“Hồng các chủ, các chủ của chúng ta sẽ không tới đâu.”

Thần Hành Thương Hội hội phó chậm rãi thưởng trà, một bên ung dung nói. Sự vụ trong thương hội nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì cũng không ít nhưng tình hình thương hội không tốt nên chẳng có tin tức gì tốt lành cả, dứt khoát không nhìn cho rồi.

Nói vậy cũng không phải là do lão bất cần, chẳng qua lão cũng không có biện pháp nào nên cứ cho các chấp sự phụ trách, cái nào chấp sự không đủ quyền hạn xử lý thì đưa thẳng qua cho Trương Ẩu là được.

Thành ra lão mới có thời gian “nhàn nhã” tiếp khách như thế này đây. Cả tháng nay Hồng Nguyệt Dao cứ sáng nào cũng tới tìm hội trưởng mà hội trưởng không tiếp nàng, thành ra lão thành “bạn thưởng trà” bất đắc dĩ của nàng. Mới đây thôi lão còn cùng nàng thưởng hết ba bình trà, thế mà mới qua nửa này nàng lại quay lại rồi.

Đối với sự cố chấp của nàng thì lão cũng có chút im lặng khen ngợi, nhưng lão có thành kiến rất lớn đối với thế gia cho nên ngoài việc khen ngợi một chút thì không có bất cứ động thái thể hiện thiện chí nào cả.

Hồng Nguyệt Dao nhất tiếu khuynh thành, mị hoặc như yêu quen thuộc thưởng trà nói.

“Lâm hội phó có muốn cược một lần không?”

Lâm hội phó cười cười nói.

“Lão phu làm kinh doanh, không cờ bạc.”

Hồng Nguyệt Dao cũng mất đi hứng thú trêu chọc lão cáo gì này liền hơi sửa lại bộ dáng của mình cho “nghiêm túc” nói.

“Lần này cũng không phải ta đến tìm Quân các chủ, ta chỉ dẫn đường cho vị công tử này mà thôi.”

Ánh mắt của Lâm hội phó lúc này mới dời từ trên người của Hồng Nguyệt Dao đến nghiêm chỉnh đánh giá Dương Thiên. Mặc dù tướng mạo của Dương Thiên không phải dạng phong thần tuấn lãng, nhưng cũng toát lên một cỗ tuấn tú dễ nhìn. Khí thế trên người như có như không, được một lớp mê vụ ngăn cách khiến cho lão cũng không thể nắm bắt được cảnh giới cụ thể.

Phải biết Lâm hội phó cũgn không phải là dạng phú thương chỉ biết buôn bán, lão còn là một cao thủ huyền phủ cảnh, dù gì thì cũng là hội phó của tổng bộ cơ mà. Nhưng lão cũng không thể xem thấu được tu vi của Dương Thiên thì rõ ràng là bất thường. Dương Thiên khuôn mặt có chút non nớt, chắc chắn không đến hai mươi tuổi, thậm chí càng trẻ, cho nên Lâm lão cũng không để ý cảnh giới của hắn lắm đâu.

Nhưng để Hồng Nguyệt Dao gọi là “công tử” thì thân phận không đơn giản, có lẽ cũng là một người của thế gia chăng.

Dù vậy, Lâm hội phó cũng chẳng thể hiện thái độ gì cả, có là công tử thế gia thì trong mắt lão cũng chỉ là hậu bối thôi, lão cũng không ưa thế gia nên thái độ bình thường là có thể hiểu được.

Nhưng đột nhiên Dương Thiên lên tiếng.

“Nàng tới.”

Lâm hội phó cũng hơi giật mình một cái, ánh mắt khó hiểu nhìn sang Dương Thiên, đồng thời lão cũng đứng dậy chờ đợi các chủ bước vào. Lâm hội phó trong lòng hơi buồn bực vì sao Dương Thiên có thể phát hiện hội trưởng tới gần như đồng thời cùng với lão chứ.

Thiếu nữ chậm rãi bước vào, mỗi bước đều nhẹ nhàng như dẫm trên mây, vóc dáng tinh mỹ uyển chuyển vận động khiến cho người khác sinh ra một cảm nhận xinh đẹp thích ý một cách vừa vặn, không nhiều không ít.

“Hội trưởng.”

Lâm hội phó chào hỏi một tiếng, thiếu nữ cũng gật đầu đáp lễ. Luận theo bối phận thì Lâm lão là tiền bối của nàng nhưng nàng lại là các chủ cho nên hai người cũng không quá câu nệ về lễ nghi gì, ngang hàng trao đổi đã thành quen rồi.

“Lâm thúc, bên phía Vân Lan Vương Triều truyền về chút tin tức, làm phiền thúc xử lý chút nhé.”

Lâm lão gật đầu cáo từ một cai rồi rời đi, rõ ràng là nàng đang đuổi khéo hắn thôi, cũng không biết vì sao nàng đột nhiên lại tới gặp Hồng Nguyệt Dao nữa, điều này khiến cho lão khó hiểu không thôi.

Thiếu nữ ngồi vào vị trí chủ vị, ánh mắt đánhg giá Hồng Nguyệt Dao một lượt, rồi lướt qua Dương Thiên. Sau đó nàng thu hồi ánh mắt đặt bình Vãng Sinh Tửu lên trên mặt bàn, giọng nói ồm ồm vang lên.

“Hồng cô nương quả thật danh bất hư truyền. Không biết lần này tới tìm ta là có ý gì.”

Hồng Nguyệt Dao khẽ cười chẳng qua cũng không lên tiếng, mà ánh mắt đưa về phía Dương Thiên. Dương Thiên lần này đóng vai trò chủ chốt cho nên mọi việc vẫn để hắn đến đàm phán thì hơn. Dương Thiên trầm ổn lên tiếng, chẳng qua ở trong giọng nói toát lên một cỗ ngạo khí cùng tự tin như có như không.

“Không biết Quân hội trưởng có yêu thích lễ vật nhỏ của ta hay không?”

Quân Thanh Uyên hơi kinh ngạc liếc nhìn Hồng Nguyệt Dao sau đó đánh giá Dương Thiên một chút, không nghĩ đến có ngày Hồng Nguyệt Dao cũng sẽ tự “hạ thân” làm vai phụ cho nam nhân khác cơ đấy.

“Không biết vị công tử này xưng hô thế nào, món quà này khá đặc biệt, nhưng tiểu nữ cũng không rõ dụng ý của công tử.”

Dương Thiên ơi mỉm cười thần bí nói.

“Ta họ Dương, đồng thời cũng là chủ nhân của Vãng Sinh Trì.”

Ánh mắt của Quân Thanh Uyên híp lại, suy ngẫm kỹ càng về các khả năng có thể xảy ra. Nói thật thì Vãng Sinh Tửu mới chỉ xuất hiện gần đây, hơn nữa tác dụng cũng chỉ ở mức bình thường thôi, không đến mức vang danh thiên hạ. Nếu không phải là các đại thương hội nhìn thấy tiềm năng kinh người trong đó thì còn lâu nàng mới biết đến cái tên này.

Nhưng bình Vãng Sinh Tửu mà nàng vừa thưởng thức phải nói là vô cùng tuyệt diệu, nàng không quá yêu thích uống rượu đâu nhưng vẫn phải công nhận là nó ngon tuyệt, hơn nữa tác dụng mạnh mẽ vượt xa loại khác trên thị trường nhiều.

Giá trị lớn nhất của Vãng Sinh Tửu chính là cái ảo cảnh mà nó mang lại cùng với hiệu quả gia tăng tình thần hồn lực, kích thích tinh thần ý niệm gia tăng một cách tốt đẹp.

Vãng Sinh Tửu loại hai mươi năm đủ để ảnh hưởng đến huyền giả có tinh thần ý niệm từ cấp bốn trở xuống, giá trị không phải chỉ đơn giản mấy chục hoàng kim có thể đong đếm. 

Quân Thanh Uyên chào hỏi lại một lần, nàng vẫn không biết ý đồ của Dương Thiên là gì cả. Dương Thiên lại không quá vòng vo mà nói luôn một lượt.

“Vãng Sinh Tửu có tiềm lực không nhỏ, trợ giúp tu hành rất tốt. Chẳng qua Vãng Sinh Trì chỉ là một món đồ chơi nhỏ, khó lòng mà mang Vãng Sinh Tửu lưu truyền rộng rãi được. Nghe nói Thần Hành Thương Hội đứng đầu lĩnh vực vận chuyển, không biết Quân các chủ có hứng thú với món làm ăn này hay không?”

Quân Thanh Uyên hơi ngoài ý muốn liếc qua Hồng Nguyệt Dao, thấy nàng ta một bộ không quan tâm mà chậm rãi thưởng trà, lông mày không khỏi hơi nhíu lại. Đánh chết nàng cũng không tin Hồng Nguyệt Dao sẽ “hảo tâm” đưa mối làm ăn tốt thế này cho nàng đấy.

Phải biết là bốn đại thương hội đã lăm le Vãng Sinh Tửu rồi, tự tìm cách pha chế luôn rồi, nhưng vẫn chưa thể có được công thức hoàn mỹ mà không có tác dụng phụ như bản gốc. Hiện tại chủ nhân của Vãng Sinh Trì tới tận cửa mà Hoa Hồng Thương Hội không nắm bắt ngay mới lạ.

Thương trường như chiến trường, không có chuyện giúp đỡ kẻ thù của mình như thế được.

Quân Thanh Uyên nghiêm nghị.

“Thần Hành Thương Hội đúng là dám nhận mình đứng đầu việc vận chuyển nhưng Hoa Hồng Thương Hội cũng không kém cạnh bao nhiêu, tại sao Dương công tử lại muốn hợp tác cùng chúng ta?”

Dương Thiên như cười mà không phải cười nói.

“Đã làm thì phải làm điều tốt nhất chứ. Hơn nữa Vãng Sinh Tửu chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi. Không phải mục toàn bộ mục đích của chuyến đi này.”

Quân Thanh Uyên không nhận ra được thật giả trong lời nói này, nhưng chỉ cần nghi ngờ vậy thì đủ để không hợp tác rồi. Với lại chưa chắc các nàng đã không nghiên cứu ra được, vấn đề chỉ là bao lâu thôi. Thời gian mấy năm nàng vẫn cầm cự được, chưa kể đến kế hoạch của nàng cũng chín muồi rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Quân Thanh Uyên vốn từ chối ngay, nhưng nàng lại hứng thú với mục đích thật sự của Dương Thiên, khẩu khí của tên này không nhỏ lại đề cập Vãng Sinh Tửu chỉ là đồ chơi nhỏ thì không biết cụ thể Dương Thiên có gì trong tay.

“Nếu công tử nói Vãng Sinh Tửu chỉ là món đồ chơi nhỏ thì tiểu nữ rất muốn biết chính sự của công tử là gì?”

Dương Thiên nhếch miệng, khí thế trên người nhất chuyển, hắc khí trong chớp mắt bùng nổ ra xung quanh, trong chớp mắt giống như đêm ngày nghịch chuyển, thế gian chìm vào trong bóng tối vô tận.

Trong nền hắc khí dày đặc không ai có thể nhận ra được một đám huyền văn giống như từng con côn trùng nhỏ bay lượn ẩn hiện trong hắc khí, thời gian một phần trăm giây cũng không đến đã hóa thành mấy chục loại trận pháp đan xen vào với nhau.

Tam thập lục liên trận.

Ba mươi sáu loại huyền trận cấp năm trong nháy mắt hoàn thành, thuần thục vận chuyển thành một kết cấu hoàn mỹ, không khác gì nhất niệm thành trận cả.

Thật ra đây không phải nhất niệm thành trận, mà là Dương Thiên đem huyền văn đẩy thẳng vào trong huyền linh, không khác với việc xây dựng hình thái chiến đấu giả cho huyền linh là mấy, chẳng qua đây là hàng dùng một lần, Dương Thiên thả ra xong lần sau sẽ phải xây dựng lại một lần.

Nếu như ai có huyền linh thuật loại đồng thị thì có thể thấy cả khu vực này đang bị Ảnh Yêu bao vậy, hay nói đúng hơn là mọi người đang ở trong cơ thể của Ảnh Yêu.

Chẳng qua lượng tiêu hao vô cùng lớn, Dương Thiên miễn cưỡng có thể duy trì một giờ đồng hồ, nhưng nếu dùng để chiến đấu thì còn tiêu hao nhiều hơn nữa, khéo chỉ được mười phút mà thôi.

“Dương công tử, ngươi có ý gì?”

Quân Thanh Uyên ồm ồm nói, khí thế bùng nổ, giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng thương khung. Tu vi của nàng thế mà đạt đến huyền chân cảnh tam trọng, khí thế giống như biển rộng làm cho đại trận gặp chút xôn xao.

Chẳng qua Quân Thanh Uyên cũng phải gánh vác một áp lực kinh người, sát cơ tràn ngập bốn phía.

Không khí căng như dây đàn.

...