Mặc dù tối hôm qua là đêm tân hôn của Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương, Diệp Tế Muội cũng không phải kiểu người õng ẹo da mặt mỏng nhưng đáng tiếc Hứa Hưng Xương đúng là như vậy nha.
 
Sau khi hai người nói với nhau vài câu xong thì lên giường đi nghỉ, tay chân Hứa Hưng Xương đều rất quy củ dán chặt vào thân thể mình, hắn không dám dịch ra bên ngoài một tấc không nói gì, thân thể vẫn cứ xê dịch ra bên ngoài.
 
Mắt thấy hắn xê dịch đến mép giường sắp rớt xuống đất, Diệp Tế Muội nhìn không nổi nữa chợt bật người ngồi dậy.

 
Vốn dĩ tinh thần Hứa Hưng Xương đang khẩn trương cao độ, lúc này lại càng kinh hãi giật mình kêu lên. Không đề phòng phía dưới, cả người liền rơi bịch một tiếng xuống đất, vừa vặn rơi xuống ván đạp chân ở trước giường.
 
Diệp Tế Muội không nhịn được, phốc một tiếng bật cười lên.
 
Sau khi cười xong liền xuống giường, lấy ra một chiếc chăn khác xếp gọn đặt lên trên giường. Sau đó quay đầu lại nói với Hứa Hưng Xương: "Hai người chúng ta phân chăn ngủ đi. Ngươi ngủ cái này."
 
Nói xong, bản thân lên giường trước, nằm dài bên trong giường chui vào trong chiếc chăn đang căng ra kia.
 
Vốn dĩ chuyện rớt xuống giường cũng đã là rất lúng túng rồi sau đó lại bị Diệp Tế Muội cười chê, mặt Hứa Hưng Xương đỏ rực như con tôm luộc. Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Tế Muội làm như vậy, hắn lại bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
 
"Cái kia, ta, ta..."
 
Hắn ấp úng mím môi muốn nói chuyện nhưng đã bị Diệp Tế Muội mỉm cười cắt ngang: "Ngươi không cần nói, ta hiểu rõ."
 

Còn rất quan tâm cấp cho hắn bậc thang đi xuống: "Hôm nay ta cũng bận rộn nguyên một ngày, rất mệt mỏi, ta đi ngủ trước. Ngươi cũng nhanh đi ngủ đi."
 
Nói xong liền nhắm hai mắt lại làm ra dáng vẻ ngủ say.
 

Hứa Hưng Xương thấy vậy lại đứng trước giường một lúc rồi cũng leo lên giường đi ngủ chui vào chiếc chăn Diệp Tế Muội vừa mới trải ra cho hắn.
 
Trong lòng cũng nói không ra là cảm giác gì, hắn không buồn ngủ lắm. Nhưng cũng không dám trở mình, lo lắng sẽ quấy nhiễu đến Diệp Tế Muội, chỉ hơi nghiêng đầu ở trên gối nhìn người đang ngủ say bên cạnh hắn.
 
Nhìn một lúc lại quay đầu lại, hai mắt nhắm lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
 
Thật ra ngay từ đầu Diệp Tế Muội đã không ngủ, chỉ là nhắm hai mắt lại. Chờ nghe thấy tiếng ngáy ngủ khe khẽ của Hứa Hưng Xương nàng mới nghiêng đầu qua mở hai mắt ra một khe hở nhỏ nhìn sang bên này.
 
Xem chừng Hứa Hưng Xương đã thực sự ngủ say, nàng mới mỉm cười thì thầm một tiếng: "Cái đồ mọt sách này."
 
Nói xong cũng nhắm mắt lại yên lặng ngủ thiếp đi.
 
Mặc dù đêm nay hai người không có làm chuyện thân mật nhất giữa phu thê nhưng đến cùng cũng coi như là cùng giường chung gối, tinh thần Diệp Tế Muội dĩ nhiên là khác với ngày trước. Cho nên bây giờ nhìn thấy Hứa Du Ninh chỉ cảm thấy càng thêm thân thiết hơn so với ngày hôm qua.
 
Càng phát ra thành tâm thật ý xem hắn như nhi tử thân sinh của mình mà đối đãi. Chắc cũng là do yêu ai yêu cả đường đi.
 
Liền cười hỏi: "Sao con lại dậy sớm như vậy? Mau trở lại phòng ngủ thêm một lát nữa đi, chờ làm xong bữa sáng ta sẽ đi gọi con."
 
Giọng nói không lớn. Là vì hôm qua Hứa Hưng Xương mệt nhọc cả một ngày bây giờ còn đang ngủ say, không muốn đánh thức hắn dậy.
 
Hứa Du Ninh mỉm cười đáp lời: "Con biết nương yêu thương con nhưng mỗi ngày con đều là thức dậy vào giờ này, nương để con trở về ngủ tiếp, con là ngủ không được. Không bằng con giúp nương làm chút chuyện?"
 
"Vừa mới sáng sớm, có thể có chuyện gì để làm? Chẳng qua cũng chỉ là nấu bữa sáng." Diệp Tế Muội cười khoát tay, nhẹ giọng nói, "Cái này ta đã làm quen nên không cần con giúp đỡ. Con đã ngủ không được thì trở về phòng làm chuyện của mình đi. Chờ ta có chuyện cần giúp đỡ lại gọi con sau."
 
Trong lòng Diệp Tế Muội cũng ngờ vực, đều nói Hứa Hưng Xương nghèo túng thế thì sao các món ăn trong bữa tiệc cưới ngày hôm qua lại có thể phong phú như vậy. Đêm qua nàng có hỏi Hứa Hưng Xương chuyện này, Hứa Hưng Xương cũng không giấu diếm, kể rõ chuyện Hứa Du Ninh đã âm thầm giấu diếm hắn điêu khắc gỗ kiếm tiền ba năm nay. Còn nói bây giờ hắn không phản đối Hứa Du Ninh làm chuyện này, nghe nói mấy ngày nay Hứa Du Ninh có nhận việc làm qua mấy ngày nữa sẽ phải giao hàng. Cho nên bây giờ Diệp Tế Muội mới có thể nói ra lời như vậy.
 
Hứa Du Ninh cũng không tiếp tục kiên trì nữa, mỉm cười nhìn Diệp Tế Muội kéo phía sau đại môn ra chốt cửa lại rồi đi ra khỏi phòng, lúc này mới quay xe lăn trở về phòng của mình.
 
Chân trời đã hiện ra vệt sáng trắng, ánh sáng ban mai mờ nhạt. Cửa sổ phòng lại ở hướng đông nên ánh sáng trong phòng vô cùng rực rỡ.
 
Ánh mắt Hứa Du Ninh nhìn một bên án thư đặt vài chồng tập sách lại nhìn một bên khác đặt mấy dao khắc kích cỡ không đều, khóe môi hơi giương lên, nở một nụ cười yếu ớt bất lực. Sau đó liền khom lưng đem bức tranh điêu khắc gỗ chưa hoàn thành dựa nghiêng trên vách tường kia cầm lên đặt trên thư án rồi chọn lấy một con dao khắc có kích cỡ phù hợp, cúi đầu bắt đầu tâm trọng bận rộn.
 
...
 
Diệp Trăn Trăn bên này quay trở lại giấc ngủ, nàng ngủ thẳng đến lúc Diệp Tế Muội vào phòng gọi nàng thức dậy, nàng mới xoa hai mắt ngồi dậy.
 
Diệp Tế Muội nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng này của nàng, chỉ cảm thấy đáy lòng mềm nhũn.
 
Mặc dù đã là hài tử tám tuổi cũng sớm biết tự mình mặc quần áo nhưng Diệp Tế Muội vẫn không nhịn được ngồi bên mép giường, cầm quần áo muốn mặc cho Diệp Trăn Trăn.
 
Diệp Trăn Trăn giật nảy mình.
 
Mặc dù bây giờ nàng rất thích Diệp Tế Muội nhưng nàng cũng đã lớn như vậy còn để cho Diệp Tế Muội mặc quần áo cho nàng, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy rất khó xử.
 
Vội vàng nhận lấy quần áo trong tay Diệp Tế Muội, nói: "Con, tự con xuyên."
 
Trong lòng khẩn trương, lời nói ra liền có mấy phần cà lăm.
 
Nhưng Diệp Tế Muội nghe thấy vẫn rất vui mừng.
 

Mặc dù hiểu rõ bây giờ Diệp Trăn Trăn đã có thể nói chuyện nhưng mà chỉ cần nghe thấy nàng mở miệng, Diệp Tế Muội vẫn sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp như cũ.
 
Liền đưa tay sờ đầu nàng, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương: "Trăn Trăn chúng ta có thể mở miệng nói chuyện thật tốt."
 
Hơn nữa bây giờ nhìn nàng không chỉ có thể mở miệng nói chuyện mà cũng có thể nghe hiểu được người khác nói gì. Cũng sẽ hỗ trợ làm một chút việc nhỏ, nhìn bắt đầu giống như hài tử bình thường.
 
Trong lòng càng cảm thấy cửa thành thân của nàng và Hứa Hưng Xương này rất tốt. Thậm chí cũng có chút hối hận, nếu như sớm biết được thành thân với Hứa Hưng Xương có thể làm cho Diệp Trăn Trăn ngay lập tức hết ngốc vậy thì nàng nên thành thân với Hứa Hưng Xương sớm một chút mới phải.
 
Nhìn thấy lúc Diệp Trăn Trăn mặc quần áo Ngọc Quan Âm đeo trên cổ kia lắc lư rơi ra bên ngoài quần áo, vội vàng bỏ vào trong quần áo cho nàng. Còn cẩn thận dặn dò nàng: "Sau này cái dây chuyền ngọc này con phải mang theo bên người, dù thế nào cũng không thể tách rời khỏi người trong giây lát nha."
 
Nàng luôn cảm thấy Diệp Trăn Trăn đột nhiên tốt lên chắc chắn là có liên quan đến cái dây chuyền Ngọc Quan Âm này, đều là do Quan Âm ở phía sau phù hộ. Chỉ lo lắng nếu dây chuyền Ngọc Quan Âm này không cẩn thận rơi mất, Diệp Trăn Trăn sẽ biến lại thành đồ ngốc một lần nữa.
 
Diệp Trăn Trăn đáng yêu nha một tiếng, vén chăn lên xuống giường mang hài.
 
Diệp Tế Muội chải tóc cho nàng, vẫn chải một đôi búi tóc.
 
Tiểu cô nương ở nông thôn cũng không có đồ trang sức gì, mỗi bên có thể buộc một đoạn dây buộc tóc màu hồng đã là rất tốt rồi. Cũng may mặc dù trong mắt người ngoài Diệp Tế Muội trông rất đanh đá chua ngoa nhưng thật ra là kiểu người rất cẩn thận tỉ mỉ. Mỗi lần làm quần áo mới cho Diệp Trăn Trăn nàng luôn sẽ đặt biệt cắt xuống hai mảnh vải dài nhỏ, dùng kim chỉ cẩn thận may viền ngoài lại. Chờ ngày nào cho Diệp Trăn Trăn mặc quần áo gì liền quấn hai dây buộc cùng màu sắc này lên trên búi tóc cho nàng làm trang sức.
 
Bộ quần áo hôm nay Diệp Trăn Trăn mặc vẫn là bộ quần áo màu hồng phấn ngày hôm qua cái kia. Bởi vì cổ áo đính vải màu đinh hương cho nên hai dây buộc tóc trên đầu cũng là màu đinh hương.
 
Chờ chải đầu xong, Diệp Tế Muội liền đi vào phòng bếp lấy một chậu nước đi qua để cho nàng rửa mặt.
 
Bếp lò nung xây ở nông thôn thường đặt hai cái nồi sắt lớn sâu cũng là có hai cái lòng bếp khác nhau. Một cái có thể dùng để nấu cơm còn một cái thì dùng để xào rau. Xung quanh hai cái nồi sắt lớn này còn có mấy nồi nhỏ khác đặt rải ra chính là chuyên dùng để nấu nước.
 
Thời gian nấu một bữa cơm đến khi thức ăn chín, nước ở trong mấy cái nồi nhỏ này cũng nóng lên vừa lúc có thể dùng để rửa mặt.
 
Chờ Diệp Trăn Trăn rửa mặt xong, Diệp Tế Muội liền bảo nàng đi gọi Hứa Du Ninh ra rửa mặt ăn cơm còn mình thì đi gọi Hứa Hưng Xương.
 
Diệp Trăn Trăn vốn cho là Hứa Du Ninh còn đang ngủ cho nên lúc đứng ở ngoài cửa còn đặc biệt đưa tay gõ gõ cửa. Nhưng nàng chỉ mới gõ được mấy lần, cánh cửa liền mở ra từ bên trong.
 
Nàng có chút kinh ngạc nhìn sang liền nhìn thấy trên người Hứa Du Ninh đã mặc tốt quần áo. Ánh mắt cũng rất sáng tỏ có thần, một chút cũng không giống dáng vẻ vừa mới thức dậy.
 
Lại nhìn thấy trên ống tay áo của hắn còn dính hai mảnh gỗ nhỏ vụn, chắc là hắn đã thức dậy từ sớm nên lúc nãy vẫn cứ điêu khắc bức tranh gỗ kia.
 
"Sớm."
 
Hứa Du Ninh mỉm cười chào hỏi với Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn cũng thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, nói sớm với hắn.
 
Sau đó đưa tay chỉ ra ngoài cửa, nói ra: "Nương bảo huynh, rửa mặt. Sắp ăn, bữa sáng."
 
Hứa Du Ninh mỉm cười nói cảm ơn với nàng.
 
Lúc này Hứa Hưng Xương cũng thức dậy, nhìn thấy Hứa Du Ninh liền đi đến phòng bếp lấy một chậu nước tới đặt lên trên giá rửa mặt, gọi hắn tới rửa.
 
Diệp Tế Muội chú ý đến cái chậu nước này không có hơn nóng, cẩn thận xem một chút thì đúng là một chậu nước lạnh. Liền nói Hứa Hưng Xương: "Ngươi xem ngươi đi, có nước nóng trong nồi ở trên bếp sao ngươi còn lấy một chậu nước lạnh tới cho hài tử rửa mặt? Cũng không nhìn xem bây giờ là mùa gì rồi. Cũng đã là cuối thu rồi rửa cái này không lạnh sao?"
 
Nói xong liền muốn đưa tay bưng chậu nước kia hắt ra ngoài cửa, lại lấy một chậu nước nóng qua đây.
 
Nhưng lại bị Hứa Hưng Xương đưa tay ngăn cản. Còn giải thích: "Hài tử A Ninh này từ nhỏ rửa mặt đều dùng nước lạnh. Không nói bây giờ đang cái mùa này mà cho dù là tam cửu (1) trời đông giá rét, hắn cũng dùng nước lạnh."
 

(1) tam cửu: ngày 19 sau đông chí đến ngày 27, thời gian lạnh nhất trong năm
 
Diệp Tế Muội nhìn Hứa Du Ninh một chút lại nhìn Hứa Hưng Xương một chút. Cuối cùng quyết định vẫn là nói với Hứa Hưng Xương.
 
Trải qua tối hôm qua, bây giờ trong lòng nàng thật sự đem Hứa Hưng Xương thành nam nhân của mình mà đối đãi ngay trước mình nam nhân đến đối đãi .
 
Mặc dù nam nhân của mình phải che chở nhưng nếu có chuyện gì sai thì chắc chắn cũng phải nói với hắn trước.
 
"Vậy ngươi liền không nói gì sao? Cứ như vậy nghe theo hắn? Ngươi có giống người làm cha không?"
 
Hứa Hưng Xương muốn nói nhưng Hứa Du Ninh đã mỉm cười mở miệng trước: "Nương, người đừng trách cha. Là chính con vẫn cứ muốn rửa bằng nước lạnh."
 
Sau đó Hứa Hưng Xương cũng phụ họa nói theo: "A Ninh là nam hài tử, nam hài tử không thể quá nuông chiều. Để cho hắn dùng nước lạnh rửa mặt cũng tốt, có thể nuôi dưỡng tính cách bền bỉ của hắn."
 
Trong lòng Diệp Tế Muội biết nói không lại hai phụ tử bọn họ liền gọi Diệp Trăn Trăn, hai người đi vào phòng bếp bưng đồ ăn đến gian nhà chính đặt lên trên bàn.
 
Tháng tám vừa mới thu hoạch các loại đậu vì thế buổi sáng lúc nấu cháo Diệp Tế Muội liền cho một nắm đậu xanh vào bên trong. Các món ăn đều là rau quả theo mùa, bầu nậm xanh xào, đậu dải xào còn có một chút miến cân còn dư lại từ mâm rượu ngày hôm qua liền làm miến cân xào chay.
 
Ngoài ra còn nướng mấy cái bánh trứng tráng hành hoa.
 
Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh đều là nam nhân, trên phương diện nấu cơm nấu thức ăn đều có hạn. Mặc dù trước đây cũng chưa từng bị đói bụng qua nhưng đến cùng cũng đều là tàm tạm ăn cho qua.
 
Ví dụ như chuyện ăn bữa sáng này, hai phụ tự bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là một bát cháo ăn kèm với một món ăn. Thậm chí có lúc cũng chỉ là một bát cháo cộng với một đĩa dưa muối đâu có giống như bây giờ vậy. Có cháo và một vài móm ăn không nói mà còn có bánh trứng tráng hành hoa để ăn.
 
Hơn nữa tay nghề nấu cơm làm món ăn của Diệp Tế Muội thật sự rất tốt. Liền không nói đến ba món ăn kia ngon như thế nào chỉ nói cái bánh trứng tráng hành hoa này, màu vàng óng, hai mặt nướng giòn giòn, cắn xuống một cái thì bên trong lại mềm mềm. Ngẫu nhiên ăn vào cắt nát hành hoa, giữa răng môi đều là mùi hương.
 
Diệp Tế Muội nhìn thấy Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh đều thích ăn bánh trứng tráng hành hoa nàng nướng, trong lòng vừa cảm thấy tự hào, vừa nhìn hai phụ tử bọn họ ánh mắt có thể gọi là trên cả yêu thương.
 
Cũng không biết cuộc sống trước đây của hai phụ tử bọn họ đến cùng là trải qua như thế nào.
 
"Các ngươi ăn từ từ thôi." Nàng mỉm cười đặt bát cơm trong tay xuống, "Sáng ngày mai ta đem bầu nậm cắt thành sợi mỏng thêm bột mì vào trứng gà và hành hoa, nướng bánh trứng tráng hành hoa bầu nậm cho các ngươi ăn."
 
Hai phụ tự bọn họ đều gật đầu. Hứa Hưng Xương còn khó có được nói ngọt ngào một lần: "Ngươi làm cái gì, chúng ta cũng ăn."
 
Nụ cười trên mặt Diệp Tế Muội càng nồng đậm.
 
Sau bữa ăn nói chuyện với Hứa Hưng Xương, hỏi những con gà và con lợn mà hôm qua nàng mang tới phải nuôi dưỡng ở chỗ nào, Hứa Hưng Xương nói: "Những chuyện này đều do ngươi làm chủ đi."
 
Ngụ ý chính là coi nàng thành nữ chủ nhân trong nhà, dù nàng an bài như thế nào, hắn cũng sẽ không phản đối.
 
Diệp Tế Muội cười cười, sau đó lại hỏi Hứa Hưng Xương chuyện ruộng đất và khoảng đất trồng rau trong nhà.