So với phủ trưởng công chúa Nguyên Gia vang lên tiếng cười nói khí thế ngất trời thì phía trong phủ của trưởng công chúa Nhạc Bình im ắng hơn nhiều.

Gần đây, tính khí của trưởng công chúa Nhạc Bình nóng nảy hơn nhiều, chỉ chút chuyện nhỏ cũng có thể chọc nàng tức giận. Nếu bị nàng phạt quỳ thì còn may, nếu không may thì sẽ bị kéo ra ngoài đánh bằng roi, ngay cả mạnh cũng không giữ được. Cho nên người hầu hạ đều trốn ở xa xa, sợ không cẩn thận đụng nàng sẽ gặp xui xẻo.

Chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng quăng đồ “Xoảng xoảng”, một lát sau phò mã tức giận đẩy cửa ra: “Thật sự không thể nói lý lẽ!” Sau đó tức giận đùng đùng rời đi.

Bên trong vô cùng yên tĩnh, mấy tỳ nữ hầu hạ ở cửa thò đầu vào nhìn nhưng cũng không dám bước vào. Có một tỳ nữ hơi to gan một chút đưa đầu vào ngó thử, đúng lúc này một chiếc chén bị ném ra khỏi phòng, vỡ nát trong viện.

Mấy tỳ nữ bị dọa sợ gần chết, nhưng vẫn không dám đi vào.

Ngay lúc chiếc chén vỡ nát, cửa viện bị mở ra. Nhũ mẫu của Nhạc Bình là Trình Nương đi đến, mấy tỳ nữ vừa nhìn thấy bà thì vội vàng quỳ xuống.

Trình Nương nhíu mày: “Điện hạ sao thế?”

Một tỳ nữ khẽ nói chuyện vừa xảy ra cho bà ta biết, Trình Nương nhíu chặt lông mày: “Không phải đã nói thân thể điện hạ khó chịu, không cho phép bất kỳ ai đi vào sao?”

“Chuyện này… Nhưng đây là phò mã mà…”

“Phò mã thì sao?” Sắc mặt Trình Nương lạnh lùng: “Lần sau, nếu các ngươi tự ý như thế nữa cũng đừng trách ta không khách sáo.”

“Vâng… Vâng.”

“Tất cả đi xuống đi.”

Đến khi đuổi tất cả mọi người đi, Trình Nương mới thay đổi sắc mặt bước vào cửa phòng. Vừa đi vào, đã có một chiếc chén bị đập vỡ dưới chân bà.

Sắc mặt Trình Nương cũng không thay đổi, bà bước đi trên mặt đất đầy mảnh vỡ đến cạnh Nhạc Bình, dịu dàng nói: “Ai khiến điện hạ tức giận thế?”

Đột nhiên Nhạc Bình quay đầu lại, lúc này đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng lên, dường như trên mặt cũng có vẻ trắng sanh. Nàng híp mắt, dường như hồi lâu sau mới nhìn rõ ràng người đến là ai.

“Nhũ mẫu?”

“Là nô tỳ.” Trình Nương đi qua, vén tóc dính trên mạt Nhạc Bình lên, khẽ nói: “Nô tỳ vừa rời khỏi một lúc, điện hạ sao thế?”

Nhạc Bình biến sắc, chỉ vào ngoài cửa sổ mà nói: “Nhũ mẫu nghe đi! Bọn chúng đều đang cười nhạo ta! Từng người bọn chúng đều ức hiếp ta!”

“Ai ức hiếp điện hạ chứ?”

“Tất cả mọi người! Nguyên Gia! Phò mã! Hoàng hậu! Hoàng huynh! Tất cả mọi người… Tất cả mọi người đều ức hiếp ta!” Nhạc Bình nói xong, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt. “Ngay cả mẫu phi, mẫu phi cũng bắt đầu quở mắng ta.”

Nàng khóc một lúc lại ôm đầu kêu lên: “Đau… Đầu đau quá!”

Trình Nương vội vàng ôm nàng vào ngực, lại nói với bên ngoài: “Nhanh, lấy thuốc của điện hạ vào!”

Tỳ nữ ở ngoài cửa cúi thấp đầu, đưa bát thuốc vào.

Nhạc Bình vừa nhìn thấy thuốc kia, vẻ mặt lại có vẻ kháng cự: “Ta không uống, nhũ mẫu, ta không uống.”

Trình Nương ôm Nhạc Bình giống như ôm lấy hài tử: “Điện hạ ngoan, uống thuốc rồi sẽ hết đau, người không tin nhũ mẫu sao? Trên đời này ai cũng có thể có lỗi với điện hạ, chỉ có nô tỳ là trung thành với điện hạ nhất, không phải sao?”

Ánh mắt Nhạc Bình dần trở nên ngây ngốc, lẩm bẩm nói: “Đúng, chỉ có nhũ mẫu đối với ta tốt nhất.”

“Ngoan.” Trong ánh mắt của Trình Nương toát ra vẻ hài lòng: “Uống nhanh đi.”

Nhạc Bình bị Trình Nương dỗ dành, nhanh chóng uống hết chén thuốc kia.

Trình Nương lại ở với nàng một lúc, đến khi nàng ngủ thiếp đi thì bà ta mới rời khỏi phòng.

Đợi đến khi về gian phòng của mình, Trình Nương mới nhìn nha hoàn kia, vẻ dịu dàng trên mặt biến mất: “Kế hoạch thế nào rồi?”

“Bên kia truyền đến tin tức mới nhất, đúng là Thụy vương đã chạy đến kinh thành.” Nha hoàn kia nói. “Còn Hàn Điệp kia, lúc trước nghĩ hết tất cả mọi cách thoát khỏi chúng ta, bây giờ biết Thụy vương phải vào kinh thì bị dọa gần chết, lại vội vàng viết thư, đúng là buồn cười.”

Sắc mặt Trình Nương lạnh lùng: “Không cần quan tâm nàng ta, những người phản bội quý phi nương nương đều không được chết tử tế. Chỉ đáng tiếc cẩu hoàng đế kia chết quá sớm, không thể trả thù lên người hắn ta. Nhưng mà con cái tương tàn, cũng có thể xem là trò hay.”

Nha hoàn vẫn hơi bất an: “Nhưng những người giúp chúng ta có thể tin được không? Nô tỳ sợ…”

“Sợ cái gì!” Giọng nói của Trình Nương lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đợi nhiều năm như thế, thật vất vả mới có cơ hội báo thù cho quý phi nương nương. Xem như phải đánh đổi tính mệnh cũng phải khiến bọn người Tiêu gia nếm quả đắng.”

Bọn họ đều là cô nhi được Hồ gia nuôi dưỡng vào năm xưa, từ nhỏ đã bị tẩy não, sau đó thay đổi hình dạng mà đưa vào cung. Cho dù chỉ là cung nữ ở tầng thấp nhất nhưng lại trung thành tuyệt đối với Hồ quý phi và Hồ gia. Sau này, Tiêu Dận thanh trừng hậu cung, bọn họ tránh thoát một kiếp, nhưng qua nhiều năm như thế vẫn muốn báo thù như trước.

Trình Nương thở một hơi thật dài: “Năm đó, nếu không phải Mẫn phi vô dụng, không được cẩu hoàng đế kia sủng ái thì ta đã giết hắn báo thù cho nương nương từ sớm. Còn Nhạc Bình nữa…” Trên mặt của bà ta hiện lên vẻ căm ghét. “Nàng ta cũng vô dụng như mẫu thân nàng ta vậy, uổng phí năm đó ta dùng hết tâm sức để nàng ta lộ diện trước mặt Phụng hoàng hậu. Kết quả không được tín nhiệm mà còn bị đuổi trở về. Nếu không phải thấy nàng ta còn có giá trị lợi dụng thì ta đã giết đứa con hoang này từ sớm.”

Nha hoàn nghe bà ta nói như thế cũng gật gật đầu: “Người nói đúng, cho dù bọn họ là vì cái gì, tóm lại mục tiêu chung của chúng ta là đối phó với Tiêu gia.”

Không biết Trình Nương nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ nụ cười vui sướng.

“Đưa những tin tức này cho Dung Nương, để nàng ấy cũng vui vẻ theo.”

Thụy vương tiến vào kinh cũng không dám lộ liễu, chỉ tạm thời ở một gian trong viện. Dựa theo tin tức lúc này, hắn có hai suy đoán. Một là người đầu têu của chuyện này là Mẫn phi, vì một lý do nào đó mà muốn trả thù. Còn suy đoán thứ hai là phía sau chuyện này liên quan rất rộng, đây cũng là kết quả mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Nhưng bây giờ nhìn tất cả manh mối thì suy đoán thứ nhất có khả năng nhất.

Trong lòng Thụy vương lo lắng, đúng lúc này, người hắn sắp xếp đi giám sát Trình Nương trở về, mang đến tin tức làm cho trái tim hắn càng nặng nề.

“Ngươi thấy rõ ràng, nha hoàn này thật sự đi vào cung sao?”

Thuộc hạ gật gật đầu: “Trưởng công chúa Nhạc Bình thường xuyên tiến cung đưa chút điểm tâm hoặc vài vật nhỏ cho Thục thái phi nương nương. Có đôi khi trưởng công chúa không đi thì sẽ để nha hoàn này đưa thay. Để cho tiện, Thục thái phi nương nương còn cố ý cho nha hoàn này một miếng lệnh bài vào cung.”

Thụy vương nhíu mày càng chặt, đây quả thật là tình huống xấu nhất. Không chỉ có Nhạc Bình, bây giờ ngay cả mẫu phi cũng đều dính líu trong đó.

“Điện hạ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Thụy vương chậm rãi lắc đầu, chuyện này liên quan đến trong cung, hắn không thể nào tra ra được. Hay là hắn đi tìm mẫu phi, từ mẫu phi đi thăm dò, nhưng vấn đề là bây giờ hắn cũng không chắc người bên cạnh mẫu phi có vấn đề hay không. Hay là hắn đi tìm Nguyên Gia, bây giờ Nguyên Gia quản lý chuyện tôn thất, lại thêm địa vị tôn quý. Điều tra từ muội ấy là thuận tiện nhất, thậm chí cũng không khiến hoàng huynh nghi ngờ.

Nhưng mà đừng thấy hắn cam đoan quyết liệt trước mặt Vương phi, thật ra hắn cũng không chắc Nguyên Gia có giúp hắn không nữa. Muội ấy có thể nói thẳng chuyện này với hoàng huynh, như vậy hắn cần gì phải đến kinh thành?

Thuộc hạ kia nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, muốn nói lại thôi.

Thụy vương thấy thế thì hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Thuộc hạ nói: “Thật ra lần này thuộc hạ có điều tra phủ của trưởng công chúa Nhạc Bình phát hiện ra một chuyện. Nghe nói trưởng công chúa Nhạc Bình ngã bệnh, không chỉ như thế, tính cách của trưởng công chúa còn thay đổi rất nhiều, động một tí là nổi giận hoặc quẳng ném đồ. Ngày thường, ngoài Trình Nương ra, không ai dám đến gần trưởng công chúa.”

“Ngã bệnh? Bệnh gì? Có mời thái y xem qua chưa?”

Thuộc hạ lúng túng nói: “Nghe nói… Nghe nói là đã mời rồi.”

“Nghe nói?”

“Trưởng công chúa vẫn được Trình Nương tự mình chăm sóc, những nha hoàn khác đều bị đuổi ra xa, thậm chí nấu thuốc đều do nha hoàn Trình Nương tin tưởng làm. Ngay cả cặn thuốc cũng đều xử lý tốt, người của chúng ta cũng không có cách nào.”

“Chuyện quan trọng như thế sao ngươi không nói sớm!”

Thuộc hạ vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội, thuộc hạ…”

“Thôi.” Thụy vương bực bội khoát khoát tay. Nếu như Nhạc Bình ngã bệnh thật, sao mời đại phu còn phải che giấu như thế, còn phải xử lý cặn thuốc. Nhất định trong chuyện này có gì mờ ám.

Thụy vương càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng sợ hãi, nên nói: “Để người của chúng ta nghĩ cách dẫn Trình Nương đi, ta phải đi xem Nhạc Bình một chút.”

“Điện hạ, chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi…”

Sắc mặt Thụy vương thâm trầm: “Bây giờ cũng không lo được nhiều như thế.” Hắn sợ đi trễ một bước thì nha đầu ngu xuẩn kia không còn mạng nữa.

Cố Trạch Mộ thừa dịp xuất cung rẽ vào Nhất gian trà lâu. Hồng Tùng Nguyên không có ở đó, người tiếp đón hắn là Hồng Thành. Hồng Thành mời Cố Trạch Mộ đến gian phòng lúc trước, nhưng cũng không đi ngay.

Hắn vô cùng tò mò với đứa bé này, trong ấn tượng của hắn, phụ thân và phủ Uy Quốc công không có quan hệ gì với nhau mới đúng. Thậm chí khi lần đầu đứa bé này đến, thái độ của phụ thân đối với hắn còn hơi phòng bị, ai ngờ sau khi bọn họ nói chuyện thì quan hệ lại trở nên thân thiết.

Thậm chí phụ thân còn quay lại nghề cũ, trải rộng mạng lưới tin tức lần nữa. Phải biết trước đó, vốn dĩ phụ thân còn muốn dẫn hắn về nhà.

Hồng Tùng Nguyên luôn là người nói là làm, nhưng đứa nhỏ này lại có thể khiến cho phụ thân luôn luôn cố chấp thay đổi chủ ý, đây là chuyện mà Hồng Thành không làm được.

Nếu không biết rõ tính cách của phụ thân, Hồng Thành còn nghi ngờ có phải đứa bé này là con riêng của phụ thân hay không.

Cũng may Cố Trạch Mộ không biết trong lòng Hồng Thành suy nghĩ về hắn bẩn thỉu như thế, không thì nhất định sẽ nói cho cha hắn biết để đánh cho đứa con không có ánh mắt này một trận.

Hồng Thành thu hồi những suy nghĩ kì quái trong đầu, nửa ngồi trước mặt Cố Trạch Mộ, nở nụ cười hiền hòa nhất thử dò xét nói: “Tiểu công tử và gia phụ rất thân thiết, có phải có trưởng bối là người quen của gia phụ không?”

Cố Trạch Mộ cười như không cười mà nhìn Hồng Thành. Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ Hồng Thành mặc tã chảy nước mũi khi bé, trong giây phút đó cũng biết những lời vờ vịt mà Hồng Thành nói.

Hắn không trả lời, chỉ bí hiểm “Ừm” một tiếng.

Ai ngờ Hồng Thành lại hiểu lầm, trên mặt toát ra vẻ vui mừng: “Thì ra là con bạn cũ, thảo nào cha ta quan tâm như thế.”

Cố Trạch Mộ đang muốn nói gì đó, Hồng Thành đã đứng lên: “Tiểu công tử ngồi đi, thúc thúc đi lấy điểm tâm cho con.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Hồng Thành nhìn vẻ mặt hắn, trong phút chốc có vẻ do dự: “Hừm… Không nên gọi là thúc thúc sao? Chẳng lẽ… Gọi ca ca?”

Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Hồng Tùng Nguyên sải bước đi đến: “Trạch Mộ, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài… A Thành, sao con lại ở đây?”

Lúc này, Hồng Tùng Nguyên mới cảm nhận được bầu không khí kì lạ trong phòng, ông nhìn hai người với vẻ khó hiểu.

Hồng Thành tỏ vẻ vô tội.

Cố Trạch Mộ: “Ha ha.”