Sau khi Thụy vương hỏi xong câu hỏi kia, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại. Hồng Tùng Nguyên khoanh tay, vẻ mặt xem kịch vui nhìn Cố Trạch Mộ.

Trên mặt Cố Trạch Mộ không hề có chút bối rối, thản nhiên nói: “Ta chính là Cố Trạch Mộ, những lời này của điện hạ có ý gì?”

Phản ứng của hắn quá mức bình tĩnh, đến mức Thụy vương cũng hơi không chắc: “Nhưng mà ngươi…”

Cố Trạch Mộ không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Hồng Tùng Nguyên, thấy ông ấy có vẻ mặt đang xem kịch vui thì nhấn mạnh hỏi: “Thân phận của những người ngoài cung kia đã tra rõ ràng rồi chứ?”

Hồng Tùng Nguyên có hơi thất vọng nhưng cũng không đùa nữa. Ông nói chính sự với nói với Cố Trạch Mộ: “Rồi, hơn nữa ta cũng phát hiện trưởng công chúa Nhạc Bình cũng không bị chuyển ra khỏi phủ trưởng công chúa, chỉ đổi viện tử thôi.”

Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Bọn chúng làm lớn chuyện lên, nếu như trưởng công chúa Nhạc Bình không ra mặt chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên bọn chúng sẽ không dời người đi.”

Thụy vương thấy bọn họ trò chuyện về cách cứu Nhạc Bình thì đành phải tạm thời bỏ qua nghi hoặc về thân phận của Cố Trạch Mộ, nhưng giọng điệu nói chuyện với bọn họ lại vô thức trở nên tôn kính: “Vậy hai ngài có tính toán gì không?”

Cố Trạch Mộ nhìn hắn với vẻ kì quái, sau đó mới nói: “Thụy vương điện hạ, đợi tin đồn giảm bớt ta sẽ phái người đưa ngài ra khỏi thành. Ngài mau đi về Tương Nam để tránh có người dùng chuyện này ngụy tranh công kích, làm ảnh hưởng tình cảm huynh đệ của ngài và bệ hạ.”

Thụy vương sửng sốt, quả quyết nói: “Không được!” Ngay sau đó, dường như hắn ý thức được giọng điểu của mình hơi dữ dội lại giải thích nói: “Cũng không phải là ta không tin hai vị, nhưng mà chuyện này do ta gây ra, sao có thể kéo hai vị vào được, ta lại tránh thoát ra ngoài chuyện này?”

Cố Trạch Mộ nói: “Nhưng mà lúc này ngài ở lại đây cũng không giúp đỡ được nhiều. Trái lại, một khi chuyện ngài vào kinh bị truyền ra thì càng là trăm hại mà không có một lợi.”

Cố Trạch Mộ nói thẳng ra như thế khiến khuôn mặt tuấn tú của Thụy vương ửng đỏ, nhưng dù vậy hắn vẫn không muốn từ bỏ.

Cuối cùng Hồng Tùng Nguyên lại hòa giải: “Thụy vương điện hạ đã nhất quyết như thế thì hãy tạm thời ở lại đây đi.”

Cố Trạch Mộ không đồng ý mà nhìn Hồng Tùng Nguyên, Hồng Tùng Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái. Bây giờ Thụy vương vẫn còn nghi ngờ về thân phận bọn họ, dựa vào tính cách của hắn, nếu dễ dàng đồng ý rời đi mới là chuyện lạ. Để đề phòng hắn tự chủ trương còn không bằng đặt người dưới mí mắt tốt hơn.

Cố Trạch Mộ cũng chỉ có thể đồng ý, lúc này ba người mới bàn bạc phải cứu Nhạc Bình ra thế nào, đồng thời giải quyết hết những dư nghiệt Hồ thị này.

Cung Khôn Ninh.

Nguyên Gia giao danh sách chọn quý nữ cho Trần hoàng hậu, đồng thời còn giao một bản đánh giá những quý nữ này, nhưng nội dung đánh giá phần lớn là từ Cố Thanh Ninh.

Trần hoàng hậu vừa kinh ngạc lại cảm động: “Thật sự là vất vả cho muội muội rồi.”

Nguyên Gia khẽ cười một tiếng: “Đây chỉ là việc nhỏ thôi, cũng không vất vả.”

Trần hoàng hậu nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Nguyên Gia, cảm động nói: “Lần trước bệ hạ còn nói có một người muội muội giống như muội đúng là có phúc ba đời.”

Nguyên Gia ngẩn người, hơi ngượng ngùng: “Hoàng huynh quá khen rồi.”

Trần hoàng hậu lắc đầu: “Quá khen đâu chứ, ta lại cảm thấy bệ hạ nói có lý. Nếu tỷ muội của bệ hạ đều có thể như muội thì không biết ngài ấy đã phí tâm bao nhiêu.”

Nguyên Gia nghe trong lời nói của nàng có chuyện, cũng không hỏi nhiều, chỉ tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Sao hoàng tẩu lại nói thế?”

Không ngờ câu này lại khiến Trần hoàng hậu thở dài, nàng vẫy lui hai người hầu hạ, lúc này mới nói với Nguyên Gia: “Mấy năm này Nhạc Bình liên tục gây chuyện, ta cũng không tiện nói gì. Đêm qua còn nói trong phủ có kẻ xâm nhập, nhưng hỏi dáng vẻ kẻ xâm nhập thể nào cũng không nói rõ ràng. Hôm nay không biết từ đâu truyền ra lời đồn, nói đêm qua người xâm nhập phủ trưởng công chúa là Thụy vương. Ta cũng không biết vì sao Nhạc Bình muốn hại ca ca ruột của mình như thế.”

Nguyên Gia sững sờ: “Không thể nào!”

“Ta cũng cảm thấy không thể nào, nhưng mà đúng là tin tức này truyền đến từ phủ trưởng công chúa.” Trần hoàng hậu bất đắc dĩ nói. “Túy nói bệ hạ đã hạ lệnh nghiêm trị người tung tin đồn, nhưng từ trước đến nay Ngự Sử trong triều đều không gió mà nhấc lên ba thước sóng, chớ nói chi lần này có lý do như thế, tất nhiên muốn vạch tội Thụy vương. Đến lúc đó chẳng phải khiến cho bệ hạ rơi vào tình thế khó xử sao?”

Nguyên Gia cũng không tiện nói gì, Trần hoàng hậu nói vài câu tức tối thì cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nói chuyện không bao lâu thì Thái tử Tiêu Hằng dẫn theo hai thư đồng và Tứ hoàng tử tới thỉnh an Trần hoàng hậu. Nguyên Gia nhìn qua nhịn không được mà hỏi: “Hôm nay sao Trạch Mộ không tới?”

Tiêu Hằng cười nói: “Cô cô, Trạch Mộ nói thân thể không khỏe cho nên người của phủ Uy Quốc công tới xin cho hắn nghỉ mấy ngày.”

Nguyên Gia ngẩn người.

Trần hoàng hậu biết nàng luôn thân thiết với đôi huynh muội song sinh kia, nhân tiện nói: “Ta cố ý phái nội giám đi thăm hắn, nói là không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được. Nhưng ta nhớ tuổi hắn còn nhỏ, bây giờ bị bệnh càng thêm yếu ớt nên làm chủ để hắn ở cạnh người thân thêm mấy ngày.”

Đột nhiên khóe miệng của Nguyên Gia giật một cái, nàng thật sự không thể nào đem hai chữ “Yếu ớt” này gắn với phụ hoàng được. Song, khi nghe Trần hoàng hậu nói không quá nghiêm trọng thì cũng yên tâm, nàng nghĩ một lúc trở về phải đi phủ Uy Quốc công thăm viếng phụ hoàng một chút.

Bây giờ Tiêu Hằng được lập làm Thái tử, bên ngoài làm việc càng trầm ổn, nhưng chỉ có ở trước mặt người thân mới lộ bộ mặt thật. Hắn nói với Nguyên Gia: “Nghe nói Diễn Chi cũng đang ở gia thục Cố gia đọc sách, đã lâu con không thấy y rồi. Cô cô, con và người xuất cung đi tìm y đi! Thuận tiện cũng thăm viếng Trạch Mộ một chút, không biết bệnh của hắn đỡ nhiều chưa.”

Trần hoàng hậu lập tức nói: “Hằng Nhi.”

“Mẫu hậu.”

Nguyên Gia thấy thế thì vội nói: “Hoàng tẩu, Hằng Nhi muốn xuất cung đi gặp biểu đệ và thư đồng của mình cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Hắn đi gặp người gì chứ, rõ ràng muốn xuất cung đi chơi.” Trần hoàng hậu tức giận nói. “Đã sắp thành thân rồi mà còn ham chơi như thế…”

Tiêu Hằng đau đầu nói: “Mẫu hậu, người đừng nói nữa…”

“Con chê mẫu hậu nói nhiều đúng không?”

“Không, không có…”

Nguyên Gia vội vàng hoà giải: “Hoàng tẩu, công khóa của Hằng Nhi cũng xong rồi, để thằng bé xuất cung đi chơi cũng không phải chuyện lớn gì. Lại nói phủ Uy Quốc công cũng không phải nơi lạ, nếu hoàng tẩu lo lắng thì dẫn theo mấy tên hộ vệ cũng được.”

“Đúng thế, mẫu hậu, người đồng ý đi.”

Trần hoàng hậu bất đắc dĩ nói: “Con đó, con không phải trẻ con nữa mà còn ham chơi như thế.” Sau đó lại nói với Nguyên Gia: “Cũng là muội che chở nó, rõ ràng là lấy cớ đi ra ngoài chơi.”

Nguyên Gia cười lên: “Hoàng tẩu, từ trước đến nay Hằng Nhi hiểu chuyện, tẩu an tâm đi. Lại nói xuất cung cũng không phải chuyện lớn gì, khi còn bé hoàng huynh cũng thường chuồn ra khỏi cung chơi mà?”

Tiêu Hằng mở to hai mắt: “Phụ hoàng cũng chuồn khỏi cung đi chơi?”

“Đúng thế, phố xá này nọ trong kinh thành phụ hoàng con biết rất nhiều đó.”

“Phụ hoàng chuồn đi một mình sao?”

“Đương nhiên không phải, huynh ấy…” Nguyên Gia nói, bỗng nhiên khẽ giật mình, nụ cười trên gương mặt biến mất. “Thôi, không nói những chuyện này nữa. Những chuyện này con biết được rồi, sau này đừng nói trước mặt phụ hoàng, biết không?”

Tiêu Hằng hơi nghi hoặc một chút nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu: “Con biết rồi cô cô.”

Trần hoàng hậu biết cái tên Nguyên Gia không nói ra miệng chính là tiền Định Quốc công Phụng Triển. Nàng chưa từng thấy qua đối phương nhưng lúc vừa thành hôn, nàng từng nghe Tiêu Trạm nhắc qua cái tên này. Trong lời nói của Tiêu Trạm có thể nhìn ra y yêu thích người cữu cữu này, nói cũng nói chuyện vui, nhưng không ngờ sau này…

Trần hoàng hậu biết trượng phu trọng tình trọng nghĩa, cho dù Định Quốc công là năm đó hay là Thụy vương bây giờ, cho nên mới tức giận như thế. Bây giờ nghe thấy Nguyên Gia nói như vậy, những chuyện vô cớ phát sinh kia lại khiến người ta chán ghét.

Nguyên Gia suy nghĩ cũng không kém Trần hoàng hậu, nàng cũng muốn gặp phụ hoàng một chút. Nếu có cơ hội nói với phụ hoàng một câu, để xem có thể phân ưu với hoàng huynh không.

Cứ như thế, một đoàn người tới phủ Uy Quốc công, bọn người Chu thị nghe Thái tử đến thì vội vàng ra đón.

Tiêu Hằng lại vô cùng giản dị dễ gần, vì đến thăm bệnh nên định đi thăm Cố Trạch Mộ trước sau đó mới đến gia thục tìm Tiêu Diễn Chi. Ai ngờ khi bọn họ đến cổng Tam phòng lại chỉ nhìn thấy Cố Thanh Ninh.

Cố Thanh Ninh hơi ngượng ngùng: “Ca ca không biết mấy vị điện hạ muốn tới nên vừa uống thuốc ngủ thiếp đi rồi.”

Nguyên Gia nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Ninh thì đã biết ở đây có chuyện nên cũng nói giúp: “Hắn ngủ rồi chúng ta cũng đừng làm phiền nữa. Hằng Nhi, không phải khi nãy con nói muốn tìm Diễn Chi chơi sao? Để ta cho người dẫn con đến gia thục bên kia nhé.”

Tiêu Hằng hơi tiếc nuối nhưng cũng biết nghe lời phải, hắn cho người dẫn đến gia thục bên kia.

Hắn vừa đi, Nguyên Gia lại nói với Cố Thanh Ninh: “Thanh Ninh, mẫu thân con đâu?”

Cố Thanh Ninh lập tức hiểu được, cười nói: “Mẫu thân đang ở phật đường sao chép kinh thư!”

“Vậy ta vào phòng đợi muội ấy một chút, con qua đây trò chuyện với ta.”

Hai người vào phòng, Nguyên Gia mới tỏ vẻ nghi vấn: “Mẫu hậu…”

Cố Thanh Ninh thở dài: “Trạch Mộ không ở nhà.”

Nguyên Gia sửng sốt, qua nét mặt của Cố Thanh Ninh nàng thấy chuyện xảy ra không đơn giản như thế. Nhớ đến lời mà Trần hoàng hậu nói ở cung Khôn Ninh, trong lòng nàng xiết chặt, vội vàng nói những lời đồn mà Trần hoàng hậu nói ra.

Mà Cố Thanh Ninh nghe nàng nói cũng không có vẻ giật mình.

“Chắc là mẫu hậu đã biết rồi?”

Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Phụ hoàng của con đã nói chuyện này tới ta, hơn nữa đúng là Thụy vương cũng ở kinh thành.”

Nguyên Gia hoảng sợ nhìn nàng.

Cố Thanh Ninh đành phải kể ngắn gọn chuyện Cố Trạch Mộ nói cho Nguyên Gia nghe, đồng thời còn nói bây giờ Cố Trạch Mộ đã giấu Thụy vương đi, cũng đang tự nghĩ cách cứu Nhạc Bình.

Nguyên Gia lại nghĩ đến chuyện khác: “Chẳng lẽ Thụy vương huynh cũng biết thân phận của phụ hoàng?”

“Chắc không đâu.” Cố Thanh Ninh nói thế nhưng cũng không chắc.

Nguyên Gia thả lỏng trong lòng, nhưng không biết vì sao nàng lại hơi thất vọng. Dù sao cho tới nay chuyện gì nàng cũng biết nhưng lại không thể nói ra, thật sự là rất muốn có người biết như nàng để nàng trao đổi một phen.

Sau khi hết khiếp sợ, nàng cũng quan tâm đến chuyện này. Nàng không phải là công chúa nhỏ trước kia chuyện gì cũng không hiểu, sau khi rèn luyện mấy năm nay nàng cũng có thể nhìn ra chuyện không bình thường ở phía sau.

Đang lúc Nguyên Gia đang muốn thảo luận với Cố Thanh Ninh một phen, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Xuân Anh ngoài cửa: “Tứ hoàng tử điện hạ, sao ngài lại ở đây?”

Giọng nói dịu dàng của Tiêu Tuân từ ngoài cửa vang lên: “Hoàng huynh đi tìm biểu đệ chơi, ta tới chờ Trạch Mộ.”

Nguyên Gia và Cố Thanh Ninh nhìn nhau, hai người cùng đi ra khỏi phòng.

Tiêu Tuân vừa nhìn thấy Cố Thanh Ninh, trên mặt lập tức sáng lên: “Thanh Ninh muội muội!”

Cố Thanh Ninh: “…”

Nguyên Gia nhìn thoáng qua Tiêu Tuân, hắn lại đỏ mặt đi về phía Cố Thanh Ninh.

Chờ chút! Dường như cháu trai nàng có điều gì đó khác lạ!

Ngay lúc Nguyên Gia còn chưa nghĩ rõ ràng.

Cố Trạch Mộ vốn dĩ phải ở trong phòng ngủ lại đi đến, cau mày hỏi: “Mọi người đang làm gì đó?”