Diệp Trăn Trăn đang hối hận mình vừa rồi hành xử quá kích động, vì sao trước đó không thèm động não suy nghĩ một chút.
Nửa đêm đi kéo tiết khố của người khác, còn muốn nhìn sát như vậy, người bình thường cũng không làm ra được chuyện như vậy đi? Cũng khó trách vừa rồi Hứa Du Ninh lại hỏi nàng đang làm cái gì.

Không nói bây giờ trong lòng Hứa Du Ninh sẽ nghĩ nàng như thế nào. Sẽ nghĩ rằng nàng là người không có một chút cảm giác xấu hổ nào hay không? Chính nàng cũng đã cảm thấy rất xấu hổ, xem thường bản thân mình.
Dù sao bây giờ nàng đã không còn mặt mũi nào để nhìn Hứa Du Ninh nữa.
Liền nghĩ nếu không thì nàng vẫn nên xuống giường, ngồi lên cái ghế bên cạnh trông coi Hứa Du Ninh đi.
Lúc này nàng chợt nhận ra được Hứa Du Ninh đột nhiên ngồi thẳng người, trong lòng lại giật nảy mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn sang.
Ánh trăng sao ở bên ngoài cửa sổ xuyên vào trong phòng, chỉ thấy Hứa Du Ninh không biết đang nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt nghiêm túc ngưng trọng lại.
Diệp Trăn Trăn chỉ cho là hắn vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi, trong chốc lát trên mặt nàng càng cảm thấy nóng hầm hập. Cũng càng ngồi ở trên giường không yên.
Vì vậy nàng liền cúi mặt xuống, ngập ngừng ậm ừ nói ra: "Ca, ca ca, không thì muội vẫn không nên ngủ ở trên giường huynh. Muội, muội ngồi trên ghế đi."
Nói xong, vừa muốn vén chăn lên xuống giường.

Nhưng cổ tay phải đột nhiên bị Hứa Du Ninh đưa tay giữ chặt lại. Nàng quay đầu lại chỉ thấy thần sắc trên mặt Hứa Du Ninh có chút kỳ lạ.
Nói không ra là vui mừng hay nhiều một chút là nghi hoặc. Dù sao trước đây Diệp Trăn Trăn chưa từng thấy qua thần sắc trên mặt hắn như vậy.
Ngay lập tức trong lòng liền khẩn trương lo lắng, vội vàng nhẹ giọng hỏi thăm: "Ca ca, huynh, huynh làm sao vậy?"
Đừng thật sự là bị nàng làm cho tức giận vì chuyện vừa rồi đi? Nhưng trời đất chứng giám, lúc ấy nàng chỉ muốn nhìn chỗ vết thương của hắn, căn bản không nhìn thấy bất cứ vật nào khác nha.
Ân, nhưng vẫn thấy được chỗ bắp đùi. Chưa kể, làn da Hứa Du Ninh sinh ra còn rất trắng. Hình dáng chân cũng đẹp mắt. Thon dài, đường cong thanh thoát, chắc chắn dáng người sau này thấp không nỗi.
 
"Trăn Trăn, cao dược kia, "
 
Hứa Du Ninh do dự một lúc mới từ từ mở miệng. Giống như cũng không biết nên nói thế nào với Diệp Trăn Trăn, cũng chỉ mơ hồ nói ra: "Hình như, có chút dùng được."
 

Diệp Trăn Trăn khẽ giật mình, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng những lời này của hắn là có ý gì.
 
Cũng không thể nói là vui mừng, nhất định cũng gần giống vui mừng khôn xiết.
 
"Huynh, huynh là nói, bây giờ chân của huynh, có, có cảm giác?"
 
Hứa Du Ninh gật nhẹ đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua đùi phải của mình: "Nhói nhói."
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Chẳng lẽ nhói nhói còn là chuyện tốt?
 
Hơn nữa rõ ràng cái mức độ nhói nhói này còn không nhẹ, nếu không thì cái trán Hứa Du Ninh cũng không đến nỗi thấm ra mồ hôi lạnh, ngón tay lạnh buốt như vậy.
 
Phải biết rằng cái vị này chính là cái loại người ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, động thủ liền có thể bẻ gãy xương gãy của mình, tối đa cũng chỉ đau đớn kêu lên một tiếng.
Diệp Trăn Trăn liền đem cái nghi vấn trong lòng này hỏi ra. Sau đó chỉ thấy trên mặt Hứa Du Ninh mang theo nụ cười nhẹ trả lời: "Trước kia đùi phải ta bị gãy, ở chỗ này một chút giác cũng không có."
 
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, cũng có chút hiểu ra.
 
Cái này tương tự với giống như không có tin tức liền là tin tức tốt. Đôi khi, đau nhức lại là một chuyện tốt, ít nhất chứng minh cái chân này bắt đầu từ từ có cảm giác.
 
Diệp Trăn Trăn vui mừng cũng không biết phải làm gì nữa. Trong lòng chỉ lặp đi lặp lại có một câu, Kim đại sư thật không có lừa gạt ta! ! Hắc ngọc đoạn tục cao này thật sự lại là thần dược! !
 
Cho dù chỉ là giống cái tên nhưng nó cũng vẫn là thần dược! !
 
Trong chốc lát lại lo lắng vừa rồi nàng xoa ít cao dược kia liền hỏi Hứa Du Ninh: "Ca ca, nếu không thì muội lại xoa thêm một chút nữa lên trên đùi huynh đi?"
 
Xoa nhiều một chút mới có thể tốt lên nhanh hơn nha.
 
Hứa Du Ninh mỉm cười lắc đầu: "Tạm thời không cần. Chờ thêm hai ngày nữa rồi xem xét tình hình."
 
Diệp Trăn Trăn vô cùng tín nhiệm hắn, chỉ cần là lời hắn nói ra chắc chắn nàng đều cảm thấy rất có lý nên cũng không kiên trì nữa.
 
Nhưng thật sự trong lòng nàng rất là vui mừng liền ngồi ở đó cười ngây ngốc. Cuối cùng thậm chí còn không có khống chế được mình, đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy Hứa Du Ninh, cười nói: "Ca ca, muội rất vui."
Lúc trước nàng vẫn lo lắng thứ mình mua được chính là thuốc giả, không nói đến việc không có một chút tác dụng nào mà còn phải liên lụy đến Hứa Du Ninh bẻ gãy xương gãy, chịu đựng nỗi đau lớn như vậy. Nhưng mà bây giờ Hứa Du Ninh lại nói cái cao dược này hiệu nghiệm.
 
Vậy thì có phải sau này Hứa Du Ninh liền có thể đứng lên được không?
 
Trong đầu tưởng tượng đến dáng vẻ đi đứng sau này của Hứa Du Ninh có thể giống như người bình thường, nàng liền phấn khích hận không thể bật nhảy người lên, hai tay ôm lấy Hứa Du Ninh cũng siết chặt thêm chút nữa.
 
"Ca ca, ca ca, " lúc nàng nói chuyện trong giọng nói cũng không thể che giấu hết niềm vui cùng xúc động, đầy ắp đến nỗi chỉ muốn chực tràn ra ngoài, "Chờ chân huynh tốt lên rồi, hai người chúng ta liền cùng nhau đi thả diều chim én huynh làm có được không?"
 
Hôm qua con diều chim én kia chỉ vừa mới cỗ thành hình nhưng hôm nay nàng đi theo Diệp Tế Muội đi lên trên trấn một chuyến mua cao dược, lúc trở về liền phát hiện con diều này cũng đã làm xong.
 

Hứa Du Ninh buộc khung xương con diều, dán giấy, chim én phía trên cũng là hắn tự tay vẽ ra. Rất xinh đẹp, cũng rất sinh động như thật.
 
Diệp Trăn Trăn thật lòng cảm thấy Hứa Du Ninh quả thật là người không có việc gì là làm không được. Có lẽ trên đời này sẽ không có chuyện hắn không biết làm đi?
 
Hứa Du Ninh cũng không biết ở trong lòng Diệp Trăn Trăn hình tượng của hắn lại to lớn vĩ đại như vậy. Bây giờ hắn chỉ biết mình có chút phát mộng.
 
Từ lúc ban đầu hai người bọn họ khách sáo xa cách lẫn nhau càng về sau thì lại gần gũi không đề phòng nhưng Diệp Trăn Trăn nhiều nhất cũng chỉ sẽ ôm lấy cánh tay của hắn mà thôi. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng ôm lấy hắn thân mật như vậy.
 
Hắn chỉ cảm thấy thân thể tiểu cô nương trong lòng nhẹ bẫng mềm mại. Lúc cúi đầu cẩn thận nhìn ngắm nàng, bên trong đôi mắt hạnh xinh đẹp bởi vì có được niềm vui to lớn mà sáng lấp lánh, phảng phất giống như tất cả ánh trăng sao xuyên vào phòng giờ phút này đều tụ lại ở trong mắt của nàng, làm cho người ta không cầm nổi lòng chỉ muốn cứ mãi nhìn ngắm vào đôi mắt của nàng.
 
Lại nghe thấy lời nói của nàng giống như nũng nịu lại giống như khẩn cầu, cho dù Hứa Du Ninh cũng không chắc liệu chân phải của mình đến cùng có thể đứng lên được hay không nhưng làm sao có thể từ chối được lời thỉnh cầu của nàng?
 
Liền gật nhẹ đầu, đáp ứng: "Được."
 
Vừa nói còn vừa có chút nhịn không được muốn vươn tay ôm lấy Diệp Trăn Trăn.
 
Lại không nghĩ tới sau khi kích động qua đi Diệp Trăn Trăn đã buông cánh tay vòng quanh eo hắn ra, sau đó xoay người muốn xuống giường.
 
Hai tay Hứa Du Ninh vươn ra có chút xấu hổ dừng lại trên không trung phút chốc, sau đó lập tức tiện thể nắm lấy cánh tay của nàng, hỏi: "Muội muốn đi đâu?"
 
Đêm khuya lạnh như nước này, trên người nàng ngay đến một chiếc áo kép cũng không có mặc, là muốn đi đâu?
 
"Trên ghế."
Diệp Trăn Trăn có chút xấu hổ cười cười nhưng vì vui sướng nên đôi mắt vẫn còn lấp lánh, "Muội nằm ở đây sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của huynh."
 
"Không được đi."
 
Hứa Du Ninh nắm chặt lấy cánh tay nàng, "Muội muốn cảm lạnh sao? Lên giường ngủ."
 
Diệp Trăn Trăn đang muốn giải thích mình sẽ mặc quần áo cẩn thận, sẽ không bị lạnh. Nhưng mà đã bị Hứa Du Ninh nắm chặt lấy bả vai mạnh mẽ đè ép nàng nằm lên trên giường.
 
Dù sao biết nói thế nào nàng cũng sẽ không nghe theo vậy thì dứt khoát trực tiếp dùng hành động là tốt nhất. Liền giống như mỗi lần Diệp Trăn Trăn cho hắn ăn đồ vật gì.
 
Rõ ràng sức lực của Hứa Du Ninh lớn hơn Diệp Trăn Trăn vì vậy cho dù nàng muốn tránh thoát thì đó cũng là chuyện không có khả năng. Hơn nữa nàng cũng sợ lúc nàng ngọ nguậy sẽ chạm vào chân phải Hứa Du Ninh nên chỉ có thể nằm ở trên giường không nhúc nhích gương mắt nhìn Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền buồn cười. Kéo cái chăn vừa mới bị nàng xốc lên kia rồi đắp kín lại cho nàng lần nữa. Sau đó mình cũng nằm xuống, bảo nàng: "Ngủ đi."
 
Vừa nói còn vừa đưa tay cách chăn vỗ nhẹ lên người nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ đi ngủ.
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Được rồi, nàng cũng chỉ có thể cam chịu số phận nằm ở trên giường ngủ tiếp. Dù sao bây giờ nàng cũng không dám trở về phòng của mình ngủ, lo lắng chút nữa vết thương trên đùi Hứa Du Ninh sẽ còn có biến hóa gì đó.
 
Nhưng vì đã biết cao dược kia hiệu nghiệm nên trong lòng Diệp Trăn Trăn bình tĩnh hơn không ít, cả người cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Hơn nữa hôm nay nàng còn đi đi lại lại hơn một canh giờ, vừa rồi trong lòng cũng lên lên xuống xuống một phen cho nên lúc này chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vì vậy cho dù trong lòng nàng hiểu rõ nhắc nhở bản thân nhất định không được phép ngủ, phải tỉnh táo một chút, thường xuyên quan tâm chú ý đến Hứa Du Ninh nhưng kết quả là đầu nàng vừa mới đặt lên trên gối đầu thì cả người liền ngủ mất.

 
Nhưng Hứa Du Ninh trên đùi vẫn còn đang đau nhói mà trong lòng cũng tràn đầy khẩn trương và chờ mong, cho nên trong chốc lát hắn sao có thể ngủ được đây? Trong bóng tối mở to đôi mắt nhìn đỉnh màn trướng màu xanh nhạt, không nhúc nhích xuất thần.
 
Vẫn là Diệp Trăn Trăn đã ngủ say, thân thể nàng vô ý thức dựa sát vào bên người hắn, kéo tinh thần hắn trở lại.
 
Nghiêng đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy Diệp Trăn Trăn thật sự đã ngủ say. Hơi thở nông cạn rõ ràng, thân thể bên trong chăn bắt đầu cuộn tròn lại, tay trái đặt phía dưới má bên trái, lúc nhìn thấy liền có cảm giác hồn nhiên không biết chuyện đời, làm cho trong lòng người khác nhịn không được sinh ra mấy phần yêu thương.
 
Hứa Du Ninh chỉ cảm thấy trái tim mình lập tức dịu lại, trong mắt hiện lên ý cười.
 
Nếu như lần này chân phải của hắn thật sự có thể chữa khỏi vậy thì đều là công lao của Diệp Trăn Trăn. Để báo đáp, hắn đã thề phải bảo vệ nàng bình an vui vẻ cả đời này.
 
Sau đó hắn cũng nhắm hai mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.
 
. . .
 
Sáng hôm sau Diệp Trăn Trăn thức dậy đầu tiên. Chỉ thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ đã sáng rõ, có tiếng chim hót líu lo ngăn cách bởi cửa sổ truyền vào.
 
Nàng ngẩn người ra một lúc, nhớ tới chuyện đêm qua trong lòng nhịn không được liền có chút buồn phiền.
 
Rõ ràng mỗi lần đều tự nói với mình không được ngủ, nhất định không được ngủ nhưng sao mỗi lần cũng đều là ngủ thiếp đi? Cũng không biết đêm qua sau khi nàng ngủ chân của Hứa Du Ninh có còn rất đau đớn hay không, nửa đêm hắn có vì đau nhức mà ngủ không yên hay không?
 
Vội vàng lặng lẽ nghiêng đầu trên gối đầu qua. Chỉ thấy hai mắt Hứa Du Ninh đóng lại, rõ ràng vẫn còn ngủ say.
 
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, quyết định để cho hắn ngủ thêm một lúc nữa. Nghỉ ngơi tốt thì chân mới có thể nhanh tốt lên được. Hơn nữa tối hôm qua theo như lời hắn nói vết thương chỗ đùi phải hắn vẫn cứ đau nhói, đoán chừng hắn cũng không có ngủ ngon giấc, có thể là mới vừa ngủ thiếp đi.
 
Vì vậy nàng cũng không có gọi Hứa Du Ninh thức dậy mà hành động cực nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, cầm lấy áo kép vắt trên kệ bên hông muốn mặc vào.
 
Không ngờ Hứa Du Ninh lại là người cực kỳ cảnh giác, cho dù một phen động tác này của nàng cực nhẹ nhàng nhưng vẫn bị hắn nhận ra, lập tức mở hai mắt ra gọi nàng: "Trăn Trăn?"
 
Diệp Trăn Trăn xoay người lại, cúc áo trên thân cổ áo kép còn chưa kịp cài lại. Có thể nhìn thấy được áo lót nàng mặc bên trong, còn có một đoạn xương quai xanh trắng nõn lả lướt phía dưới loáng thoáng lộ ra bên ngoài.
 
"Ca ca, huynh đã tỉnh lại?"
 
Giọng nói của Diệp Trăn Trăn cũng nhẹ nhàng. Bởi vì vừa mới thức dậy, giọng nói ngoại trừ nhẹ nhàng mềm mại còn mang theo một chút khàn khàn buồn ngủ giống như chưa tỉnh táo lại.
 
Hứa Du Ninh ừ một tiếng. Sau đó tay hắn chống xuống giường muốn ngồi dậy nhưng đã bị Diệp Trăn Trăn bước lên phía trước hai bước, cúi người xuống đưa tay đè hai vai của hắn xuống.