Đại khái cuộc trao đổi của họ là như thế.

Du Bội Ngọc dở khóc dở cười, không ngờ là Đường Vô Song lại có cái mật lưu can như vậy.

Dù sao, chàng cũng phải cho là Đường Vô Song quá hèn.

Bỗng một tiếng cạch vang lên, bục thờ nghiêng qua một bên, Đường Vô Song từ bên dưới chui lên.

Thì ra, trong lòng đất, có một con đường hầm, lối thoát ra lại là nơi bệ thờ, có một cơ quan phát động.

Thần sắc của Đường Vô Song lúc đó thảm thê vô cùng, lão miễn cưỡng vòng tay chào Thái Hồ Vương và Lâm Tẩu Các, đoạn thốt :

- Hai vị giữ chữ tín như vậy mà lão phu đến trễ, thật lỗi vô cùng!

Thái Hồ Vương chớp mắt, vòng tay đáp lễ :

- Chắc Đường đại hiệp có mang Du Bội Ngọc đến đây?

Đường Vô Song đằng hắng một tiếng :

- Việc đó đúng ra thì không thành vấn đề nữa, nào ngờ... nào ngờ...

Lão lại ho, tiếng ho ngượng ngạo, che khuất một khó khăn.

Thái Hồ Vương trầm gương mặt :

- Có biến cố vào giờ cuối phải không?

Đường Vô Song thở dài, cười khổ :

- Đúng là có biến! Du Bội Ngọc! Hắn ... hắn đã trốn thoát rồi!

Thái Hồ Vương biến sắc :

- Đường đại hiệp nói sao?

Đường Vô Song lại thở dài :

- Lão phu hết sức hổ thẹn! Đúng là một biến cố bất ngờ...

Thái Hồ Vương nổi giận :

- Bất ngờ! Hừ! Đại hiệp định đùa với bọn này hẳn?

Đường Vô Song ngượng cười :

- Có trời đất chứng minh cho lão phu! Sự thực là như thế!

Lâm Tẩu Các lạnh lùng :

- Dù sự thực là như thế, thiết nghĩ, Đường gia đâu phải chốn hoang tàn, mặc ai đến cứ đến, đi cứ đi!

Đường Vô Song thở dài :

- Lão phu sơ sót đáng tiếc! Vì muốn cho Du Bội Ngọc tin tưởng là lão phu có hảo tâm với hắn, đưa hắn vào sơn động rồi, lão phu còn cho hắn một tấm lệnh bài được quyền xuất nhập! Nhờ tấm lệnh bài đó, hắn thoát đi dễ dàng!

Thái Hồ Vương trầm giọng :

- Sơ sót thế nào được? Lão phu nghĩ, đại hiệp có một âm mưu gì!

Đường Vô Song ngượng cười :

- Lão phu chẳng hề có ý gì khác!

Lâm Tẩu Các cười lạnh :

- Nếu không có âm mưu thì cũng là hồ đồ...

Đường Võ biến sắc, vỗ bàn hét lớn :

- Các vị tự cho mình là hạng người như thế nào mà lại ăn nói với gia phụ bằng cái giọng đó?

Cha thì hèn, con thì hùng dũng, thực Đường Vô Song chẳng bằng Đường Võ vậy!

Lâm Tẩu Các và Thái Hồ Vương kinh hãi!

Đường Võ cao giọng tiếp :

- Hai vị đừng quên hai vị đang ở tại địa phương nào, nếu họ Đường hét lên một tiếng lịnh thì hai vị đừng mong thoát đi toàn vẹn!

Thái Hồ Vương bỗng cười ha hả :

- Công tử nổi giận làm chi? Bất quá, bọn này tiếc rẻ sự việc bất thành, dù cho có lời lẽ nào thốt ra, vô lễ cũng chẳng phải cố ý mà thốt!

Giọng nói của Thái Hồ Vương dịu hẳn lại.

Đường Vô Song khẽ vuốt chùm râu dài, cười nhẹ :

- Sự việc đã không thành, giả như Minh chủ có đích thân đến đây, người cũng không trách cứ lão phu!

Thái Hồ Vương chớp mắt, điểm một nụ cười bí hiểm :

- Thật vậy à?

Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang, rồi tám đại hán vận y phục chẹt, màu đen, đội nón rộng vành, tay cầm đao bước vào.

Đường Vô Song biến sắc, hấp tấp hỏi :

- Việc gì thế?

Một lão nhân, tinh thần quắc thước, vận áo xanh, tay chắp sau lưng, từ từ bước vào.

Lão nhân chính là đương kim Minh chủ võ lâm, trừ Du Bội Ngọc ra, ai ai cũng cho rằng lão là Du Phóng Hạc.

Du Bội Ngọc cảm thấy lạnh người, mỗ hôi đẫm ướt lòng bàn tay.

Chàng đổ mồ hôi tay, Đường Vô Song lại đổ mồ hôi trán, lão vòng tay chào :

- Không hay Minh chủ đến, lão phu chậm tiếp nghinh, mong Minh chủ thứ tội!

Minh chủ nhìn Đường Vô Song một thoáng, điểm nụ cười nhạt :

- Đường huynh không nên khách khí!

Đoạn day qua Đường Võ, ánh mắt của lão thoáng hiện vẻ phần nộ, lão hỏi :

- Vị này là lịnh lang?

Đường Vô Song cười vuốt :

- Phải đấy, Minh chủ!

Du Phóng Hạc gật đầu :

- Tốt lắm! Tốt lắm! Đúng là một trang thiếu niên anh tuấn, không hổ con giòng cháu giống! Chẳng rõ năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?

Đường Võ nghiêng mình :

- Vãn bối năm nay được hai mươi sáu tuổi!

Du Phóng Hạc điềm nhiên :

- Có tánh nóng nảy như vậy mà sống được hai mươi sáu năm, thiết tưởng không dễ dàng!

Đường Võ giật mình biến sắc.

Du Phóng Hạc từ từ tiếp nối :

- Hạng thiếu niên gặp tôn trưởng, có thiếu lễ độ cũng chẳng đáng trách. Song đến như cái việc vỗ bàn ầm ầm thì kể ra cũng quá phận!

Đường Võ phản đối :

- Nhưng vãn bối không phải là không có lý!

Du Phóng Hạc cười nhẹ :

- Đường công tử không phục lời nói của lão phu? Nếu vậy lão phu nói sai rồi?

Và lão phu nghĩ rằng mình bắt bẻ một cách vô lý!

Đường Võ chưa kịp nói gì, Đường Vô Song đã quát im miệng, đoạn mỉm cười, hướng sang Du Phóng Hạc :

- Trẻ con vô lễ, lão phu xin nhận tội thay! Mong Du huynh tha thứ cho y!

Du Phóng Hạc trầm giọng :

- Lão phu muốn đối thoại với lịnh lang, xin Đường huynh đừng nhiều lời!

Đường Vô Song nín lặng.

Đường Võ thở một hơi dài, thốt :

- Vãn bối tuy bất tài, song từng đọc qua sách thánh hiền, nào dám khinh thường bậc tôn trưởng? Nhưng, thấy người miệt thị gia phụ, lẽ nào lại điềm nhiên?

Du Phóng Hạc hỏi :

- Không điềm nhiên thì phải làm sao?

Đường Võ cao giọng :

- Kẻ nào khinh nhục gia phụ, vãn bối sẽ liều sống chết với kẻ đó!

Du Phóng Hạc cười nhẹ :

- À! Thật vậy à? Chí khí lắm!

Bỗng lão vung tay tát mạnh vào mặt Đường Vô Song.

Không lẽ vì khiếp oai hay vì không tránh né kịp, Đường Vô Song hứng trọn cái tát đó.

Du Phóng Hạc nhìn Đường Võ, mỉm cười :

- Rồi sao?

Gương mặt Đường Võ đổi sắc mấy lượt, thoạt xanh, thoạt trắng, thoạt đỏ.

Đôi bàn tay rung rung như có điện giật.

Đường Vô Song đưa tay che mặt hét to :

- Bất hiếu! Súc sanh! Ngươi dám vô lễ với Minh chủ à?

Du Phóng Hạc cười nhạt :

- Làm gì hắn dám vô lễ!

Bỗng lão lại tát bồi thêm một tát nữa vào mặt Đường Vô Song.

Đường Võ khóc ròng, rít lên :

- Gia gia! Con bất hiếu! Con không thể...

Y vọt mình tới.

Đường Vô Song hét lớn :

- Võ nhi! Dừng tay nhanh!

Tay quyền của Đường Võ đã chạm đầu tay Du Phóng Hạc.

Một tiếng rắc vang lên, cánh tay Đường Võ gãy, thân hình Đường Võ bị bắn ra ngoài xa.

Du Phóng Hạc chấp tay sau lưng, cười nhẹ :

- Đường huynh! Cái gan của lịnh lang to lắm đấy!

Đường Vô Song hạ mình lạy một lạy, đôi mắt nhòa lệ, rung rung giọng thốt :

- Súc sanh vô lễ, mong Minh chủ tha thứ một lần!

Du Phóng Hạc thở dài :

- Nào lão phu có muốn hơn thua với hắn! Bất quá... có lẽ, Đường huynh cũng biết, tại đại hội Huỳnh trì, kẻ nào nhục mạ Minh chủ sẽ bị trừng trị ra sao chứ?

Đường Vô Song van cầu :

- Vạn mong Minh chủ tha cho súc sanh! Lão phu sẽ chặt tay nó để tạ tội trước Minh chủ!

Du Phóng Hạc day qua Thái Hồ Vương, hất hàm :

- Thế nào?

Thái Hồ Vương cao giọng :

- Quy luật đã được đặt ra tại đại hội Huỳnh Trì! Toàn thể võ lâm đều biết! Nếu bây giờ phá lệ thì làm sao chế ngự hào kiệt giang hồ? Từ nay, mỗi người đều có thể sinh cường, quy luật không còn ước thúc được ai thì loạn mất! Mà Minh chủ cũng chẳng còn oai vọng trong võ lâm!

Du Phóng Hạc hướng sang Đường Vô Song, điềm nhiên hỏi :

- Đường huynh nghe chăng? Vì tình riêng mà bỏ quy luật thì quần hùng bất mãn, lão phu không biết làm sao hơn!

Thái Hồ Vương lôi Đường Võ ra ngoài.

Một tiếng rú thảm vang lên.

Đường Vô Song đã đứng dậy rồi, bỗng lão lảo đảo rồi ngã xuống.

Mục kích trọn vẹn tấm thảm kịch, Du Bội Ngọc đổ lệ từ lâu.

Nếu chàng chẳng cần sống để lo việc lớn, thì lúc đó chàng chẳng tiếc thân mình lao xuống.

Du Phóng Hạc nhìn sững Đường Vô Song một lúc, vụt hỏi :

- Thương tâm vì con chết thảm, hẳn Đường huynh có toan tính phục thù chứ?

Đường Vô Song đứng lên, cúi gầm đầu, đáp :

- Nó chết, đáng tội nó, lão phu trách ai được?

Du Phóng Hạc bật cười khanh khách :

- Đường huynh thông đạt thời vụ lắm!

Đường Vô Song cúi thấp đầu hơn.

Du Bội Ngọc khinh bỉ lão vô cùng.

Du Phóng Hạc lại tiếp :

- Lão phu từ ngàn dặm đến đây, hẳn Đường huynh cũng biết là để làm gì rồi chứ?

Đường Vô Song ấp úng :

- Biết! Vì việc Du Bội Ngọc!

Du Phóng Hạc lạnh lùng :

- Còn sai!

Đường Vô Song giật mình :

- Sai?

Du Phóng Hạc thở dài :

- Lão tìm Du Bội Ngọc để tìm hiểu xem nó có phải là đứa con bất hiếu của lão phu chăng. Song hiện tại, lão phu biết đích xác, hắn hoàn toàn là một người khác, không mảy may liên quan đến đứa con ngỗ nghịch của lão phu. Từ nay, hắn đi đâu, hắn làm gì, hắn còn sống hay đã chết, lão phu không lưu ý nữa!

Du Bội Ngọc giật mình.

Đường Vô Song kinh dị hỏi :

- Nếu vậy, Minh chủ đến đây vì một mục đích khác?

Du Phóng Hạc gật :

- Giới thiệu Đường huynh với một người, một hảo bằng hữu!

- Ai?

Du Phóng Hạc mỉm cười :

- Nói ra, nghe như kỳ quái thật! Người bằng hữu đó, Đường huynh thấy hằng ngày, nhưng hắn chẳng hề thấy Đường huynh!

Đường Vô Song sừng sờ.

Du Bội Ngọc cũng kinh dị.

Trên đời này lại có một sự lạ như vậy sao? Cũng như Đường Vô Song, Du Bội Ngọc đang tìm hiểu.

Giới thiệu người với người là một việc làm thân thiện, do hảo ý. Thế tại sao trước khi tỏ cái hảo ý, Du Phóng Hạc lại giết người?

* * * * *

Du Phóng Hạc vẫy tay.

Tám đại hán cúi đầu, lặng lẽ bước ra ngoài, một thoáng sau, đưa vào một người.

Người đó đội nón rộng vành. Từ trên trông xuống, Du Bội Ngọc không thể trông rõ mặt.

Nhưng Đường Vô Song thấy rõ.

Lão vừa nhìn đó, bất giác biến sắc mặt xanh dờn.

Du Bội Ngọc kinh hãi, tự hỏi người đó là ai mà Du Bội Ngọc khiếp sợ như vậy.

Du Phóng Hạc cười nhẹ :

- Đường huynh đã thấy mặt người này nhiều lần rồi chứ?

Đường Vô Song kêu lên :

- Lão phu... lão phu ...

Du Phóng Hạc chận lại :

- Từ lâu y muốn gặp mặt Đường huynh, nhưng lão phu cho rằng thời cơ chưa thuận lợi, nên không thể giới thiệu sớm. Đường huynh biết tại sao lão phu lại chậm giới thiệu chăng?

Đường Vô Song lắc đầu :

- Làm sao biết được... Du huynh?

Du Phóng Hạc điềm nhiên :

- Chỉ vì lão phu không muốn Đường huynh chết gấp. Bởi khi đối diện với nhau rồi là Đường huynh đến giờ tận số!

Đường Vô Song tròn mắt :

- Tại sao?

Du Phóng Hạc bước tới, đưa tay lột chiếc nón trên đầu người đó.

Du Bội Ngọc bây giờ mới trông thấy rõ ràng.

Trời!

Người đó là một Đường Vô Song thứ hai! Không có một điểm nhỏ nào khác biệt Đường Vô Song! Người đó giống Đường Vô Song như hình ảnh của lão trong chiếc gương. Đến cả chiều cao cũng chẳng sai lệch một phân, một ly. Đến cả trọng lượng cũng chẳng sai lệch phần trăm phần ngàn cân.

Du Phóng Hạc bật cười khanh khách :

- Đường huynh có nhận ra là một kiệt tác chăng? Lão phu rất hãnh diện với kiệt tác này, Đường huynh ạ!

Lão gật gù tiếp :

- Kể ra, làm được kiệt phẩm này, mất lắm công phu đấy! Tìm hiểu từng cử động, nghe từng ngôn từ của Đường huynh, phải mất hết nhiều thì giờ, còn thêm cái việc học tập cho thuần thục nữa! Ý chà! Vất vả lắm!

Đường Vô Song chẳng khác nào một cái xác chết được dựng đứng tại đó.

Du Phóng Hạc lại tiếp :

- Bây giờ thì tạo được một Đường Vô Song thứ hai, lão phu nghĩ, mình có thể hãnh diện vậy!

Đường Vô Song hỏi như cái máy :

- Nhưng... nhưng... để làm gì?

Du Phóng Hạc cười vang :

- Đường huynh không hiểu à?

Đường Vô Song lắc đầu :

- Lão phu chịu thôi!

Du Phóng Hạc trầm giọng :

- Đường Vô Song cũ sống đã lâu rồi, hưởng thụ đã thừa thải rồi, nếu sống mãi, hưởng thụ mãi thì thành bất công quá! Đã đến lúc người cũ rút lui, nhường chỗ cho người mới! Đường Vô Song thứ hai, bắt đầu từ hôm nay, thay thế cho Đường Vô Song thứ nhất!

Đường Vô Song vụt cười lên cuồng dại.

Du Phóng Hạc lạnh lùng nhìn lão, mãi một lúc lâu mới cất tiếng thốt :

- Trong lúc này, Đường huynh cười được, lão phu hết sức lạ lùng cho Đường huynh đó!

Đường Vô Song cười lớn hơn :

- Tại sao ta lại không cười được? Ta có lý do cười! Càng cười càng hợp lý! Các người tưởng, tạo một con người như thế là thay thế được ta à?

Lão không còn khách sáo nữa và bắt đầu giở cái giọng đối lập với Du Phóng Hạc.

Du Phóng Hạc chớp mắt :

- Khác ở những điểm nào?

Đường Vô Song cười lạnh :

- Những người đó, hoặc đơn côi, không thân thích, hoặc tính tình cô tịch, chẳng chịu tiếp xúc với người đời, cho nên, chẳng ai nhận ra họ là những con người giả.

Ngươi có thể dùng họ theo dõi Du Bội Ngọc, bức bách Lâm Diêu Bình, cho cả hai bôn tẩu khắp giang hồ, nhưng họ chẳng thể nào bức bách toàn bộ nhân số trong Đường gia trang, các ngươi có thể hạ sát trọn vẹn cái số vài trăm, vài ngàn người chăng? Các ngươi giết một Đường Võ, sẽ còn hàng trăm, hàng ngàn Đường Võ khác như thường.

Và sớm muộn gì, cũng có một ngày nào đó, cái bọn người Đường gia trang sẽ khám phá ra bí mật của các ngươi, chúng sẽ tuyên bố khắp giang hồ, thiết tưởng các ngươi cũng phải mệt vì chúng!

Du Phóng Hạc bĩu môi :

- Như vậy chăng?

Đường Vô Song điềm nhiên tiếp :

- Các ngươi có biết được tên riêng mỗi đứa con ta chăng? Các ngươi có thể biết được sinh nhật từng đứa con ta chăng? Nếu chúng hỏi, các ngươi sẽ đối đáp với chúng như thế nào? Các ngươi có hiểu cá tính mỗi đứa con ta chăng? Ngoài ra, còn các chi tiết khác như lối cư xử của ta với vài người trong gia trang, các ngươi chẳng khi nào hiểu hết được! Ta nói, trước sau gì, cái sự giả mạo này cũng bị bại lộ! Đừng đắc ý trước mà sau này thất vọng lớn!

Lão bật cười ha hả :

- Một gia nhân sống trong gia đình lâu lăm, chưa chắc đã hiểu rõ những sinh hoạt của gia đình đó, gia đình càng lớn, gia nhân càng bị hạn chế gia vụ hơn, mỗi tên chuyên một phần việc riêng biệt, chẳng hề biết đến phần việc của kẻ khác. Thì thử hỏi, một kẻ từ bên ngoài đột nhập vào gia đình đó, làm sao biết rõ mọi người, mọi việc? Trên thế gian này, chẳng ai biết rõ cái tính của từng người trong một tập thể hàng trăm, hàng ngàn người! Một vị tướng soái điều khiển hàng ngàn hàng vạn quân chỉ bằng vào kỷ luật, chứ nào biết được hàng trăm ngàn vạn quân qua cá tính của từng người?

Du Phóng Hạc trầm ngâm một lúc, đoạn gật đầu :

- Ngươi có lý, Đường Vô Song! Dĩ nhiên phải có nhiều chi tiết chúng ta không biết. Nhưng có khó khăn gì, rồi chúng ta sẽ tìm hiểu, chỉ trong một thời gian ngắn là chúng ta am tường!

Đường Vô Song lắc đầu :

- Không thể được, chắc chắn là không thể được!

Du Phóng Hạc bật cười lạnh :

- Ta thì tin chắc là phải được, được gấp đó Vô Song! Bởi ngươi sẽ cung khai tất cả với chúng ta!

Đường Vô Song hét to :

- Chẳng bao giờ ta tiết lộ một sự gì! Không một oai lực gì có thể bức bách ta nổi!

Du Phóng Hạc bật cười ha hả :

- Ta có biện pháp tân kỳ, với biện pháp đó, ta sẽ làm cho người cung khai tất cả! Rồi ngươi chờ xem...

Bỗng có tiếng động bên ngoài vang lên, Thái Hồ Vương bước nhanh ra cửa rồi trở vào ngay, giọng trầm thốt :

- Tình báo cho biết, có người sắp đến đây!

Du Phóng Hạc quát :

- Cho rút lui tất cả tình báo, rời xa khu núi!

Thc đưa tay chỉ Đường Vô Song, hỏi :

- Còn lão này?

Du Phóng Hạc đáp :

- Bao mặt lại, mang theo các ngươi!

Đường Vô Song vụt nhảy dựng lên, đôi tay cùng vung một lượt, đôi chân cùng phóng một lượt.

Lão có biệt tài phóng ám khi, bất cứ bộ phận nào trong người lão cũng có thể phóng ám khí được.

Khi lão nhích động toàn thân, ít nhất cũng có hàng trăm ám khí đủ loại bay ra.

Bọn Thái Hồ Vương, Lâm Tẩu Các chưa kịp lui ra ngoài, đều giật minh kinh hãi.

Du Phóng Hạc hét to :

- Hai ngươi cứ bất dộng! Để mặc ta đối phó với hắn!

Chiếc nón của Đường Vô Song giả, lão còn cầm nơi tay, lão dùng chiếc nón đó, vung lên, vẽ một vòng tròn lớn. Theo đường quét, bao nhiêu ám khí của Đường Vô Song đều ghim trọn vào chiếc nón đó.

Tiếp thu số ám khí xong, Du Phóng Hạc quát :

- Vô Song! Ngươi dám động thủ à?

Đường Vô Song rít lên :

- Ta động thủ rồi có sao chăng?

Liền theo câu nói, lão tuôn ra một lúc hơn hai mươi quyền. Thế công của lão có vẻ liều lĩnh như quyết cùng đối phương đồng quy ư tận.

Nhưng, Du Phóng Hạc hóa giải đễ dàng.

Du Bội Ngọc cố ý xem Du Phóng Hạc sử dụng võ công thuộc môn phái nào.

Chàng hết sức kinh ngạc thấy lão thi triển Tiên Thiên Vô Cực công, môn bí công của gia đình chàng. Thủ pháp, thân pháp của lão linh diệu chẳng kém thân phụ chàng.

Bên dưới, Du Phóng Hạc đột nhiên hét to :

- Chết này!

Cùng theo tiếng quát, cánh tay của lão bay tới, Đường Vô Song ngã nhào.

Du Phóng Hạc vừa bước nhanh ra cửa vừa bảo :

- Mang lão theo ta ngay!

Lâm Tẩu Các chờ cho Thái Hồ Vương bế Đường Vô Song xong, đoạn cùng với Thái Hồ Vương chạy theo Du Phóng Hạc, và không quên quạt một chưởng tắt ngọn đèn trên bệ thờ.

Tòa cổ miếu chìm trong vùng tối, vắng vẻ lạnh lùng.

Du Bội Ngọc lâu lắm mới trấn định tâm thần. Diễn tiến vừa qua làm dao động mạnh thần trí chàng, chàng nghĩ thầm :

- Nếu bây giờ ta tìm chỗ nào vắng vẻ, an toàn hơn ở đây, chỉ một lúc thì khoái biết bao nhiêu! Song mấy khi có được dịp may như thế này? Nếu ta đừng tìm chỗ nghỉ, cứ chạy theo bọn đó, chắc chắn ta sẽ phát hiện ra điều hữu ích!

Chàng cũng biết, theo dõi một số cao thủ thượng đẳng như vậy là rất nguy hiểm, nhưng ý đã quyết rồi, biết là nguy hiểm cũng chẳng bỏ qua dịp may.

Bây giờ chàng không còn muốn đưa Ngân Hoa Nương về Đường gia trang nữa.

Chàng gọi nàng thốt :

- Tại hạ bỏ cái ý định mang trả cô nương về Đường gia trang, vậy cô nương cũng nên giải tỏa mọi oán cừu giữa chúng ta, đừng ai tìm ai nữa nhé! Các huyệt đạo tại hạ đã điểm đó, chỉ trong thời gian ngắn sẽ tự giải khai như thường, tại hạ khỏi cần phải động thủ! Phiền cô nương một lúc, khi nào huyệt đạo khai thông trở lại hãy đi!

Chàng chưa kịp nhảy xuống bên dưới bỗng có tiếng chân người vang lên rất gấp bên ngoài miếu.

Chàng giật mình nhìn ra.

Ánh sáng bên ngoài lóe lên do kẻ nào đó bật lửa. Trong ánh sáng đó, Thái Hồ Vương hiện ra với hai đại hán áo đen.

Lão ấy trở lại làm gì?