Lúc Cố Trạch Mộ xuất cung thì đi thẳng đến Nhất gian trà lâu, hắn nhớ kỹ lần trước lúc xuất cung, Hồng Tùng Nguyên nói cho hắn biết đã có manh mối. Bây giờ đã qua một thời gian, cũng không biết ông ấy đã có kết quả chưa.

Lúc hắn vừa đi tới cũng đúng lúc Hồng Tùng Nguyên ở đó. Khi thấy hắn tới, ông vẫn nhíu chặt mày không thả ra.

Cố Trạch Mộ nhanh chóng đi đến: “Sao thế?”

Sắc mặt Hồng Tùng Nguyên trở nên nghiêm túc đưa tin tức cho hắn.

Cố Trạch Mộ nhìn qua, mới phát hiện sau khi Hồng Tùng Nguyên tra được hành tung của những người kia cũng không đánh cỏ động rắn, trái lại dần nắm được quy luật gửi thư của bọn chúng, một đường lần theo dấu vết. Lúc này mới phát hiện những người kia lại đến từ Tây Bắc.

Kết quả này khiến cho Cố Trạch Mộ bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không phải không có khả năng. Trác Cách đã thống nhất thảo nguyên ba năm ròng rã, ba năm này những trận chiến ở Nghiệp Thành kia giống như trò đùa trẻ con. Dường như vị vua của thảo nguyên này không cảm thấy hứng thú với Đại Chu. Nhưng mà mọi người cũng không dám xem thường ông ta, những bộ lạc chia năm xẻ bảy của Tây Bắc từng khiến Đại Chu mệt mỏi ứng phó, chứ đừng nói đến một đối thủ mạnh mẽ như vậy.

Ba năm nay cũng có những lời bàn tán linh tinh, cảm thấy Uy Quốc công lãnh binh ra ngoài quá hao phí thuế ruộng, cầu xin hoàng đế hạ chỉ để bọn họ rồi kinh. Nhưng mà cho dù là Tiêu Trạm hay là trọng thần trong triều đều không để những lời này trong lòng.

Tất nhiên không thể nào tránh khỏi một trận đại chiến, cho nên ngay lúc này mật thám bên kia phái ra gây sóng gió ở kinh thành cũng không có gì lạ. Nhưng điều kì lạ là thủ đoạn này, Cố Trạch Mộ cũng không nghĩ nhiều, trái lại hỏi: “Ngoại trừ chuyện này còn có việc gì khác không?”

Dựa vào sự hiểu rõ của hắn đối với Hồng Tùng Nguyên thì ông ấy không thể chỉ vì chuyện này mà nghiêm túc như thế, có lẽ còn có nguyên nhân khác.

Quả nhiên Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta không chỉ tra được những người này đến từ Tây Bắc, hơn nữa mấy người theo dõi ngài lúc trước có lẽ có liên quan đến bọn chúng.”

“Thân thế của ta có liên quan đến bọn chúng?”

“Thế thì không có.” Hồng Tùng Nguyên nói. “Nhưng mà may mà có bọn chúng mới khiến cho ta tra được một chút manh mối về thân thế của ngài.”

Cố Trạch Mộ nghe thấy Hồng Tùng Nguyên nói thế thì ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Là manh mối gì?”

Thân thế của hắn là vấn đề đã quấy nhiễu hắn từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có manh mối. Cho dù Cố Trạch Mộ trầm ổn thì lúc này tâm trạng cũng trở nên căng thẳng.

Hồng Tùng Nguyên nghĩ đến tin tức trước đó điều tra được, tâm trạng hơi phức tạp mà hỏi: “Ngài có nhớ trước đó Chiêm gia bị ngài phán quyết chém đầu cả nhà không?”

Cố Trạch Mộ sững sờ: “Chiêm Thế Kiệt?”

Hồng Tùng Nguyên gật đầu, nói tiếp: “Có lẽ rất ít người biết được lúc niên thiếu Uy Quốc công và Chiêm Thế Kiệt từng là bạn tốt. Nhưng sau khi một người là huân quý, một người là thanh lưu thế gia thì dần dần không lui tới nữa. Năm đó, sau khi Chiêm Thế Kiệt vào ngục, con dâu của ông ta vừa lúc mang thai, nhưng sau đó lại không biết tung tích. Sau này nghe nói nàng ta tự tử theo phu quân, nhưng hài tử trong bụng nàng ta không biết đã đi nơi nào.”

“Nếu theo lời ngài nói, năm đó ngài được phu thê Uy Quốc công ôm từ bên ngoài về, thời gian này lại trùng khớp. Cho nên, có lẽ ngài là đứa trẻ được lén lút sinh ra vào năm đó.”

Dường như Cố Trạch Mộ cũng giật mình, hắn vốn nghĩ rằng sau khi trùng sinh thì trên đời này sẽ không có chuyện gì khiến hắn thất thố nữa. Bây giờ hắn mới biết chuyện khó bề tưởng tượng trên đời này vượt xa suy nghĩ của hắn nhiều.

Hồng Tùng Nguyên cũng hiểu rõ, trong phút chốc hắn không thể tiếp thu được nên nói thêm một câu: “Thật ra chuyện này cũng chỉ là suy đoán của ta, không có bất kỳ chứng cứ nào. Tạm thời ngài không cần ủ rủ như thế…”

Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, hắn biết Hồng Tùng Nguyên chịu nói chuyện này với hắn là ông ấy đã nắm chắc bảy tám phần. Hắn cũng không cần phải ôm lấy hi vọng như thế.

Hồng Tùng Nguyên đành phải an ủi hắn: “Cho dù thế nào thì cũng đều là chuyện của đời trước, cũng đã qua rồi. Bây giờ ngươi yên ổn làm Tam thiếu gia phủ Uy Quốc công chẳng phải rất tốt sao?”

Cố Trạch Mộ buồn bã, hắn muốn tra ra thân phận của mình, ngoại trừ muốn biết việc liên quan phía sau, điều quan trọng hơn là hắn không muốn làm ca ca vô dụng của Cố Thanh Ninh. Không ngờ kết quả lại thành như thế.

Cuối cùng, hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, cũng xem như chính ta tạo nghiệt.”

Hồng Tùng Nguyên tò mò nói: “Cho nên năm đó Chiêm Thế Kiệt thật sự bị oan?”

“Ta cũng không biết.” Cố Trạch Mộ nói. “Năm đó, đúng là vụ án này rất kỳ lạ, nhưng nhân chứng và vật chứng đều là thật. Hơn nữa, Chiêm Thế Kiệt cũng thật sự đã tự sát, chuyện này muốn tra rõ còn phiền phức hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.”

Hồng Tùng Nguyên cười nói: “Nếu như bản án của Chiêm Thế Kiệt thật sự có oan khuất, bây giờ cũng xem như cho ngài cơ hội sửa đổi. Nếu trong lòng ngài không vượt qua được ranh giới kia, sau này ngài hãy sửa lại án xử sai cho người ta, lại đốt thêm tiền giấy cho Chiêm gia, sau đó sinh mấy đứa bé để người ta nối dõi tông đường là được.”

Cố Trạch Mộ trừng mắt nhìn Hồng Tùng Nguyên.

Hồng Tùng Nguyên ra vẻ không nhìn thấy, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Yên tâm, dù phải tra, bộ xương già này cũng sẽ giúp ngài tra rõ ràng rồi mới chết.”

“Nói bậy gì đó!”

Hồng Tùng Nguyên cười lên, lại thở dài: “Haiz! Sớm biết sẽ có một ngày thế này thì lúc trước nên ngoan ngoãn trông coi cơ nghiệp này. Đâu đến mức như bây giờ, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, lại khiến người ta đau đầu.”

“Cho dù ông làm lại từ đầu cũng không rốt ráo như ta.”

Hồng Tùng Nguyên nhìn dáng người lùn tịt của Cố Trạch Mộ, nhịn không được mà cười một tiếng: “Bao nhiêu đế vương khao khát trường sinh bất lão còn không được, ngài là trường sinh bất lão loại khác. Ngài không thầm vui thì thôi, lại còn phàn nàn như thế, coi chừng ông trời giáng sét đánh ngài đấy!”

Cố Trạch Mộ mặc kệ ông.

Đúng là trùng sinh không phải là chuyện xấu, nhưng vấn đề là sau khi trùng sinh mọi chuyện cũng thay đổi. Càng quan trọng hơn là người từng là thê tử lại trở thành muội muội của mình, không phải đây là chuyện phiền muộn hơn sao?”

Nhưng sao có thể nói những lời này với Hồng Tùng Nguyên được, cho dù nói ra ông ấy cũng chỉ cười nhạo hắn thôi. Thôi bỏ qua.

Cố Trạch Mộ ổn định lại nét mặt của mình, nói với Hồng Tùng Nguyên: “Cho dù nói thế nào, trước tiên vẫn phải tra rõ thân phận của nhóm người kia mới được.”

Tây Bắc, vương đình bộ lạc Cát Nhan.

Phụng Triển nhìn tin tức từ kinh thành truyền tới thì vẻ mặt trở nên phức tạp, hồi lâu cũng không nói gì.

Bố Nhật Cổ Đức đi vào lều vải rót một chén nước cho y, nhìn lá thư trên bàn cười nói: “Nghe nói Thụy vương thuận lợi trở lại Tương Nam rồi?”

Phụng Triển ừm một tiếng.

“Ngài có vẻ rất hoang mang?” Bố Nhật Cổ Đức suy đoán nói: “Bởi vì vị hoàng đế bệ hạ kia tin tưởng huynh đệ của y?”

Phụng Triển đập lá thư lên bàn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi muốn nói gì?”

Bố Nhật Cổ Đức tùy ý ngồi đối diện y cầm lá thư trên bàn lên xem. Đây đều là thư tín vô cùng bí mật nhưng Phụng Triển lại không ngăn cản hắn.

Sau khi Bố Nhật Cổ Đức xem xong mới nói: “Ngài đùa giỡn những người năm đó hãm hại người của ngài trong lòng bàn tay, một mẻ hốt gọn bọn chúng, khiến cho kinh thành ngập tràn thị phi lại không bại lộ thân phận của mình, đây chẳng phải rất tốt sao?”

“Nhưng mà vị hoàng đế bệ hạ kia lại vượt ra ngoài dự đoán của ngài, y trọng tình nghĩa như thế. Y không chỉ thả huynh đệ của mình, cũng không nổi trận lôi đình vì chuyện ngài bị hãm hại, gần như phá vỡ tu dưỡng nhất quán của y, không phải ngài nên vui vẻ sao?”

Nếu không phải Phụng Triển biết tính cách của Bố Nhật Cổ Đức thì gần như cho rằng hắn đang giễu cợt mình.

Không nói chuyện khác, y tin Tiêu Trạm chắc chắn sẽ không ngây thơ như thế. Y biết Thụy vương đến kinh thành, nhưng cho dù như thế thì sao y lại thả Thụy vương rời đi?

Chẳng lẽ y không biết làm thế sẽ khiến người ngoài càng phách lối làm càn sao? Tiêu Trạm quá tin tưởng Thụy vương hay là y vốn dĩ có tính cách như thế?

Ngay cả Phụng Triển cũng không biết rõ.

Y nghĩ đến miêu tả trong thư, gần như có thể tưởng tượng ra lúc đó Tiêu Trạm tức giận. Cơn giận này như ngọn lửa, dường như xua đi bóng tối trong đáy lòng y.

Mấy năm nay, y bị thù hận che mất lý trí, vẫn cố gắng khiến mình quên đi kí ức tốt đẹp ở kinh thành kia. Nhưng bây giờ phong thư này lại làm cho y nhớ lại chuyện lúc trước dẫn Tiêu Trạm cùng ra ngoài chơi. Y vốn nghĩ rằng những ký ức này phủ bụi nhiều năm đã trở nên mơ hồ, ai ngờ ký ức như được mở van,  y mới phát hiện những kí ức này giống như vừa mới xảy ra.

Khi còn bé, Tiêu Trạm là đứa trẻ vô cùng nhu thuận nghe lời. vì phụ mẫu mạnh mẽ quá mức mà y trở nên ôn hòa hôn nhiều. Sự ôn hòa này không chỉ đối với phụ mẫu mà là đối với tất cả mọi người.

Lão sư dạy dỗ y là đại nho đương thời, hận không thể nhét hết tất cả tri thức vào đầu Tiêu Trạm, yêu cầu đối với y càng cao không hợp lẽ thường. Nhưng Tiêu Trạm vẫn vô cùng cố gắng, cho dù có lúc gặp phải yêu cầu hà khắc cũng cố gắng đạt được.

Có đôi khi Phụng Triển không nhìn được kéo y ra khỏi thư phòng, cũng mặc kệ đối phương có thân phận Thái tử cao quý mà dẫn y vào trong phố xá. Phụng Triển dẫn y đi ăn quà vặt kinh thành, lại dẫn y đi sân hát xem kịch, còn dẫn y vào thanh lâu trải nghiệm. Cho dù chỉ uống rượu xem ca múa này nọ nhưng vẫn chọc tỷ tỷ giận gần chết, còn phái người kéo bọn họ ra.

Hai người bị Phụng hoàng hậu mắng hơn nửa canh giờ ở cung Khôn Ninh, lại âm thầm lại mặt quỷ, cuối cùng lại bị Phụng hoàng hậu phạt quỳ. Thật sự thông suốt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Khi đó, Phụng Triển muốn sau khi đánh xong trận ở Tây Bắc thì y sẽ trở lại kinh thành, có cưới hay không cũng không quan trọng, chỉ dẫn theo đứa cháu Thái tử này đi khắp nơi chơi bời. Tránh cho Tiêu Trạm ở trong cung với phụ hoàng mà không vui vẻ.

Nhưng y không ngờ cuối cùng mình vẫn không thực hiện được lời hứa này.

Có đôi khi Phụng Triển nhớ lại những chuyện này đều cảm thấy ban đầu mình thật buồn cười. Sao y lại nghĩ rằng một đế vương sẽ thật lòng xem đệ đệ hoàng hậu, một tướng quân lãnh binh nhiều năm như người nhà. Còn Tiêu Trạm nữa, lúc trước Tiêu Trạm còn nhỏ, nhưng khi y trở thành hoàng đế thì y cũng sẽ giống phụ hoàng của y thôi.

Suy nghĩ này vẫn luôn xuất hiện trong đầu Phụng Triển, nhất là sau khi Tiêu Dận chết, y chỉ dùng điều này để chống đỡ lý do báo thù của mình.

Nhưng mà bây giờ hành động của Tiêu Trạm lại nói cho y biết, cho dù qua bao lâu thì Tiêu Trạm cũng sẽ không thay đổi.

Điều này khiến cho trái tim Phụng Triển hơi dao động.

Nhưng y nhanh chóng giữ vững suy nghĩ của mình: “Bây giờ y chưa làm hoàng đế được bao lâu, chờ mai này qua thời gian dài thì y sẽ thay đổi.”

Bố Nhật Cổ Đức bất đắc dĩ nói: “Y đã đăng cơ bảy năm, vì sao ngài không chịu tin tưởng. Cũng không phải tất cả mọi người đều giống tiên đế, có lẽ thật sự có người như thế cũng không biết chừng?”

Phụng Triển cười lạnh nói: “Ngươi bảo ta tin tưởng y? Tin tưởng một hoàng đế? Ngươi biết cái giá phải trả lớn bao nhiêu không?”

“Lúc trước ta tin tưởng phụ hoàng của y, kết quả cửa nát nhà tan, hại chết tỷ tỷ ruột của ta! Tỷ ấy là hoàng hậu, ngay cả hoàng lăng cũng không được vào!” Vẻ mặt Phụng Triển lạnh lùng. “Nhưng lúc đó phản ứng của Tiêu Trạm là gì, y chỉ im lặng tiếp nhận hoàng vị, im lặng nghe theo phụ hoàng của y, im lặng sửa chữa sách sử, bề ngoài giả dối. Ngươi bảo ta tin tưởng y thế nào đây?”

“Có lẽ có nỗi khổ tâm gì đó…”

Bố Nhật Cổ Đức còn chưa nói xong thì đã bị Phụng Triển ngăn trở: “Nếu ngươi còn muốn ở lại cạnh ta thì sau này đừng nên nói những lời này nữa!”

Bố Nhật Cổ Đức thấy y cố chấp như thế cũng đành phải bất đắc dĩ vâng dạ.