Tiêu Trạm hạ triều đã đi về phía cung Khôn Ninh.

Trong cung Khôn Ninh, Trần hoàng hậu đang cầm các bức tranh của tiểu thư các nhà cẩn thận nhìn xem, thỉnh thoảng còn viết gì đó lên giấy ở bên cạnh. Sắc mặt Trần hoàng hậu vô cùng nghiêm túc, thậm chí Tiêu Trạm đến lúc nào nàng cũng không biết.

Tiêu Trạm khoát tay áo, cũng không cho người ta nhắc nhở. Y đi thẳng đến cạnh Trần hoàng hậu, đọc chữ nàng đang viết: “Vương thị, mười hai tuổi, tính cách dịu dàng, am hiểu thư họa…”

Trần hoàng hậu giật mình, vội vàng phản ứng kịp hành lễ với Tiêu Trạm: “Bệ hạ.”

Tiêu Trạm đỡ nàng dậy, cười nói: “Sao đột nhiên nàng lại để ý đến chân dung các tiểu thư rồi?”

Trần hoàng hậu thở dài: “Qua mấy năm nữa Hằng Nhi lớn rồi sẽ kết hôn, thần thiếp làm mẫu thân, dù sao cũng phải chọn người cho hắn mới được.”

Tiêu Trạm không nói gì, y biết trước đó Trần hoàng hậu vẫn muốn gả cháu gái ruột cho Tiêu Hằng. Xuất phát từ sự tôn trọng, Tiêu Trạm cũng không nói gì. Hơn nữa, Vinh An bá là người cẩn thận, cũng không phải người thích gây chuyện thị phi. Nếu như nhi tử thích, thê tử cũng hài lòng thì Tiêu Trạm cũng không quá để ý.

Nhưng mà không ngờ Trần hoàng hậu lại thay đổi suy nghĩ.

Tiêu Trạm cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi xuống cạnh Trần hoàng hậu, cùng nàng nhìn chân dung những tiểu thư kia. Trên bức họa, ngoại trừ chân dung của những tiểu thư còn viết tóm gọn tính cách và năng khiếu của bọn họ. Nhưng mà cứ nhìn sơ qua một lần, những người này đều có vẻ giống nhau, bây giờ cũng không có gì đặc biệt.

Đương nhiên Trần hoàng hậu cũng hiểu vấn đề này, nên nàng đặt bút xuống thở dài: “Thần thiếp nhìn những bức họa này đã thấy choáng váng, cũng không biết năm đó mẫu hậu làm thế nảo?”

Dường như Tiêu Trạm nhớ tới chuyện gì buồn cười: “Năm đó, mẫu hậu cũng không hơn nàng là bao. Nhiều lần ta đi gặp mẫu hậu đều thấy người nhìn chân dung đến ngẩn người, không thì đang tức giận tranh cãi với phụ hoàng. Sau đó, vì thế mà còn giận dỗi phụ hoàng, ba ngày cũng không thèm nói chuyện với phụ hoàng nữa.”

Trần hoàng hậu ngây người, đương nhiên nàng không ngờ Phụng hoàng hậu đoan trang quyết đoán sẽ như thế.

Tiêu Trạm cũng bị đề tài này khơi gợi hứng thú nói chuyện, y nói: “Sau đó mẫu hậu cũng không có cách nào, nên tổ chức yến hội trong cung, mời những tiểu thư bà xem trọng đến tiến cung, dùng chuyện này để chọn người làm Thái tử phi. Nhưng bà lại lo mình ở đó sẽ khiến các tiểu thư quá thận trọng, nhìn không ra dáng vẻ thật cho nên mới mời Thục Huệ cô mẫu đến lo liệu yến hội này. Vừa lúc đó quận chúa Nghi An mới xuất giá, đám người cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Thục Huệ cô mẫu nhớ nữ nhi cho nên cũng không ai suy nghĩ…”

Lúc này, Trần hoàng hậu mới hiểu ra sao lúc đó có rất nhiều người nổi danh trong kinh thành mà mình lại lọt vào mắt của mẫu hậu.

Lúc đó, phần lớn các tiểu thư đều dồn sức cạnh tranh vị trí Thái tử phi. Chỉ có nàng tự nhận mọi mặt đều bình thường, vốn không suy nghĩ đến chuyện đó nên không ai có địch ý với nàng. Vì thế giữa một đám các tiểu thư minh tranh ám đấu, trò bịp chồng chất, nàng lại có vẻ không màng danh lợi không tranh quyền thế.

“Sau đó, mẫu hậu trở về nói tính cách của nàng khiến bà khắc sâu ấn tượng.”

Trần hoàng hậu ấp úng nói: “Trước đó thần thiếp cũng không biết…”

Tiêu Trạm cười nói: “Tuy nói căn cứ vào yến hội kia rất lớn nhưng mẫu hậu cũng không phải là người qua loa như thế. Cuối cùng bà cũng phán xét nhiều Đến hôm nay, Trần hoàng hậu mới chính thức biết quá trình mình trở thành Thái tử phi, trong lòng cũng rất xúc động. Nếu không phải nhờ mẫu hậu, có lẽ mình sẽ không có cơ hội trở thành Thái tử phi, càng đừng nói đến chuyện trở thành hoàng hậu.

Tiêu Trạm nói: “Nàng không quyết định được, không bằng học mẫu hậu một chút.” Y nghĩ đến gì đó rồi nói: “Dù sao quan hệ giữa nàng và Nguyên Gia cũng không tệ, bảo muội ấy giúp nàng lo liệu yến hội không phải đúng lúc sao?”

Trần hoàng hậu gật gật đầu: “Bệ hạ nói vậy rất đúng.”

“Nhưng mà chuyện này nàng nói với Nguyên Gia mới được.” Tiêu Trạm trêu chọc nói: “Nếu không có lẽ nha đầu này lại trách ta tìm phiền phức cho muội ấy.”

Trần hoàng hậu bất đắc dĩ cười cười, giúp Nguyên Gia “Giải oan” mà nói: “Bệ hạ lại nói xấu muội muội, rõ ràng muội ấy tôn kính ngài nhất. Ngài lại ở sau lưng nói xấu muội ấy, ngài không sợ muội ấy giận ngài sao.”

Tiêu Trạm chọt trán nàng: “Ta chỉ vừa nói muội ấy một câu mà nàng đã luôn miệng giải thích hộ, đúng là cùi chỏ ngoặt…”

Hắn còn chưa nói xong, Ngụy Tử đã đi đến: “Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, trưởng công chúa Nguyên Gia cầu kiến.”

“Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Tiêu Trạm cười nói. “Cho muội ấy vào đi.”

Một lát sau, Nguyên Gia mới đi vào, vừa muốn bái kiến đã bị Tiêu Trạm gọi dậy. Trần hoàng hậu nhìn vẻ mặt của Nguyên Gia, biết nàng có chuyện muốn tìm Tiêu Trạm bàn bạc nên lấy cơ đi làm điểm tâm mà rời khỏi điện.

Tiêu Trạm nói chuyện với Nguyên Gia một chút mới chọc ghẹo: “Từ trước đến nay, muội không có chuyện không đến tòa Tam Bảo, hôm nay tiến cung không phải đến thăm hoàng huynh chứ?”

Nguyên Gia bị y trêu chọc, cũng không chịu được nữa mà nói: “Nếu hoàng huynh nói thế nữa thì thần muội sẽ đi tìm mẫu hậu cáo trạng!”

Không ngờ Tiêu Trạm lại cười lên: “Cáo trạng với mẫu thân trong mộng sao? Nha đầu này, vẫn còn ba tuổi sao?”

Nguyên Gia nói lộ ra, vốn dĩ đang vô cùng lo sợ, không biết nên xoay chuyển thế nào, không ngờ Tiêu Trạm cũng không nghĩ nhiều. Nàng lập tức thả lỏng trong lòng, thuận theo y nói qua.

Nhưng mà Nguyên Gia cũng không dám cười nói với Tiêu Trạm nữa, nàng vội nói tới chính sự của bản thân: “Quý này phát thuế ruộng cho tôn thất, thần muội đã sắp xếp xong xuôi, mời hoàng huynh xem qua.” Nàng nói xong thì lấy ra sổ con đưa cho Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm chỉ nhìn sơ qua rồi gọi Trương Lễ tới cầm lấy.

Nguyên Gia giải quyết xong việc này cũng yên tâm, chợt nghe thấy Tiêu Trạm hỏi: “Ta nhớ muội và Tam phòng phủ Uy Quốc công có quan hệ rất tốt?”

Trái tim của Nguyên Gia đang thả lỏng lại trở nên căng thẳng, nhưng trên mặt lại vờ bình tĩnh không có chuyện gì. “Đúng thế, không phải thần muội đã nói qua với hoàng huynh rồi sao? Tính cách của Đào an nhân dịu dàng, đôi hài tử cũng thông minh lanh lợi. Bây giờ Diễn Chi đang đọc sách ở gia thục Cố gia, có qua có lại như thế, dần dần quan hệ cũng tốt hơn.”

“Ta đang muốn nói đến chuyện đứa bé kia.”

“Đứa bé kia… Sao thế?”

Tiêu Trạm cười nói: “Gần đây, công khóa của Thái tử và lão Tứ tiến bộ hơn nhiều. Ta nghe người hầu trong Đông cung nói, mặc dù tuổi của Cố Trạch Mộ còn nhỏ nhưng vô cùng tự giác và trách nhiệm. Mặc dù Thái tử thông minh lại hơi ham chơi, bây giờ vì hắn mà tính cách cũng trầm ổn hơn nhiều, đây cũng là chuyện tốt.”

Nguyên Gia nghe thấy Tiêu Trạm nói thế, lúc này mới yên lòng lại. Lập tức nàng hơi đồng cảm với Thái tử và Tứ hoàng tử, cả ngày đều học tập dưới bóng ma của tổ phụ, thảo nào hai người bị thúc đẩy tiến bộ hơn nhiều.

“Hoàng huynh nói những lời này không phải là muốn ban thưởng chứ?” Nguyên Gia cười hỏi.

“Thưởng thì đương nhiên phải thưởng.” Tiêu Trạm do dự một lát mới nói: “Nhưng mà trẫm không biết vì sao, phần thưởng này đưa đi luôn cảm thấy lạ.”

“Lạ ở đâu?”

“Haiz.” Tiêu Trạm thở dài. “Muội không biết đấy, trên người đứa nhỏ này có khí thế, muội biết khí thế này khiến ta nghĩ đến ai không?”

Thật ra Nguyên Gia đã đoán được, nhưng trên mặt vẫn giả ngu: “Ai?”

“Phụ hoàng!” Tiêu Trạm nói xong, lại lắc đầu phản bác: “Muội nói có phải chuyện này rất buồn cười không? Vậy mà ta lại cảm thấy kính nể một hài tử nhỏ như thế?”

Nguyên Gia: “…”

Không thể không nói hoàng huynh vẫn rất nhạy cảm, ít nhất cũng nhạy cảm hơn nàng nhiều. Không giống nàng, năm đó còn tìm đường chết sờ đầu phụ hoàng. Nếu như Tiêu Trạm biết trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì thì có lẽ sẽ oan đến chết. Nhạy cảm thì được gì chứ, y chịu bao lần sét đánh rồi?

Cho dù Nguyên Gia nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc lừa gạt Tiêu Trạm: “Đương nhiên là hoàng huynh hiểu lầm rồi. Khí thế trên người phụ hoàng rất uy nghiêm, có lẽ trên người đứa nhỏ này chỉ có chính khí mà thôi. Hai thứ này cũng khiến người ta kính sợ, đương nhiên là hoàng huynh bị lẫn lộn rồi.”

Tiêu Trạm nghi ngờ nhìn Nguyên Gia: “Đúng thật thế sao?”

“Đương nhiên.” Nguyên Gia nói. “Có lẽ hoàng huynh còn không biết, phu tử dạy ở gia thục Cố gia chính là Hạ lão tiên sinh Hạ lão tiên sinh, kỳ sư tất sẽ có kỳ đồ mà!”

Tiêu Trạm cứ mông lung bị Nguyên Gia thuyết phục. Chủ yếu là y cũng cảm thấy so với lời giải thích chính khí, thì cảm nhận được khí thế của phụ hoàng trên thân một đứa bé càng làm cho người ta sợ hãi hơn.

Vất vả lắm Nguyên Gia mới làm lệch đi mạch suy nghĩ của hoàng huynh, nàng cũng không dám dây dưa chủ đề này nữa. Vừa đúng lúc này, Trần hoàng hậu cũng tính toán thời gian mà bưng điểm tâm đến, lúc này mới chuyển khỏi chủ đề đó.

Lúc ăn điểm tâm, Trần hoàng hậu tiện thể nói Nguyên Gia giúp lo liệu yến hội, để chọn người làm Thái tử phi.

Ban đầu Nguyên Gia hơi giật mình, dù sao xem biểu hiện của Trần gia thì bọn họ đã cảm thấy Trần Mẫn đã nắm chắc vị trí Thái tử phi tương lại. Ai ngờ Trần hoàng hậu lại còn có suy nghĩ khác, xem ra cũng không vì chuyện xảy ra trong yến hội của đại trưởng công chúa Thục Huệ lần này, nói không chừng Trần hoàng hậu đã có ý khác từ sớm.

Nguyên Gia nghĩ tới đây cũng hơi bội phục mẫu hậu. Lúc đó Cố Thanh Ninh đã nói, Trần hoàng hậu không phải là người vì chuyện nhà mà không để ý chuyện lớn. Chỉ cần một khi nàng phát hiện tính cách của Trần Mẫn không thích hợp làm Thái tử phi thì chẳng mấy chốc nàng sẽ thay đổi chủ ý.

Nhưng mà không ngờ cách Trần hoàng hậu chọn lựa con dâu lại giống mẫu hậu y như đúc.

Trong đầu Nguyên Gia có rất nhiều suy nghĩ, thật ra chỉ trong một khoảnh khắc thôi,  nàng lại không do dự mà đồng ý.

Tiêu Trạm còn ở bên cạnh mà nói: “Nếu Nguyên Gia không có kinh nghiệm thì có thể đi tìm Thục Huệ cô mẫu học hỏi kinh nghiệm. Năm đó, Thục Huệ cô mẫu đã giúp đỡ mẫu hậu lo liệu yến hội.”

Nguyên Gia thầm nghĩ, mẫu hậu ở cạnh muội mà, làm gì muội phải bỏ gần tìm xa mà đi tìm Thục Huệ cô mẫu chứ.

Nhưng nàng vẫn gật đầu cười: “Hoàng huynh yên tâm, nhất định muội sẽ hoàn thành tốt chuyện này.”

Nàng nghĩ cũng rất hay, đến lúc đó mời mẫu hậu đến bên cạnh để mẫu hậu chỉ bảo nàng. Dù sao đây cũng là chọn cháu dâu cho mẫu hậu, ý kiến của tổ mẫu cũng rất quan trọng. Huống chi lúc nào mẫu hậu nhìn người cũng chuẩn, chắc chắn không có chuyện gì.

Trần hoàng hậu không biết nàng đã nghĩ kỹ tất cả, cười nói với nàng: “Vậy chuyện này phải làm phiền Nguyên Gia hao tổn nhiều tâm trí.”

“Hoàng hẩu yên tâm, để muội lo chuyện này.”

Cố Thanh Ninh cũng không biết con gái ruột của nàng kiếm chuyện cho nàng làm. Bây giờ nàng đang bị Hạ tiên sinh lòng dạ hẹp hòi trả thù, bị bốn quyển sách luận làm cho muốn chết muốn sống.

Hoắc Vân Châu vừa cảm kích vừa thẹn với nàng, dù sao Cố Thanh Ninh cũng vì giúp hắn mới chọc giận Hạ tiên sinh. Hoắc Vân Châu nhìn gương mặt nhỏ của Cố Thanh Ninh lộ vẻ buồn bã, hắn cũng không cười đùa tí tửng như bình thường, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cho dù thế nào lần này là ta thiếu muội, sau này có chuyện gì cần ta giúp thì cứ mở miệng, chắc chắn ta không nói hai lời.”

Cố Thanh Ninh mệt mỏi khoát tay nói: “Được rồi, cũng chẳng gần gì cả, ta là tự làm tự chịu.”

Cũng chẳng phải sao?

Đã nói người ta không thể tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng nàng phải trải qua hai đời mới hiểu chân lý này.