lắm tên có thể nhận ra dấu vết của hắn như thế, nãy giờ cứ đề phòng Dương Thiên thì không có động tĩnh, tự nhiên lại nhảy ra thêm một tên nữa có thể dò xét hắn.

Đúng là đen đủ đường mà.

Đối thủ của Hồ Chính Nông cũng là người thông tuệ, hắn vừa cảm nhận được một cỗ ba động dò xét linh hồn xong, lập tức liền biết thân phận của Hùng Lâm đã bại lộ rồi, nhân cơ hội lấy ra một tấm lệnh bài, kích hoạt lên rồi hô lớn.

“Thập Phương Lệnh ở đây, hiệu triệu mọi người tru sát ma đầu này. Hắn đã đoạt xá Hồ Chính Nông rồi, không thể để hắn ra ngoài.”