Dương Thiên ánh mắt ngưng lại, trên cổ đổ xuống một dòng máu đỏ tươi, miệng vết thương kéo dài hơn một ngón tay ở phía bên trái cạnh cổ.

Ở phía đối diện, Trầm Chấn Y duy trì lấy mũi kiếm chống trên mặt đất, một luồng hắc khi đang chậm rãi tan vỡ vì một đường kiếm xẻ chéo lấy thân thể từ cổ trái đến eo phải của hắn.

Rõ ràng không hề có sát ý nhưng một kiếm vừa rồi của Trầm Chấn Y chút nữa đã lấy mạng của Dương Thiên. Nếu không phải Dương Thiên sử dụng Ma Ảnh Phân Thân thì kẻ chia hai nửa kia đã là Dương Thiên rồi.

Miệng máu ở cổ của Dương Thiên nhanh chóng hồi phục lại như cũ, đóng lên một lớp vảy da mới, có lẽ không bao lâu nữa sẽ hết sẹo. Tốc độ hồi phục của Dương Thiên hết sức kinh người, những vết thương nhỏ như vậy chỉ cần mấy phút là lành lại ngay thôi.

Dương Thiên cũng không biết lý do đó là ở đâu nhưng từ khi tỉnh lại tại nhà lão Hạ thì đã như thế rồi. Tìm hiểu cặn kẽ một thời gian thì không thấy có điềm xấu gì cho nên Dương Thiên cứ tạm gác lại ở đó đã.

Dù sao đều không có hại gì mà còn có lợi cho chiến đấu nên Dương Thiên cũng không ngại.

Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục chơi đùa, hắc đã kiểm nghiệm được thực lực cơ thể của mình, lúc này cũng nên tung ra chiến lực cấp cao của bản thân.

Chỉ thấy ý niệm của Dương Thiên vừa động, huyền khí quanh thân bỗng nhộn nhạo lên, giống như dòng nước bị chặn ra một khoảng không vì một vật thể nào đó xuất hiện.

Huyền văn bay múa đầy trời, mỗi một đường huyền văn đều tạo thành dòng uốn lượn trên không trung phát ra quang huy trắng lóa mà thần thánh, đối lập hẳn với khí tức trên người Dương Thiên.

Từng đường huyền văn nhanh chóng xoắn lại với nhau, chậm rãi răng trưởng kích cỡ, từ mấy trăm huyền văn tăng lên hàng nghìn cái hơn nữa cũng không ngừng tăng trưởng, tạo thành một bóng hình mơ hồ.

Huyền khí giống như bị vật gì thu hút, lấy huyền văn làm trung tâm mà điên cuồng kéo đến, giống như voi vào biển lớn, nhanh chóng bị hút vào trong khối huyền văn này, đồng thời không ngừng tăng cường kích thước của huyền văn.

Miêu tả giống như rất dài nhưng thực tế quá trình này diễn ra cũng không quá một giây đồng hồ, khối huyền văn đã lớn đến mười mấy mét, mơ hồ đúc ra một hình dáng kỳ dị.

Vóc dáng như người lại có hai đầu, cơ bắp thô kệch giống như có chút “vuông”, góc cạnh chứ không hề mềm mại.

Ba giây qua đi, huyền văn đạt đến hơn năm nghìn đầu mới không có huyền văn mới sinh ra, huyền văn giống như bị áp súc lại, từ từ khiến cho mắt thường có thể quan sát đến, đồng thời hình dánh cũng được cố định.

Năm giây về sau, huyền khí bạo động triệt để chấm dứt, để lộ ra vóc dáng khổng lồ đến ba mươi mét, toàn thân lông trắng như tuyết, cơ bắp cuồng cuộn, Hai đầu mắt đỏ như máu, răng dài như kiếm, dù có chút kỳ quái cũng không che được vẻ oai vệ của nó.

Hình thái chiến đấu của Song Đầu Bạch Hầu.

Trải qua suốt một năm không ngừng hoàn thiện, tham khảo từ Thiên Sát Phong Linh Trận cho đến Thiên Phương Văn Khối cùng sự giúp sức của Tiểu Kỳ, Dương Thiên cuối cùng hoàn thành được công trình kỳ vĩ này.

Hoàn toàn không cần chân ý giúp cho huyền linh ngưng tụ được hình thái chiến đấu, hoặc nói cách khác chính là Chiến Thân. Nhưng dựa trên “nghiên cứu mô phỏng” thì đây phải gọi là “Ngụy Chiến Thân”, nói chung cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, tác dụng vẫn là giúp huyền linh có thể chiến đấu thay cho huyền giả.

Trầm Chấn Y vừa thấy Song Đầu Bạch Hầu xuất hiện, khuôn mặt liền lạnh xuống, khí sát khí bùng nổ lên mà âm trầm nói.

“Quả nhiên là ngươi.”

Trầm Chấn Y cũng không nói hai lời, lấy tốc độ gấp đôi vận tốc âm thanh vọt tới, khoảng cách hơn trăm mét chớp mắt cái liền đi đến, kiếm khí xung thiên bắn thẳng ra ngoài, vạn vật trên đường đều bị luồng kiếm khí này chém ra hàng trăm đường khác nhau, nhao nhao hóa thành các mảnh vụn.

Dương Thiên không quá theo kịp nổi tốc độ này, ánh mắt của hắn có thể nhìn đến, tinh thần ý niệm miễn cưỡng có thể xử lý, nhưng sau khi xử lý thông tin, cơ thể chưa kịp làm ra ứng đối thì Trầm Chấn Y đã tới. Dựa trên phương diện nào đó mà nói thì đây là do cảnh giới hạn chế rồi.

Có điều ý niệm của Dương Thiên kịp phản ứng là đủ, cơ thể có kịp phản ứng được hay không cũng không quan trọng, bởi vì lần xuất thủ này là huyền linh chứ không phải bản thân Dương Thiên.

Song Đầu Bạch Thạch Hầu cao đến ba mươi mét, anh vũ thần dũng bá khí vô song, nó phản ứng so ra mà nhanh hơn Dương Thiên rất nhiều, Trầm Chấn Y vừa động là nó cũng động thủ ngay lập tức.

Bàn tay giống như một căn phòng nhỏ, che phủ đi ánh mắt trời mang theo vô ngạn vĩ lực đập thẳng xuống. Từ tốc độ đến lực lượng cho thấy nó vượt xa Trầm Chấn Y.

Trầm Chấn Y lao thẳng tới với tốc độ cực nhanh, sau đó lấy tốc độ nhanh gấp đôi bay ngược mà ra, thân thể bay xa đến ngoài ban nghìn mét, va thủng mấy chục cây lớn cùng cày xới một rãnh dài trên mặt đất mới miễn cưỡng dừng lại được.

Chỉ với một đòn, Trầm Chấn Y bị thương cũng tương đối nặng, mặc dù không đến mức đánh mất đi chiến lực nhưng sẽ không phát huy ra sức mạnh tối đa được nữa.

“Huyền chân ngũ trọng?”

Trầm Chấn Y ngưng trọng thì thào, nhưng hắn còn không đứng vững được thi Song Đầu Bạch Thạch Hầu dã vươn tay đến muốn bắt lại hắn. Trầm Chấn Y đương nhiên không chịu thua như thế, thi triển ra Tật Phong mà tránh đi, mục tiêu nhắm đến là Dương Thiên chứ không nhắm vào huyền linh.

Ầm!!!

Song Đầu Bạch Thạch Hầu vươn ra bàn tay giống như một cái vợt lớn đập thẳng vào người Trầm Chấn Y đem hắn từ độ cao mười mét đánh sập vào mặt đất. Trên mặt đất toát ra chi chít mạng nhện, lấy một cái hố hình người lan tràn ra bán kinh hai mươi mét xung quanh.

Vận tốc gấp đôi âm thanh đối mặt với Song Đầu Bạch Thạch Hầu không là cái gì cả, dễ dàng liền bị đánh trúng. Song Đầu Bạch Thạch Hầu nắm lấy Trầm Chấn Y, siết chặt. Từng ngón tay giống như gọng kìm kẹp lấy cơ thể Trầm Chấn Y, không cho hắn có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Dương Thiên hóa thành một đường khói đen bay đến, đứng trên cổ tay của Song Đầu Bạch Thạch Hầu nhìn vào Trầm Chấn Y mà hỏi.

“Tại sao ngươi muốn giết ta?”

Trầm Chấn Y toàn thân nhiễm lên máu tươi, khuôn mặt có máu tươi chảy ra nhưng ánh mắt thủy chung không thay đổi, bình lặng như nước nhìn thẳng vào Dương Thiên mà nói.

“Hùng Lâm Bá Vương nếu như rời khỏi phong ấn thì phải chết.”

Dương Thiên cuối cùng hiểu rõ vì sao Trầm Chấn Y động thủ với mình, lại còn ra tay hung ác như thế, từ đầu đến cuối đều không hiện lên sát ý lại quyết tâm nặng tay đến mức dồn hắn vào chỗ chết. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Đầu tiên là thăm dò sau đói là quyết định, dù sao không phải ai cũng mang đặc thù như người bị Hùng Lâm Bá Vương đoạt xá vậy. Trùng hợp là Dương Thiên có tất cả, từ năng lượng thần bí cho đến huyền văn cấu tạo huyền linh, ký ức trong Tiên Long Bí Cảnh. Trầm Chấn Y luôn muốn giết Hùng Lâm Bá Vương thì hiểu lầm cũng là chuyện thường.

Dương Thiên lại muốn tìm hiểu thêm chút thông tin, dù sao mấy lão quái vật này đều có lực ảnh hưởng rất lớn đến thế giới, biết đâu lại gặp mặt trong Thiên Địa Đại Kiếp thì sao. Còn về phần Hùng Lâm Bá Vương thì Dương Thiên không quan tâm mấy, dù sao chính mắt hắn thấy Ninh Văn điều khiến một người nào đó đem Hùng Lâm Bá Vương nuốt rồi, nếu nói ai đáng nghi nhất thì phải nói Ninh Văn mới phải.

“Tại sao ngươi lại muốn giết Hùng Lâm Bá Vương?”

Trầm Chấn Y nhíu mày nhìn Dương Thiên, cũng không trả lời mà hỏi lại.

“Nếu ngươi là Hùng Lâm thì ngươi hẳn phải biết nguyên do.”

Dương Thiên nhún vai.

“Ta không phải.”

“Vậy thì ngươi không cần biết.”

Dương Thiên: “...”

Hắn có thể nói gì đây, Trầm Chấn Y nói cũng đâu có sai, mấy câu nói mà hắn chuẩn bị cũng bị nghẹn lại ở họng, thật sự là bực cả mình. Có điều mục tiêu chuẩn bị cho đại kiếp sắp tới khiến cho Dương Thiên càng mong muốn có được thông tin, nên hắn vẫn quyết moi ra được chút thứ có ích.

“Ngươi nói cho ta biết thì ta sẽ thả ngươi đi.”

Trầm Chấn Y lại nhìn sâu Dương Thiên một cái, giống như cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề rồi nói.

“Không nói. Nếu ngươi giết ta thì cô tổ sẽ giết ngươi.”

“Cô tổ là ai?”

“Nàng là chủ nhân của Trầm Hương Cốc.”

“Trầm Mộng Thư?”

“Ngươi biết nàng?”

Trầm Chân Y kinh ngạc, khuôn mặt khó khăn có thể nhận thấy biến chuyển, đúng là kinh ngạc thật. Không nghĩ đến Dương Thiên lại có thể nhận biết nhân vật như thế, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như Dương Thiên đi từ trong cốc ra thì phải cho nên cũng không đến nỗi không chấp nhận được.

Dương Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói.

“Nếu là nàng thì ta có giết ngươi cũng không vấn đề gì.”

Trầm Chấn Y hơi kinh nghi hỏi.

“Nàng xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không có chuyện gì nhưng nàng sẽ không vì thế mà trở mặt với ta.”

Dương Thiên nói thản nhiên quá khiến cho Trầm Chấn Y hơi sửng sốt một chút, nhưng hắn không nói thêm gì nữa. Hắn cũng ẩn ẩn cảm thấy Dương Thiên không phải Hùng Lâm Bá Vương rồi, bởi vì Hùng Lâm Bá Vương không cần tra hỏi hắn như thế, hơn nữa Hùng Lâm cũng không dám gặp Trầm Mộng Thư đâu.

“Được rồi, không nói thì yên tâm lên đường đi.”

Dương Thiên hừ lạnh một cái, Song Đầu Bạch Thạch Hầu rung rung cơ thể, nắm tay chậm rãi siết chặt.

“Khoan đã.”

Trầm Chấn Y vội vã lên tiếng.

...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.