Hứa Du Ninh cũng mới vừa vào cửa liếc mắt nhìn thấy Diệp Trăn Trăn kéo cửa từ trong phòng đi ra.
 
Mặc một chiếc áo bông mới tà áo màu đỏ thẫm. Áo bông làm ra có chút lớn chắc là Diệp Tế Muội nghĩ đến tiểu hài nhi thường lớn nhanh, năm nay lớn một chút sang năm lại vừa vặn. Cũng vì để bảo vệ cổ không bị gió lạnh thổi tới cho nên áo làm ra chính là áo cổ đứng.
 

Vạt áo phía trước còn thêu một cành hoa mai cong cong. Cánh hoa màu hồng phấn nhạt dần, nhị hoa màu vàng nhạt, thân cành màu nâu.
 
Hứa Du Ninh nhận ra cái cành hoa mai này còn là do hắn vẽ. Là lúc trước Diệp Tế Muội đi tìm hắn, nói muốn khuôn mẫu của hoa mai, chỗ nàng không có liền bảo hắn vẽ ra một cành.
 
Lúc ấy hắn hỏi mới biết là muốn thêu lên trên áo bông mới làm cho Diệp Trăn Trăn, hắn cũng rất dụng tâm vẽ ra một cành.
 
Bây giờ nhìn thấy cành hoa mai trên vạt áo này, trong mắt của hắn nhịn không được nổi lên ý cười.
 
Diệp Trăn Trăn chú ý tới Hứa Du Ninh cũng đang mặc quần áo mùa đông mới. Là một chiếc áo dài cổ tròn màu xanh, rất vừa người, hiện ra Hứa Du Ninh giống như trúc xanh thanh tú nhàn hạ.
 
Cũng là Diệp Tế Muội làm ra. Năm nay Diệp Tế Muội làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mùa đông mới. Nàng cũng làm cho mình một chiếc. Mặc dù lúc ở trên trấn nàng không muốn dùng tiền mua cho mình một tấm vải nhưng sau đó Hứa Hưng Xương bồi nàng lại đi một chuyến lên trấn, tự mình chọn lựa cho nàng một tấm vải đem về.
 
Qua năm mới, mặc bộ đồ mới, như vậy mới càng có hương vị tết.
 
Diệp Trăn Trăn nhìn xong quần áo mới Hứa Du Ninh mặc trên người, ánh mắt dời lên trên mặt hắn, hỏi hắn: "Ca, sao huynh từ ngoài cửa đi vào?"

 

Nàng cảm thấy hôm nay nàng đã thức dậy rất sớm rồi, thật sự không nghĩ đến Hứa Du Ninh còn sớm hơn. Hơn nữa hắn rõ ràng cũng đã rửa mặt xong.
 
Hứa Du Ninh mỉm cười trả lời: "Bên ngoài đang có hạt tuyết rơi, ta mới đi ra ngoài nhìn xem một chút."
 
"Thật sao?"
 
Năm nay xem như là cái mùa đông ấm áp, cả một mùa đông đều không có khoảng thời gian đặc biệt lạnh.Trong lòng Diệp Trăn Trăn còn có chút đáng tiếc, cho rằng không có tuyết rơi.
 
Ở trong nhận thức của nàng cho rằng mùa đông không có tuyết rơi thì không thể gọi là mùa đông. Nhưng mà không nghĩ tới bây giờ ở bên ngoài lại đang có hạt tuyết rơi.
 
Đây chẳng phải là nói hôm nay vô cùng có khả năng sẽ tuyết rơi? !
 
Diệp Trăn Trăn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, xoay người chạy ra ngoài cửa.
 
Vừa đi ra ngoài liền nhìn lên bầu trời rất mãnh liệt, gió rất to, thổi vù vù. Hơn nữa thật sự đang có hạt tuyết rơi, làm lá cây của một gốc cây sơn trà trong sân vang lên tiếng lốp bốp.
 
Nhưng nàng mới nhìn được một lát đã bị Hứa Du Ninh gọi trở về phòng: "Bên ngoài gió lớn, quay về."
 
Diệp Trăn Trăn nha một tiếng. Chờ quay lại trong phòng, trên mặt nàng vẫn còn mang theo nụ cười rất hưng phấn.
 
Rõ ràng đối với chuyện tuyết rơi vào giao thừa này tất cả mọi người đểu rất vui mừng. Lúc cả gia vây quanh bên bàn ăn bữa sáng Diệp Tế Muội còn nói, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Hôm nay nếu thật sự có thể rơi một trận tuyết lớn, chắc chắn hoa màu thu hoạch năm sau sẽ rất tốt.
 
Hứa Hưng Xương thì lại văn vẻ nhỏ nhã đọc một bài thơ có liên quan đến tuyết rơi, trên mặt cũng không che dấu được ý cười.
 
Sau khi ăn xong Diệp Tế Muội thu dọn bát đũa đến phòng bếp tẩy rửa, sau đó liền bắt đầu nấu cháo gạo.
 
Ở thời điểm này cũng không có keo rắn trong suốt cùng các loại keo dính cao su, muốn dán cái vật gì cũng chỉ có thể dùng cháo gạo.
 
Diệp Trăn Trăn cũng không biết Diệp Tế Muội là nấu cháo gạo này như thế nào nhưng dù sao thì nó cũng rất là dính. Lúc nàng nhìn thấy Hứa Hưng Xương dùng bàn chải nhúng vào cháo gạo rồi quét lên mặt sau câu đối liền cảm thấy dùng cái cháo gạo này dán câu đối, coi như hôm nay gió lớn hơn chút nữa cũng không thổi bay đi được.
 
Có điều mặc dù gió không thổi câu đối bay đi được nhưng có thể thổi lên trên người vẫn là rất lạnh.
 
Diệp Trăn Trăn giúp Hứa Hưng Xương đem câu đối dán lên cửa sân, cửa phòng bếp, trên cửa chính xong, lúc trở lại phòng hai gò má đều đã bị gió thổi đến ửng đỏ, đôi bàn tay nhỏ bé cũng đông lạnh đỏ bừng.
 
Hứa Du Ninh thấy vậy, vội vàng đem tiểu thủ lô để trên đùi đưa qua: "Mau cầm lấy sưởi ấm."
 
Bởi vì do thời tiết năm nay ấm áp, cái tiểu thủ lô Diệp Trăn Trăn mua về tặng cho hắn này lúc sau hắn vẫn còn chưa có dùng tới. Vừa mới nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đi theo Hứa Hưng Xương ra ngoài dán câu đối, nghĩ tới lúc nàng trở về tay sẽ lạnh, mới đặc biệt đem cái tiểu thủ lô này lấy ra, đến phòng bếp đựng lửa than, để cho lúc Diệp Trăn Trăn trở lại có thể sưởi ấm tay.
 
Diệp Trăn Trăn nhận lấy, ấp một hồi lâu mới run rẩy nói ra một câu: "Bên ngoài thật là lạnh."
 
Nhưng cho dù hôm nay lạnh hơn nữa thì trên mặt nàng cũng mang theo nụ cười.
 
Bởi vì hôm nay rất có thể sẽ có tuyết rơi, bởi vì hôm nay là giao thừa, bởi vì bây giờ nàng có một nhà rất hòa thuận, người nhà rất yêu thương nàng. Những thứ này đều đáng giá làm cho nàng vui mừng.
 
Đem câu đối dán xong phía bên ngoài, tiếp theo là bắt đầu dán câu đối trong nhà.

 
Cửa phòng ngủ Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội, cửa phòng ngủ Diệp Trăn Trăn, cửa phòng ngủ Hứa Du Ninh đều được dán lên câu đối đỏ thẫm, phía trên đầu cửa còn dán treo lên cửa đồng tiền màu đỏ chót.
 
Diệp Trăn Trăn cảm thấy treo giấy tiền hình cửa này còn đẹp hơn hoành phi. Bởi vì tất cả hoành phi đều dán trên đầu cửa mặc dù cũng là màu đỏ chót, nhìn xem vui mắt nhưng cuối cùng vẫn không bằng treo giấy tiền hình cửa, chỉ dán khoảng một phần ba trên đầu cửa, còn lại chỗ hoa văn cát tường chạm rỗng tự nhiên đều rủ xuống xuống dưới. Hễ có một ít gió thổi đến, giấy tiền treo trên cửa liền nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, nhìn xem liền cảm thấy rất nhẹ nhàng phóng khoáng.
 
Đem câu đối cùng giấy tiền treo trên cửa dán xong, trong bát vẫn còn dư lại gần một nửa cháo gạo.
 
Diệp Trăn Trăn vừa mới nói xong với Hứa Hưng Xương, riềm giấy để tự nàng dán lên. Vì vậy lúc này nàng liền vội vàng đem riềm giấy Hứa Du Ninh cắt xong ngày hôm qua lấy ra hết. Sau đó lật lại, thích thú bừng bừng cầm bàn chải dính cháo gạo quét lên mặt sau riềm giấy.
 
Hứa Du Ninh ở bên cạnh hỗ trợ. Hứa Hưng Xương cũng yên tâm để cho hai huynh muội bọn họ làm chuyện này liền múc chậu nước ấm rửa tay rồi sau đó đi đến phòng bếp giúp đỡ Diệp Tế Muội.
 
Hôm nay chính là 30 tết, cơm tối chắc chắn sẽ rất phong phú, Diệp Tế Muội đã vừa bắt tay vào chuẩn bị.
 
Diệp Trăn Trăn dán riềm giấy lên cửa sổ trong phòng Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội trước, chờ dán xong rồi nàng liền bắt đầu dán trong phòng Hứa Du Ninh. Cuối cùng mới bắt đầu dán phòng của mình.
 
Cầm lấy bốn tờ giấy dán con thỏ kia, Diệp Trăn Trăn nhìn thế nào vẫn đều yêu thích lắm. Vừa quét cháo gạo lên mặt sau riềm giấy, nàng vừa cười nói với Hứa Du Ninh: "Đây là một nhà bé thỏ con. Huynh nhìn đi, đây là thỏ cha, đây là thỏ mẹ, đây là thỏ ca ca, đây là thỏ muội muội."
 
Sau khi nói xong nàng liền cảm giác mình thật sự là càng sống càng nhỏ hơn. Nhìn xem những lời nàng vừa mới nói này thật đúng là giống như lời nói của tiểu hài nhi.
 
Nhưng Diệp Trăn Trăn cảm thấy thật ra như vậy cũng rất tốt. Ở đời trước nàng nhớ rõ có một câu rất thịnh hành, cầu mong ngươi trốn đi nửa đời lúc trở về vẫn là thiếu niên. Ý nghĩa không phải là nói người ta phải giữ gìn sự ngây thơ chất phác, không quên tư tưởng ban đầu hay sao. Chỉ cần sống vui vẻ, nàng bằng lòng bản thân giống như một tiểu hài nhi mãi mãi.
 
Hứa Du Ninh cũng mỉm cười. Vì lời nói trẻ con của Diệp Trăn Trăn nói tính trẻ con mà nói cũng là vì hắn tiện tay cắt một tờ riềm giấy mà Diệp Trăn Trăn lại yêu thích như vậy.
 
Liền nói ra: "Vậy thì sau này ăn tết ta đều sẽ cắt riềm giấy cho muội."
 
Diệp Trăn Trăn vui sướng gật đầu một cái: "Được. Sau này mỗi năm riềm giấy đều sẽ do muội dán."
 
Hứa Du Ninh mỉm cười đồng ý. Diệp Trăn Trăn cũng đã quét cháo gạo lên mặt sau riềm giấy xong, hai tay liền cầm lấy mép riềm giấy đi đến phòng của mình.
 
Hứa Du Ninh cũng quay xe lăn đi theo nàng vào phòng.
 
Trong nhà ở nông thôn không có trang trí nhiều loại đồ vật gì, đều là một ít đồ dùng cần thiết trong nhà, trong phòng Diệp Trăn Trăn cũng là như thế.
 
Bày một chiếc giường giản dị, chỉ có một rương quần áo. Vốn là có một chiếc bán vuông nhỏ hơi cũ đặt gần đầu giường dùng để đặt một ít đồ vật linh tinh lặt vặt nhưng từ lúc Diệp Trăn Trăn đi theo Hứa Du Ninh học viết chữ sau đó liền đem chiếc bàn vuông nhỏ dời đến phía trước cửa sổ.
 
Bây giờ trên chiếc bàn vuông nhỏ đang đặt một chồng giấy. Có giấy trắng cũng có giấy đã viết chữ. Hai quyển sách hơi cũ. Ngoài ra chính là một nghiên mực mộc mạc và giá để bút hình con thỏ kia. Phía trên giá để bút đặt một cây bút lông.
 
Cái giá để bút hình con thỏ này vốn là một đôi nhưng Diệp Trăn Trăn cảm giác mình dùng một cái là đủ nên liền đem một cái giá để bút hình con thỏ khác đặt lên trên thư án Hứa Du Ninh, nói hắn cứ dùng bình thường.
 
Mặc dù cửa sổ xây trên tường cũng không cao nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn còn nhỏ, vì vậy lúc dán riềm giấy phải đem một chiếc ghế trúc nhỏ tới đây đệm lên.
 
Nàng vừa mới dán riềm giấy trong phòng Hứa Du Ninh xong sau đó cũng đã đem theo chiếc ghế trúc nhỏ dời đến dưới cửa trong phòng mình. Lúc này nàng trực tiếp bước chân lên trên ghế dán riềm giấy lên cửa sổ là được.
 
Bởi vì hôm nay gió lớn cho nên cửa sổ vừa cũng mới đóng lại. Nhưng lúc này dán riềm giấy lên, Diệp Trăn Trăn quan sát xem xét một lúc, cảm thấy liên quan đến cửa sổ đều vui mừng đẹp mắt lên. Nhất thời hứng khởi liền đem cửa sổ đẩy ra một khe hở nhỏ, từ trong phòng nhìn ra bên ngoài.
 

Sau đó liếc mắt liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã không có hạt tuyết rơi nữa mà là tuyết đang rơi.
 
Bông tuyết không lớn, còn rất nhỏ. Bị gió thổi bay bay nhẹ nhàng giống như bông liễu ngày xuân.
 
Điều bất ngờ này không phải là chuyện đùa, nàng quay đầu qua liền mỉm cười gọi Hứa Du Ninh "Ca, ca, bên ngoài tuyết rơi."
 
Nói xong liền muốn từ trên ghế nhảy xuống dưới.
 
Bởi vì trong lòng quá hưng phấn, nhất thời không kịp chú ý dưới chân, chiếc ghế trúc nhỏ đặt cũng không đặc biệt chắc chắn lắm. Vì vậy lúc nhảy xuống thân thể không giữ được cân bằng liền nhìn thấy sắp ngã sấp xuống bên cạnh..
 
Cũng may mặc dù Hứa Du Ninh đồng ý để cho nàng dán riềm giấy nhưng đến cùng cũng lo lắng nàng còn nhỏ, đứng trên mặt ghế sẽ không an toàn. Cho nên lúc nàng dán riềm giấy hắn vẫn ở bên cạnh nàng. Bây giờ nhìn thấy thân người nàng chênh vênh liền vội vươn tay ta nắm chặt lấy cánh tay của nàng kéo về phía mình.
 
Hắn quanh năm điêu khắc gỗ, sức lực trên tay không nhỏ, kéo một phát này Diệp Trăn Trăn liền trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn.
 
Hứa Du Ninh chỉ lo lắng nàng sẽ ngã sấp xuống, tay kia cũng vội vươn ra muốn ôm lấy nàng. Mà Diệp Trăn Trăn chỉ hưng phấn với chuyện bên ngoài đang có tuyết rơi, không chờ cơ thể đứng vững đã giãy giụa mở tay Hứa Du Ninh ra rồi chạy ra ngoài cửa.
 
Vừa chạy vừa lớn tiếng gọi Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội: "Cha, nương, bên ngoài có tuyết rơi."
 
Trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
 
Hứa Du Ninh dở khóc dở cười.
 
Lúc Diệp Trăn Trăn vừa mới tới nhà bọn họ hắn vẫn cảm thấy nàng là một tiểu cô nương rất trầm tính nhưng còn chưa đầy nửa năm tính tình của nàng dần dần sáng sủa hoạt bát lên. Thậm chí thỉnh thoảng còn sẽ tranh luận nghịch ngợm với người khác.
 
Liền giống như vốn cho rằng nàng chẳng qua là một con mèo con vô cùng nghe lời, nói không nhiều lắm nhưng về sau dần dần quen thuộc lên, mới biết được cái con mèo con này thật ra cũng có móng vuốt. Thậm chí còn có lúc nàng sẽ duỗi móng vuốt nhỏ ra cào cào ngươi.
 
Nhưng Hứa Du Ninh cảm thấy Diệp Trăn Trăn như bây giờ là rất tốt, càng có tinh thần mà cái tuổi này của nàng nên có. Hơn nữa người trong nhà cũng là vì có nàng mới có thể có thêm nhiều niềm vui và tiếng cười.
 
Mặc dù Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đều là người lớn nhưng mà đối với chuyện tuyết rơi giao thừa này bọn họ cũng đều rất vui mừng.
 
Sau khi hai người nghe thấy Diệp Trăn hò hét đều từ trong phòng bếp đi ra. Hứa Du Ninh cũng lăn xe lăn đến ngoài cửa, dừng lại bên người Diệp Trăn Trăn.
 
Diệp Trăn Trăn còn đưa tay đón lấy một đóa bông tuyết, sau đó xoay người mỉm cười đưa cho Hứa Du Ninh nhìn xem: "Ca ca, huynh nhìn xem, bông tuyết này."
 
Hứa Du Ninh ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ nhìn thấy lúm đồng tiền bên gò má nàng lộ ra nhàn nhạt, giữa lông mày tràn đầy tinh thần, cả người trong sáng đáng yêu nói không nên lời.