“Tiểu ca ca, đã lâu không gặp!”

Dương Thiên thu lại nhẫn chứa vật của Mã Viên Khải thì Quách Kỳ chạy tới hô lớn, có điều Quách Kỳ cũng không có bá vai bá cổ Dương Thiên như trước nữa mà đứng cách xa hắn một đoạn.

Dương Thiên gật gù, cũng không cảm thấy khác thường về vấn đề gì cả. Quách Kỳ giống như một tiểu cô nương nhưng có trời mới biết nàng ta đang che giấu cái gì. Dương Thiên không hoàn toàn tin tưởng Quách Kỳ nhưng cũng không thể nhìn thấu, chỉ có thể giữ một chút đề phòng trong lòng.

Ngắm nhìn những người khác, Lâm Thương vẫn không có thay đổi nhiều, tu vi có tiến bộ một chút nhưng vẫn chưa đột phá nhưng mấy tuyệt kỹ ẩn thân kia đúng là kinh người thật đấy.

Còn lại nhóm mười người kia thì...tìm mãi không thấy, tự nhiên lại đưa đến cửa khiến cho Dương Thiên lóe lên một vệt vui mừng. Thật sự là xảo hợp vô cùng.

“Lan Ngọc Hân cùng đồng tộc sao?”

Ninh Văn không kiên nhẫn nói.

“Phải, nhưng liên quan gì đến ngươi.”

Dương Thiên nhún vai, Ninh Văn trách hắn khi hắn rời khỏi Làng Mộc Miên mà không chịu giúp đỡ. Có điều, hắn có ở lại thì cũng chẳng giúp được gì, mà nếu hắn không “xảo hợp” chế trụ Bất Diệt Chi Tâm thì có khi chẳng ai thoát được nữa kìa.

Lan Ngọc Hân cũng không quá trách cứ Dương Thiên, nàng đơn thuần là không thoải mái thôi nhưng lại có lý do mà nàng không tìm Dương Thiên cũng không được.

Nàng lấy ra một thanh đao được vải bọc kín kẽ đưa cho Dương Thiên rồi nói.

“Ta không biết lý do là gì nhưng nó nói muốn ta đưa nó cho ngươi.”

Dương Thiên nhận đao, kéo xuống lớp vải bọc liền nhận ra được đó chính là Tản Vân Đao. Dương Thiên có chút ấn tượng với thanh đao này nên lập tức nhận ra ngay.

Dương Thiên đang không hiểu vì sao phải đưa đao cho hắn thì một luồng tin tức truyền vào trong đầu của Dương Thiên giúp hắn lập tức mình bạch, đồng thời cũng nhận một điểm bất phàm của Tản Vân Đao này.

Huyền binh thông linh.

Vạn vật đêu có linh, chẳng qua “linh” này có hoàn thiện hay không thôi.

Tản Vân Đao dù bất phàm lại không có hi vọng thành Vương Binh nên Thư Sách mới phải chuyển sang sử dụng Phá Huyền Đao nhưng xem ra hắn bỏ ra rất nhiều thứ cho Tản Vân Đao khiến cho nó có được uy năng siêu phàm đây.

Huyền binh thông linh có thể nói là nó đã tự có linh tính cho riêng mình, người muốn cướp Tản Vân Đao là điều không thể nào, nếu nó “không đồng ý” thì ai cũng không thể sử dụng được, đao sẽ tự hủy còn hơn là cho người khác sử dụng. Đây chính là điểm đặc biệt của linh tính.

Đồng thời Thư Sách có thể lợi dụng nó để truyền đạt tin tức, giống như việc nói cho một người và nhờ người đó chuyển lại cho người khác vậy, hết sức thần kỳ. Bảo sao mà hai nghìn năm trước Thư Sách lại để nó đi tìm Thư Gia rồi chuyển đến làng Mộc Miên.

Tin tức ở trong Tản Vân Đao khá thú vị, đó là cách để tu luyện hoàn toàn Trảm Quang, chính là trăm đao hợp nhất, uy lực điệp gia bùng nổ siêu mạnh. Nếu như chỉ dựa vào thông tin trước đó thì Dương Thiên sẽ không bao giờ thi triển được môn chiến pháp này cả.

Có điều thông tin cụ thể thì không ghi ở đây mà để lại ở trong Trầm Hương Cốc. Muốn tìm được nó thì cần mang Tản Vân Đao tới mới có thể mở ra, đồng thời nắm giữ Tản Vân Đao thì có thể điều động huyền trận trong cốc. Nhưng phải là hậu nhân của Thư Sách mới có thể năm giữ Tản Vân Đao.

Vậy là Dương Thiên chính là một đầu mối đảm bảo mà thôi, nếu không có hắn thì hậu nhân của Thư Sách vẫn có thể tìm đến Trầm Hương Cốc để được bảo đảm an toàn. Nếu như đám người Lan Ngọc Hân bất hạnh chết sạch rồi thì Dương Thiên không có cơ hội để hưởng cơ duyên này.

Thư Sách cũng không thể ngờ được là Dương Thiên xảo hợp đi đến Trầm Hương Cốc trước, cũng may mắn không bị Trầm Mộng Thư giết chết mà còn trở thành người hợp tác với nàng.

Nói chung Thư Sách cũng không hề bắt ép Dương Thiên mà chính là “nhờ vả” cùng với trả thù lao một cách tương xứng. Hơn nữa thủ đoạn cũng khá kỳ diệu khi mà có thể để lại thông tin ở trên Tản Vân Đao lúc sắp chết như thế.

Dương Thiên trả lại Tản Vân Đao cho Lan Ngọc Hân rồi nói.

“Trầm Hương Cốc ở phía trước rồi, các ngươi cũng định tiến vào chứ?”

Lan Ngọc Hân gật đầu, nàng không biết ai lưu lại thông tin đó trong đao này đồng thời tại sao lại nói nàng đi tìm Dương Thiên. Bọn nàng cũng thừa sức đi dến Trầm Hương Cốc cơ mà. Lúc trước nàng muốn tìm Dương Thiên nhờ giúp đỡ đến Trầm Hương Cốc cho an toàn, nhưng chẳng nhờ cậy được gì, may mà gặp được tiểu Kỳ rồi được nàng mang theo đường biển khá an toàn.

Hai nước đang chiến tranh cam go cho nên rất nhiều binh lính tuần tra, thế mà tiểu Kỳ có thể né tránh hết, thuận lợi đi đến đây, đúng là khó mà nghĩ thông được. Cho nên bán nàng một chút mặt mũi, Lan Ngọc Hân sẽ đi cùng với Dương Thiên. Có điều, đối với sự vật không rõ ràng thì Lan Ngọc Hân vẫn phải giữ lòng cảnh giác mà nói.

“Ta chưa từng tiến vào Trầm Hương Cốc nhưng có vẻ không đơn giản đâu, toàn người vào mà không ra được thôi.”

Dương Thiên thản nhiên nói. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

“Không có việc gì đâu, ngươi có thể khống chế đại trận cơ mà.”

Lan Ngọc Hân lắc đầu nói.

“Ta đã chặt đứt huyết mạch, không thể sử dụng Tản Vân Đao để điều khiển đại trận.”

Ồ?

Dương Thiên hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì đúng là thế thật, nếu không thì bọn hắn đã bị nguyền rủa phát tác đến chết rồi. Có điều Tản Vân Đao có linh tính khá cao, vẫn có thể nhận bọn họ là con cháu của Thư Sách mà “trao thân”, chứng tỏ nàng vẫn có khả năng điều khiển đại trận.

Dương Thiên nghĩ thế nhưng cũng không nói ra, chỉ thản nnhiên bảo.

“Không có vấn đề gì, ta từng đi qua Trầm Hương Cốc rồi.”

Lan Ngọc Hân gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ là vì Dương Thiên đã đi qua Trầm Hương Cốc mà Tản Vân Kiếm mới nói nàng đi tìm hắn.

...

Không bao lâu sau, đám người của Dương Thiên đã bước qua lối vào Trầm Hương Cốc, lần này có một cảm giác chao đảo giống như bị người kéo vút đi, thời gian giống như kéo dài mười giây đồng hồ mới dừng lại, đám người mới lấy lại được tầm nhìn.

Sân đài hoành tráng, tường thành cao vút cùng với những con thằn lằn bay oai dũng đậu trên từng cái tháp canh toát ra khí thế bức người.

“Đây là?”

Đám người Hồng Nguyệt Dao biết rõ nội tình còn đỡ, chứ đám người Lan Ngọc Hân không khỏi siết chặt vũ khí đánh giá xung quanh. Mấy con thằn lằn bay này vừa nhiều vừa toát ra khí thế của yêu thú cấp năm cùng cấp sáu, không phải là hạng mà bọn hắn có thể đối phó.

Đúng lúc này, từ trong cánh cửa đi tới một nữ tử, nàng mặc một chiếc váy đuôi cá dáng lửng màu lam nhạt, mái tóc tết lên gọn gàng ưu nhã, hai tay chắp trước ngực chậm rãi tiến tới trước đám người Dương Thiên.

“Dương công tử.”

Nữ tử nhẽ nhún gối chào hỏi, thái độ khá bình khuôn mặt bình tĩnh cũng không lộ ra cảm xúc gì. Dương Thiên lần đầu tiên trông thấy con người ở trong lâu đài ngoài Trầm Mộng Thư và Tiểu Xuân ra đấy. Nhưng đây là “nhà người ta” Dương Thiên không tiện nói vấn đề này mà hỏi việc chính.

“Nữ hoàng có rảnh chứ, ngươi giúp ta thông báo một tiếng.”

Nữ tử gật đầu đáp.

“Nữ hoàng đã chờ ở trong rồi, người bảo ta đến mời công tử.”

Dương Thiên cũng không bất ngờ lắm, cả đám bọn hắn được truyền đến ngay lâu đài thay vì vất vưởng ở đâu đó trong rừng trầm là đủ biết rồi. Ở trong Trầm Hương Cốc này thì chỉ có nàng mới có thể khống chế đại trận làm mấy điều như thế chứ còn ai nữa. Dương Thiên chỉ vào phía sau nói.

“Bọn họ có thể cùng đi chứ.”

“Không có vấn đề gì ạ.”

Dương Thiên gật đầu, đồng thời nói với cả hai bên.

“Được rồi, cùng đi thôi.”

...

“Nữ hoàng, đã lâu không gặp.”

Dương Thiên lên tiếng chào hỏi, lễ độ vừa phải, không kiêu ngạo cũng không hạ thấp tư thái, cho nàng đủ lòng tôn trọng một cách bình thường.

Nữ hoàng ngồi trên ngai vàng một cách quý phái, khuôn mặt không có nhiều biểu tình, ý vị thâm trường nói.

“Cũng hơi lâu nhưng không nhàm chán. Ngươi chiến đấu rất thú vị.”

Dương Thiên không quá thích thú, thế là mấy bài tủ của hắn lại bị người khác bắt bài rồi. Nói chung thì không phải vấn đề gì quá to tát cả, nữ hoàng không phải kẻ thủ với lại thủ đoạn đó quá yếu, nàng biết thì cũng không có ảnh hưởng gì hết.

Hắn cười khan một tiếng nói.

“Chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, để tiền bối chê cười rồi.”

Trầm Mộng Thư từ chối cho ý kiến, đưa mắt đánh giá đám người đi cùng Dương Thiên, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Lan Ngọc Hân, hay nói đúng hơn là Tản Vân Đao trên tay của nàng. Nhưng Trầm Mộng Thư cũng không dừng lại rất lâu, một chút đồ vật có ý tứ thì nàng vẫn kiểm soát được bản thân.

Nàng hỏi Dương Thiên.

“Lần này ngươi mang đến nhiều người như vậy đều dùng để sản xuất Vãng Sinh Tửu sao?”

Dương Thiên đẩy Lê Tĩnh tiến lên một chút rồi nói.

“Đây là Lê Tĩnh, Vãng Sinh Tửu chính xác là hắn nghiên cứu ra, có lẽ sẽ giúp ích cho tiền bối không ít đấy.”

Trầm Mộng Thư gật gù tán dương qua loa Lê Tĩnh một chút.

“Dược khí nồng đậm, tài nghệ luyện dược cũng không thấp.”

Ngưng lại một chút mới tiếp lời.

“Vậy còn những người này?”

Dường Thiên hơi thu nụ cười lại, chắp tay hỏi.

“Trước đó tiền bối có thể cho ta biết vì sao ngài có thể làm chủ đại trận không?”