Hứa Du Ninh tất nhiên là không sợ Diệp Tu Sơn, nhưng cũng không nghĩ tới Diệp Trăn Trăn lại đứng cản trước mặt hắn.
 
Rõ ràng là rất người rất nhỏ con, thân thể cũng rất tinh tế. Rõ ràng trong lòng nàng cũng rất sợ hãi, Hứa Du Ninh có thể thấy đôi tay để xuôi bên thân của nàng nắm chặt, tấm lưng đơn bạc hơi run rẩy nhè nhẹ. Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn là nghĩa vô phản cố* che chắn trước mặt hắn.
 

*Làm việc nghĩa không từ nan
 
Trong lòng Hứa Du Ninh vừa cảm động, lại vừa khổ sở.
 
Cảm động thì đương nhiên không cần phải nói, hiếm khi Diệp Trăn Trăn đối xử với hắn như thế. Khổ sở chính là, nếu chân của hắn hiện tại có thể lành, Diệp Trăn Trăn cũng không cần phải lo lắng cho hắn như vậy.
 
Hắn lớn hơn Diệp Trăn Trăn, là huynh trưởng của Diệp Trăn Trăn. Sao có thể để một tiểu cô nương như Diệp Trăn Trăn đứng trước mặt bảo vệ hắn chứ?
 
Liền nhoài người ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Diệp Trăn Trăn, kéo nàng đến phía sau mình.
 
Cho dù hiện tại hắn là người tàn phế, nhưng cũng muốn bảo vệ nàng thật tốt.
 
Niềm tin này khiến nội tâm hắn trở nên mạnh mẽ, khí thế trên người cũng càng thêm trầm ổn, uy nghiêm. Không chút sợ hãi chống lại ánh mắt Diệp Tu Sơn.
 
Diệp Tu Sơn cuối cùng không dám động thủ thật, trong mũi hừ một tiếng, xoay người nổi giận đùng đùng bỏ đi.

 
Diệp Tiểu Đông thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

 
Thấy hai người bọn họ đi xa, Hứa Du Ninh mới quay đầu lại nói với Diệp Trăn Trăn.
 
"Ta là huynh trưởng của muội, lớn hơn muội, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ có ta che cho muội, sao có thể để muội đứng trước ta che chở? Vừa rồi muội có biết là nguy hiểm cỡ nào hay không?"
 
Càng nói về sau, thần sắc và ngữ khí của hắn cũng càng thêm nghiêm nghị
 
Thực ra nếu nói chính xác, vừa rồi Diệp Trăn Trăn cũng không biết nguy hiểm cỡ nào, chỉ là theo bản năng che chắn trước người Hứa Du Ninh. Lúc này sự tình qua đi, hồi tưởng lại, nàng mới cảm thấy nghĩ thôi cũng đủ sợ.
 
Diệp Tu Sơn dáng dấp nhân cao mã đại*, một cánh tay to như quạt hương bồ. Lực tay khẳng định cũng rất lợi hại, vừa nãy nàng cũng nghe được âm thanh hắn bóp quả hạnh đào. Vậy thì nếu như lúc ấy Diệp Tu Sơn thật sự dùng một bàn tay hoặc một nắm đấm vung về phía nàng. . .
 
*Cao to vạm vỡ
 
Trong lòng Diệp Trăn Trăn không khỏi run lên.
 
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, nàng vẫn sẽ chắn trước mặt Hứa Du Ninh.
 
Hắn là huynh trưởng của nàng, người nhà của nàng, lại hành động bất tiện, nếu hắn gặp nguy hiểm, nàng làm muội muội sao có thể không đứng ra bảo vệ hắn?
 
Mặc kệ sẽ phải trả cái giá lớn đến đâu, dù sao nàng không có khả năng ở ngoài sáng biết Hứa Du Ninh có thể gặp nguy hiểm mà đứng bất động sau lưng hắn làm như không biết được.
 
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Hứa Du Ninh, Diệp Trăn Trăn cũng không dám đem trong lòng mình nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu vâng một tiếng.
 
Trước mắt ậm ừ cho qua rồi nói sau. Chẳng lẽ muốn vì chuyện này cãi nhau với Hứa Du Ninh, làm hắn tức giận? Hắn nói như vậy không phải bởi vì quan tâm nàng, muốn bảo vệ nàng hay sao? Cho nên không cần thiết cứ phải tranh thắng thua với hắn.
 
Hứa Du Ninh nghe nàng đồng ý, thần sắc trên mặt lúc này mới dễ nhìn hơn một chút.
 
Có điều sau đó nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi thấp đầu xuống, ngón tay chơi đùa với tiểu hồ lô trên đai lưng, trên mặt là biểu cảm lơ đễnh thì biết được lời hắn vừa nói Diệp Trăn Trăn khẳng định không nghe lọt, chỉ ngoài mặt ứng phó hắn mà thôi.
 
Cùng nhau ở chung được thời gian dài như vậy, Hứa Du Ninh cũng biết Diệp Trăn Trăn mặc dù là người nhu thuận, nhưng kỳ thật bên trong cũng rất quật cường. Chỉ sợ lần sau lại gặp chuyện như vậy nữa, nàng vẫn sẽ đứng ra che chắn trước người hắn?
 
Hứa Du Ninh nhất thời đã cảm thấy rất bất đắc dĩ, âm thầm thở dài một hơi.
 
Không khỏi căm ghét bản thân là người tàn phế. Nếu không, hắn sẽ luôn bảo vệ Diệp Trăn Trăn ở sau lưng mình.
 
Vừa rồi Hứa Hưng Xương thật sự là bị chọc đến tức điên, đầu óc quả thực như muốn ngừng suy nghĩ, chỉ ngây ngốc nghe Hứa Du Ninh nói chuyện với Diệp Tu Sơn, nhìn Hứa Du Ninh xem xong văn thư rồi nhận túi tiền, gọi Diệp Tu Sơn ngày mai tới nhận nhà.
 
Rõ ràng mỗi một chữ đều vào tai của ông, mỗi một hình ảnh cũng đều rơi vào trong mắt của ông, nhưng ông giống như một đứa ngốc, không rõ những thứ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
 
Cho đến hiện tại Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông đi một hồi lâu, ông mới như người giật mình tỉnh lại, biết được rốt cuộc những lời kia đại biểu cho thứ gì.
 
Hứa Du Ninh lại dám tự tiện nhận tiền của Diệp Tu Sơn, bảo Diệp Tu Sơn sáng mai tới nhận nhà!
 
Như vậy nói cách khác, căn nhà ông sống từ nhỏ đến lớn giờ là của Diệp Tu Sơn đúng không? Mà ông, phải hoàn toàn rời khỏi nơi này?
 
Nhất thời cũng không biết cảm xúc trong lòng là gì, ngón tay chỉ vào Hứa Du Ninh đều đang phát run. Muốn nói hắn vài câu, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết trợn mắt nhìn hắn.

 
Diệp Tế Muội biết ông quá tức giận. Trong lòng chắc chắn cũng thống khổ. Mặc kệ là ai, khi biết căn nhà mình sống mấy chục năm bỗng nhiên đưa cho người khác, trong lòng đều sẽ khổ sở.
 
Lại giả ngơ nói gió quá lớn, mấy người đứng ở chỗ này hóng gió à? Hơn nữa Diệp Trăn Trăn vừa mới khỏi phong hàn, đừng để cảm lạnh lại.
 
Rồi vội mở miệng thuyết phục Hứa Hưng Xương: "Có lời gì chúng ta trở về phòng nói."
 
Nói xong, một mặt đỡ Hứa Hưng Xương quay người đi về phòng, một mặt quay đầu kêu Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn một tiếng, bảo hai người bọn họ cũng nhanh chóng trở về.
 
Chờ trở lại trong phòng, Diệp Tế Muội vừa đỡ Hứa Hưng Xương ngồi xuống ghế, Diệp Trăn Trăn cũng đẩy Hứa Du Ninh vào nhà.
 
Khí sắc trên mặt Hứa Hưng Xương cũng thay đổi, ngực đang phập phồng kịch liệt, vừa thấy Hứa Du Ninh vào phòng là mở miệng nói hắn: "Ngươi. . ."
 
Thế nhưng vừa nói ra chữ ngươi đã bị Hứa Du Ninh cắt đứt.
 
"Cha, ngươi lấy ra được văn thư năm đó tổ phụ và Diệp Hải bán phòng mua nhà sao?"
 
Đối đầu với ánh mắt bình tĩnh của hắn, Hứa Hưng Xương khẽ giật mình.
 
Sau một lát ông lắc đầu, có chút nhụt chí trả lời: "Ta không lấy ra được."
 
Vốn là thứ không tồn tại thì sao ông có thểm cầm ra được?
 
Hứa Du Ninh liền hỏi lại: "Vậy nhân chứng liên quan đến chuyện năm đó, người có thể mời đến hắn tới nói chuyện sao?"
 
Người cũng đã chết nhiều năm, chỉ sợ xương cốt cũng đã hóa thành tro bụi, ông đi nơi nào mời hắn tới nói chuyện? Tìm đạo sĩ chiêu hồn à?
 
Hứa Hưng Xương càng thêm chán nản: "Không thể."
 
Ông cũng là người hiểu chuyện. Mặc dù vừa nãy nhất thời tức giận, còn có mấy phần oán trách Hứa Du Ninh tự ý quyết định, nhưng mà lúc này bị Hứa Du Ninh hỏi hai câu, ông liền hiểu được chuyện này cho dù ông có tiếp tục cùng Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông ầm ĩ thì cũng không có khả năng cứu vãn.
 
Ngược lại Hứa Du Ninh giải quyết dứt khoát như vậy, hai hại lấy nhẹ mới là quyết định sáng suốt nhất.
 
Nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn còn khó chịu, cho nên nặng nề thở dài một hơi ra, khuôn mặt ảm đạm không nói gì nữa.
 
Nhưng Diệp Tế Muội muốn ông nói chuyện. Từ nãy đến giờ, bà còn không hiểu đầu đuôi câu chuyện là như thế nào.
 
Bèn quay đầu nhìn ông, nói lên nghi vấn trong lòng.
 
Hứa Hưng Xương khoát tay áo. Ông không có tâm tình, cũng không còn khí lực để trả lời. Nhưng ông lại nhìn Hứa Du Ninh, ra hiệu hắn trả lời.
 
Thế là Hứa Du Ninh thay ông, dăm ba câu kể rõ câu chuyện.
 
Diệp Tế Muội nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình, mở miệng là mắng Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông không phải người.
 
Làm người chẳng lẽ không nên chú trọng hai chữ thành tín? Hai nhà người đều đã nói xong chuyện mua phòng bán nhà, nhà Diệp Hải cũng đã bán nhận tiền rồi, bây giờ lại có mặt mũi tới đây nói là không bán, vẫn chỉ là cầm? Còn chạy tới, mang theo tiền năm đó cầm đòi chuộc lại?

 
Phải biết thời điểm cầm nhà tiền đó có thể không bằng một nửa giá nhà.
 
Bị kích thích, Diệp Tế Muội đứng lên muốn đi tìm Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông nói đạo lý.
 
Nhưng bị Hứa Du Ninh gọi lại: "Nương, nếu hai người bọn họ thật sự là người biết đạo lý, cũng không làm được chuyện như ngày hôm nay."
 
Diệp Tế Muội lại nói muốn đi tìm tộc trưởng, để tộc trưởng phân xử.
 
Hiện tại Diệp Tu Hòa làm tộc trưởng, xử sự coi như công chính, cho nên Diệp Tế Muội cũng tín nhiệm ông.
 
Nhưng Hứa Hưng Xương giữ bà lại.
 
"Cho dù ngươi bây giờ đi tìm tộc trưởng cũng vô dụng. Chuyện này dù cho mang lên công đường, chúng ta không đưa ra được văn thư bán phòng mua nhà năm đó, không mời ra được vị nhân chứng năm đó, đến cuối cùng chúng ta vẫn là người thua."
 
Nói đến đây, Hứa Hưng Xương thở dài một hơi, đứng lên nhìn xung quanh phòng một chút, nói: "Thôi, chuyện này cứ như vậy đi. Người sống một đời, có những chuyện thường không như ý, cái này cũng không không xem là gì. Chúng ta vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc là quan trọng nhất."
 
Diệp Tế Muội thấy ông cũng đã nói như vậy nên cũng đành thôi.
 
Cũng không cần lo lắng cả nhà không có chỗ ở, căn nhà lúc đầu của Diệp Tế Muội không phải vẫn luôn ở nơi đó sao? Mà nói tường tận, nhà đó còn tốt hơn nhà Hứa Như Xương gấp mấy lần.
 
Có điều lúc Diệp Tế Muội gả tới đồ đạc bên kia cơ bản cũng mang tới, lúc này lại phải chở tất cả về. Lại thêm Hứa phụ và Hứa Hưng Xương cũng có một số đồ đạc, số lượng vận chuyển đúng thật không nhỏ.
 
Diệp Tế Muội suy nghĩ, dựa vào cả nhà bọn họ vận chuyển thì không được. Nếu tìm người đến giúp đỡ, thứ nhất trong lúc cấp thiết nơi nào có thể tìm được nhiều người như vậy? Thứ hai, tìm người không thể không dùng tiền, không thể không mời bọn họ ăn uống một bữa được. Thế là sau một hồi suy nghĩ, quyết định đi nhà Diệp Ngọc Trân mượn xe trâu.
 
Diệp Ngọc Trân hỏi rõ tình huống, sau khi hiểu rõ, giống như cùng chung mối thù mắng to Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông không phải người. Còn khuyến khích Diệp Tế Muội không thể cứ để như vậy, nhất định phải cho chửi Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông một trận thật lớn.
 
Nhưng bị Diệp Tế Muội lắc đầu cự tuyệt: "Ta là không sợ cái gì, chuyện này có cãi nhau to ta cũng không sao, dù thế nào ta vốn là người không biết xấu hổ. Nhưng ta thấy tú tài nhà ta trong lòng hắn khổ sở vô cùng, hắn lại là người da mặt mỏng, chuyện này nếu tiếp tục ầm ĩ ta sợ trong lòng hắn sẽ khổ sở hơn. Chỉ có thể trước cứ tính như vậy, chờ sau này rảnh rỗi ra tay, dạy dỗ bọn họ một trận nên thân."
 
Diệp Ngọc Trân nghe vậy thì phì cười: "Từ lúc ngươi gả cho Hứa tú tài, cái tính tình này cũng tốt rồi. Một chuyện uất ức như vậy ngươi còn có thể nhịn được không ầm ĩ? Chuyện này nếu là ta, không cào nát mặt hai người bọn họ, mắng chúng thành rùa đen rút đầu, nếu không còn không biết xấu hổ đi lại trong thôn thì không tính."
 
Diệp Tế Muội cười cười không nói.
 
Có thể thật sự là sau khi gả cho Hứa Hưng Xương tính tình của bà cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều. Trước kia chỉ biết đánh đá, giỡn cợt, bây giờ làm gì cũng phải nghĩ xem mình có bao nhiêu phần thắng. Nếu biết rõ lấy trứng chọi đá thì bà sẽ không làm.
 
Cũng may Diệp Ngọc Trân cũng không nói thêm gì nữa, thậm chí còn kêu trượng phu của mình tới, hai người bọn họ muốn đi giúp Diệp Tế Muội thu dọn đồ đạc.
 
Chờ ba người đuổi xe trâu đến nhà Hứa Hưng Xương, chỉ thấy Diệp Trăn Trăn cầm giỏ rau và dao đang ở bên trong vườn rau đào đất.