Ngày tiếp theo là ngày cuối cùng của cuộc thi đấu. Yorda dùng viên đá cuội phép thuật trước khi bình minh ló dạng, và trước khi cô hoàn thành thủ tục buổi sáng của mình và đến chỗ chiếc xe đẩy, Ozuma đang đợi cô rồi.

Buổi sáng đó, Ozuma mặc một chiếc áo giáp chuỗi xích sạch và đôi găng tay mới trên tay ông. Trong khi thay đổi các trang bị bị mòn của mình là điều bình thường với một kiếm sĩ, thì mặc đồ mới và chưa được thử vào buổi sáng của một trận đấu quan trọng như thế là một bước táo bạo. Yorda xem đó như một dấu hiệu của sự tự tin.

Yorda đã đặt chiếc nhẫn ấn của cha mình lên một sợi dây bạc, thứ mà cô đeo quanh cổ. Bây giờ cô lấy nó ra, đưa cho Ozuma xem, và kể cho ông về những sự kiện của đêm hôm trước. Ozuma xem ra thật sự giật mình khi cô đưa chiếc nhẫn ra. Ông rõ ràng hài lòng. Nhưng không hài lòng như ông nghe Yorda nói về ánh sáng đích thực cha cô đã đề cập đến.

Đôi mắt Ozuma mở to. Yorda không nghĩ người hiệp sĩ khắc kỷ lại có thể ngạc nhiên đến thế. “Ngài Ozuma, ngài có biết ánh sáng đích thực là gì không?”

“Vài năm qua thầy tu-nhà vua của Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh đã tập hợp nhiều học giả với nhau,” Ozuma nói. “Mục đích của họ không gì khác hơn là để xác định chính xác điều gì sẽ cần thiết để ngăn cản sự trở lại của Thần Bóng tối và tiêu diệt đứa con của ông ta.”

“Họ đã khám phá ra được bất cứ điều gì chưa?”

“Có.” Ozuma gật đầu. “Cuốn sách Ánh sáng.”

“Một cuốn sách ư?” Yorda hỏi, một chút sửng sốt. Quỷ dữ được cho là bị trục xuất bởi những thanh kiếm vĩ đại hoặc những đòn sấm chớp – không phải những cuốn sách.

“Đó là một bộ sách phép thuật. Trong nó được ghi những câu thần chú được dùng để ngăn chăn Thần Bóng tối không nổi dậy trong thời kỳ cổ đại. Nếu một thanh kiếm được khắc những câu thần chú đó và được thấm đẫm sức mạnh phép thuật, nó có thể đẩy lùi được Thần Bóng tối – hoặc họ nói như thế.”

Đột nhiên, tất cả trở nên rõ ràng với Yorda. “Là nó!” cô nói, cảm thấy trái tim mình trở nên nhẹ nhõm hơn. “Cuốn sách Ánh sáng ở trong Phong Tháp, ta chắc chắn điều đó! Vì lý do gì mà mẹ ta lại giấu nó và vây quanh nó với những lính gác chứ?”

“Điều đó có lý,” Ozuma đồng ý. Gương mặt ông nghiêm nghị, nhưng đôi mắt ông lấp lánh như mắt Yorda. “Bởi vì cuốn sách này đã được tạo ra rất lâu trước đây, không ai biết nó ở đâu – hay nếu nó còn tồn tại không. Nếu nó ở đây, trong Phong Tháp, điều đó sẽ là một lợi ích khủng khiếp.”

Yorda siết hai bàn tay thành nắm đấm. “Vậy là ta sẽ tìm ra nó và khôi phục nó! Ta sẽ đẩy lùi Thần Bóng tối!”

Đôi môi Ozuma mím lại, và ông nhìn chằm chằm cô. Trong im lặng, ông lắc đầu. Yorda thấy trên gương mặt ông cùng mối xúc cảm cô đã cảm thấy trong sự lưỡng lự của cha cô đêm trước.

“Đó là tôi người nên đến Phong Tháp,” cuối cùng ông nói.

“Không,” Yorda cắt ngang ông. “Đây là điều ta phải làm. Đó là lý do tại sao cha ta mạo hiểu báo động nữ hoàng bằng việc xuất hiện trước mặt ta. Đó là lý do tại sao ông ấy đến với ta với nhiệm vụ này.”

Sau khi nói lời chia tay với cha cô đêm trước, Yorda đã nằm trên giường thao thức, héo hon vì những suy nghĩ của mình. Cô đấu tranh với sự đau đớn của cha mình và tình yêu vẫn còn trong tim với mẹ mình. Bây giờ không còn nghi ngờ nào nữa trong đầu óc cô. “Ta là người thừa kế ngai vàng của vương quốc của mình. Ta phải bảo vệ đất nước này và người dân của nó khỏi Thần Bóng tối. Đó là trách nhiệm của ta là người cai trị tương lai của nó.” Yorda đứng thẳng và cao, giọng cô vang lên rõ ràng. “Ngài đã thỉnh cầu sự giúp đỡ của ta bởi vì phát hiện, và ngài sẽ nhận được sự giúp đỡ của ta. Nhưng xin đừng nhầm lẫn. Ta không hành động theo mệnh lệnh của ngài. Ta cũng không liên minh bản thân với Đế quốc Zagreda-Sol Thần thánh hay nhận mệnh lệnh từ thầy tu-nhà vua của ngài. Ta chỉ thực hiện trách nhiệm của Ta là nữ-hoàng-tương-lai.”

Ozuma chớp mắt, như thể nhìn vào mặt trời khi nó hiện ra từ sau một đám mây.

“Nếu ta có thể đánh bại Thần Bóng tối và phá hủy kế hoạch trở lại của ông ta, có lẽ sau đó ta cũng sẽ có thể cứu được mẹ mình.”

“Cứu nữ hoàng ư? Bằng cách nào?”

“Mẹ ta là con của Thần Bóng tối, chính bản thân bà đã nói vậy. Tuy nhiên bà ấy đã yêu cha ta, và bà ấy đã sinh một đứa con của chính mình. Bà ấy là một người phụ nữ của thế giới nhàu nhiêu như một đầy tớ của người khác. Khi Thần Bóng tối đã bị đẩy lùi, ta cầu nguyện rằng bóng tối sẽ thả bà ấy ra. Giống như đất nước này, một lời nguyền đặt lên mẹ ta. Đó là điều ta phải cố gắng phá vỡ. Đó là trận chiến của ta.”

Yorda mỉm cười, cảm thấy kiểm soát được chính số mệnh của mình hơn bất cứ lúc nào trước đây. “Đó là lý do tại sao, Ngài Ozuma, ta cầu xin sự giúp đỡ của ngài. Kỹ năng là một kiếm sĩ của ngài cực kì hữu dụng với ta.” Yorda dang hai tay về phía Ozuma, như một nữ hoàng làm với bầy tôi trung thành của mình.

Gió đập vào tóc Yorda khi cô đừng nhìn chằm chằm lên ngọn tháp già nua, đổ nát.

Cô có thể cảm thấy sức nặng của chiếc nhẫn của cha cô trên ngực mình. Khi cô dùng những ngón tay của mình cầm và nâng nó lên, nó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Bầu trời bên trên xanh thăm thẳm và không có mây, và mặt biển bên dưới phản chiếu ánh sáng của nó. Những con sóng nhỏ lấp lánh trên mặt nước khi những đàn chim biển trắng chao lượn trên bầu trời, những đốm màu trên tấm vải xanh trong của bầu trời.

Cô bước qua cây cầu đá, dừng lại nửa đường để nhìn qua vai mình. Cô đã nghe thấy một tiếng hoan hô ngắn hòa vào với tiếng rít của gió.

Đấu trường Đông ở bên ngoài khu vực lâu đài. Tới mức cô có thể nghe thấy tiếng gầm rống của đám đông từ khoảng cách xa như thế này có nghĩa là sự phấn khích của họ đã đạt đến những tầm cao mới trong ngày chung kết này của cuộc thi đấu.

Ngay sau đó, Ozuma và đối thu chung kết của ông sẽ bước vào vũ đài. Các khán giả đứng trong hành lang chật cứng quanh sàn đấu trường sẽ đồng loạt đứng dậy vỗ tay. Cô tự hỏi họ sẽ cổ vũ cho ai, thí sinh nào đã thôi thúc nhiều người bọn họ đánh cuộc đồng tiền vất vả kiếm được của họ hơn. Kết quả của trận đấu này có thể tạo một sực khác biệt quan trọng với trọng lượng của túi tiền của họ.

Cô nhắm mắt lại, ổn định hơi thở, và bắt đầu bước đi lại. Mặc dù cô đã đi đến đây cả trăm lần trước đây, hôm nay khoảng cách đến ngọn tháp dường như lớn hơn rất nhiều.

Khi cô đến, cô nhận ra những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc tụ tập trước những ô cửa sổ. Cô tự hỏi liệu chúng đã đến bởi vì cảm thấy cô, hay liệu chúng luôn đứng đó nhìn ra thế giới bên ngoài ngọn tháp, nhiều như cô nhìn khỏi phòng mình ra vùng đất và biển bên ngoài những bức tường lâu đài.

Bây giờ cô đối mặt với hai bức tượng đá trước cánh cửa ngọn tháp. Yorda đứng nghiêm lại và giơ chiếc nhẫn của cha cô lên. Chĩa dấu hiệu trên chiếc nhẫn về phía hai bức tượng, cô nói bằng một giọng cao, rõ ràng.

“Bởi vì ta mang ấn của chủ nhân ngọn tháp này, ta ra lệnh cách ngươi. Đứng qua một bên!”

Một tia sáng rạng ngời chiếu sáng từ chiếc nhẫn. Tia sáng quá rực rỡ, Yorda lảo đảo, bước lùi lại hai hay ba bước trước khi cô thăng bằng trở lại. Cùng một lúc, những cái đầu của hai bức tượng lóe lên trả lời. Năng lượng không bị trói buộc chạy theo những đường nét của hình dáng méo mó của chúng, và một cây cầu ánh sáng nối qua không trung giữa hai bức tượng và chiếc nhẫn.

Với một âm thanh ken két nặng nề, hai bức tượng tách ra về mỗi phía, để lộ một khoảng trống bóng tối hình chữ nhật phía sau chúng. Cùng lúc, ánh sáng mờ đi, để lại hai bàn tay Yorda tê cóng và ngứa ran. Câu thần chú bảo vệ đã bị phá bỏ.

Yorda bước tới trước. Một cơn gió lạnh thổi ra từ ngọn tháp, quét qua má cô. Cô cô độc trong bóng tối và im lặng.

Yorda đã ra lệnh cho Ozuma sáng hôm đó: ông phải chiến đấu hết sức mình trong vòng chung kết của cuộc thi đấu và chiến thắng. Tuy nhiên nó hẳn không phải là một chiến thắng dễ dàng. Ngay cả nếu đối thủ của ông không sánh được với ông, Ozuma phải kéo dài trận đấu, khiến các khán giả điên cuồng. Cô muốn mọi người trong đấu trường đó phải quên, dù chỉ một lát, sự trôi qua của thời gian. Cô muốn họ lạc trong một trận đấu thật ngoạn mục mà họ không thể rời mắt đi, dù chỉ một khoảnh khắc.

Cô cần thời gian.

Nữ hoàng sẽ quan sát trận chung kết với sự tò mò tàn nhẫn, bà theo dõi Ozuma khi ông hành động với sự khéo léo của mình trên sàn đấu trường. Chỉ cô biết rằng một ngày ông sẽ là một bức tượng trong phòng trưng bày của bà, và bà sẽ muốn xem ông ấy xuất sắc như thế nào để bà biết bà sẽ lấy đi điều gì từ thế giới này.

Tất cả Yorda cần là sự thích thú của nữ hoàng được giữ đủ lâu để làm phân tâm sự chú ý của bà từ những điều khác.

Cô nhớ giọng nói run rẩy của cha cô khi ông đến thăm phòng cô. Bà ấy sẽ tìm ra ta, ông nói.

Nữ hoàng biết mọi điều. Ngay cả sự náo động nhẹ nhất, sự hiện diện nhỏ nhất trong biên giới của bùa chú bà đã đặt lên lâu đài có thể cảnh báo bà, như nó đã làm khi Yorda cố gắng rời lâu đài ngày hôm đó. Và tuy nhiên nữ hoàng chỉ là con người. Bà có thể là con của Thần Bóng tối, nhưng bản thân bà không phải là thần thánh. Nếu điều gì đó chiếm giữ được tâm trí và trái tim bà mạnh mẽ đến nỗi trong một lát bà không chú ý đến những khuấy động trong bùa chú của bà, sau đó có thể để Yorda bước vào ngọn tháp mà không bị phát hiện. Thực chất, nó là hy vọng duy nhất của Yorda: một sự đặt cược liều lĩnh hơn bất cứ điều gì đang diễn ra trong đấu trường hôm đó.

Ozuma đã hứa thực hiện đoạn cuối của cuộc giao kèo của ông. “Tôi sẽ biến nó thành một trận đấu mà họ chưa bao giờ thấy, và đánh cắp đôi mắt nữ hoàng với thanh kiếm của mình,” ông nói với cô. “Khi sự chú ý của bà ấy bị chiếm giữ, đó sẽ là cơ hội của cô để chạy vào ngọn tháp và làm điều cô phải làm.”

Không có thời gian để lãng phí. Cô bước một bước, sau đó một bước khác, về phía lối vào Phong Tháp. Cô vượt qua những bức tượng đứng in lặng ở hai bên cánh cửa. Bây giờ cô có thể thấy bên trong tầng đầu tiên của ngọn tháp. Cô ở bên trong những bức tường của nó.

Ngọn tháp có vài ô cửa sổ cho một cấu trúc của kích thước của nó. Bóng tối có vẻ tạo thành vũng ở đây tại đáy, dày và yên tĩnh. Đối với một ngọn tháp, khoảng trống rộng mênh mông. Tầng dưới cùng có hình dáng giống một cái sân tròn và được lát với những tảng đá vuông vức được xếp khít vào nào. Cấu trúc rất giống với những hành lang ở trong khu vực lâu đài, ngoại trừ tảng đá thỉnh thoảng nhô ra từ sàn, mép của nó nứt hoặc vỡ hoàn toàn.

Không có thứ gì ở đây tương tự với đồ trang trí hay nội thất cả. Không có chân đèn, hay đế cột cho những cây đuốc; những bức tường trống trơn. Trên đầu cô chỉ có không gian. Phong Tháp trống rỗng hoàn toàn.

Không phải là nơi tốt nhất để giấu thứ gì đó, Yorda nghĩ. Cuốn sách Ánh sáng thực sự ở trong nơi này ư? Linh hồn cha mình bị giữ ở đâu đó trong đây ư?

Cô nhận ra một cầu thang xoắn ốc đi lên bên trong bức tường của ngọn tháp cao. Một rào chắn đi theo chiều dài của nó, được trang điểm với những gai sắc nhọn. Bậc dưới cùng ở bên phải cô, vẫy gọi cô.

Yorda nhìn quanh một vòng. Những cái bóng cô đã nhận thấy cạnh cửa sổ không còn thấy ở đâu cả. Chúng đã biến mất, hay chúng đang quan sát, giấu mình trong bóng tối? Cô nhìn lên một lúc lâu, cổ cô bắt đầu đau, nhưng cô không thể thấy hẳn lên đỉnh ngọn tháp. Tuy nhiên bây giờ cô cảm nhận rằng bóng tối phía trên cô không hoàn toàn trống rỗng. Thứ gì đó ở đó, trộn lẫn với những cái bóng tự nhiên của nơi này. Những cái bóng dựa vào một tấm màn sân khấu màu đen.

Yorda nhìn lên một lúc lâu hơn trước khi dứt khoát từ bỏ. Sẽ nhanh hơn khi đi lên cầu thang lên đỉnh. Thời gian của mình ở đây đang trôi nhanh.

Lanh lợi bước đi về phía cầu thang, cô nhận thấy thứ gì đó trên sàn của ngọn tháp. Đó là một thiết kế hình tròn lớn, rộng hơn chiều cao của cô. Cô chạy lên nó và thấy rằng nó không được tạc lên sàn, cũng không được vẽ ở đó. Thay vào đó, nó nổi lên từ sàn nhà đắp nổi, tạo thành một loại bục với mép của nó cao lên tầm hai centimet rưỡi so với những tảng đá của sàn xung quanh.

Trong thâm tâm mình, cô lờ mờ nhớ lại đã thấy một thiết kế như cái này trong những cuốn sách sử cô đã đọc vài năm trước. Sự nghi ngờ tăng lên trong cô, và cô thấy cô không thể rời mắt khỏi cái bục trên sàn. Cuối cùng, cô phải buộc đôi chân mình mang cô trở lại cầu thang. Sự tự tin trước đó của cô đã bay mất, và sự không thoải mái lại quá thiết tha để lấy vị trí của nó.

Khi cô bắt đầu trèo, những cái vực đen xuất hiện từ sàn nhà dưới cô. Những cái vực sôi lên và có vẻ như quằn quại trên những tảng đá như thể những sinh vật sống. Yorda tóm lấy lan can trong sự khiếp sợ và quan sát khi những đôi mắt phát sáng bắt đầu xuất hiện từ những cái vực đen. Đôi này sau đôi kia tràn vào ngọn tháp, được theo bởi những cánh tay đen như mực lớn lên khỏi những cái vực như những hạt giống nảy mầm ngay lập tức.

Chúng là những cái bóng của ngọn tháp, những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc. Khi cô quan sát, một cái tiếp sau cái khác xuất hiện trên sàn, đôi chân của chúng méo mó và lưng của chúng cong khủng khiếp. Chúng lảo đảo hơn là bước đi, chuyển động của chúng một điệu nhảy kỳ quái mà sẽ gần như khôi hài nếu những sinh vật đó không bị nhầm lẫn là quỷ. Chúng tiến lên cầu thang, nhảy từ bước này sang bước khác khi chúng đi lên phía cô.

Giọng của cô mất tăm và Yorda đặt hai tay lên má mình, bây giờ nhận ra nơi những cái bóng đã biến mất. Nhanh chóng, cô lao lên cầu thang, chỉ để thấy một cái vực đen khác đang sôi sục trên đầu cầu thang ngay trước cô. Một sinh vật hiện ra từ cái vực với đôi mắt trắng giống những con phía sau cô, nhưng với hình dáng cái bóng của một con chim. Đôi cánh của nó sượt qua đầu Yorda khi nó phóng qua trung tâm trống rỗng của ngọn tháp về phía bên kia của cầu thang xoắn ốc.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Yorda thấy rằng con quái vật chim có một gương mặt người, miệng của nó mở ra trong một tiếng thét im lặng. Thêm ba sinh vật hình chim bay lên đầu cầu thang. Một trong số chúng nhận ra Yorda khi cô co rúm lại dựa vào bức tường và lao thẳng đến cô. Yorda không thể làm bất cứ điều gì ngoài ném hai tay ra trước mặt mình – nhưng khi cô làm vậy, chiếc nhẫn nơi ngực cô lóe lên với một ánh sáng rực rỡ.

Với một tiếng rít của gió, đôi cánh của sinh vật đó đập vào vai Yorda trước khi nó lao vào bức tường phía sau cô biến mất trong một luồng khói phụt ra. Khói lơ lửng vượt qua mặt Yorda, để lại một cơn ớn lạnh còn sót lại trong không khí trước khi biến mất hoàn toàn.

Yorda nhìn xuống cầu thang và thấy rằng những sinh vật đang lên từ sàn của ngọn tháp đã dừng lại. Chúng lùi lại trong nỗi khiếp sợ. Những cái bóng gần Yorda nhất đang bắt đầu mất hình dáng, tay chân chúng tan chảy ra và lơ lửng trong không khí.

Nó như cha mình đã nói. Những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc vô hiệu trước chiếc nhẫn, biểu tượng của vinh quang trước đây của vương quốc này và tình yêu của ông cho thần dân của mình.

Yorda cầm chiếc nhẫn lên trước mặt mình. Khi cô quan sát, những sợi bóng tối tràn ra từ cái vực trên đầu cầu thang của cô tiêu tan. Chẳng bao lâu cái vực bốc hơi hoàn toàn. Yorda nhanh chóng chạy lên cầu thang, đi quá nhanh đến nỗi cô sẩy chân một hay hai lần. Mỗi lần, cô bắt lấy mình với hai tay trên cầu thang và tiếp tục trèo. Một lần, cô suýt nữa mất thăng bằng và phạm sai lầm tóm lấy lan can bên trái cô. Bàn tay cô bắt phải một trong những chiếc gai sắc nhọn và bắt đầu chảy máu, tuy nhiên cô vẫn trèo, hai chân chuyển động liên tục. Cuối cùng, khi cô hít thở quá khó khăn cô cảm thấy ngực cô sẽ nổ tung, cô dừng lại một lúc để hít thở. Cô nhìn quanh và thấy rằng cô đã trèo được hơn nửa đường lên ngọn tháp.

Nhìn xuống qua lan can, cô nhận ra nhiều hơn một tá những sinh vật bóng trên sàn ngọn tháp, trôi đi không mục đích. Một số chúng cúi mình trên bục ở giữa phòng. Những con chim bám vào các bức tường, chậm chạp vỗ cánh.

Yorda nhìn lên. Ở độ cao này, cuối cùng cô có thể thấy đỉnh của ngọn tháp. Ở đó, treo từ trên mái, là thứ gì đó giống như một cái lồng chim khổng lồ. Không có cách nào khác để miêu tả nó. Nó có hình trụ, ánh sáng lập lòe của sắt bị làm tối lại với tuổi tác. Tuy nhiên khi gió rít quanh ngọn tháp thổi vào qua cửa sổ, qua những mảnh vụn xơ xác của những tấm rèm, ánh sáng mờ mờ của mặt trời lấp lánh trên những chấn song trông có vẻ dày. Yorda nhận ra rằng đây là thứ cô đã thấy khi cô nhìn tầng trên cùng của ngọn tháp qua kính thiên văn của mình.

Cô kinh ngạc bởi kích thước của nó. Mặc dù thiết kế của nó phản chiếu một cái lồng chim, nó đủ rộng để chứa một người trưởng thành. Có những gai nhọn xung quanh mép đáy và đỉnh – một sự trang hoàng trông kỳ lạ, chết chóc. Có lẽ để giữ mọi người khỏi đến quá gần, Yorda đoán.

Một cảm giác ớn lạnh chạy lên xương sống của Yorda. Có lẽ nó được xây dựng để giam giữ một người. Có lẽ có ai đó ở trong đó bây giờ.

Cô nghe thấy một giọng nói hét lên nhưng không thể nhận ra bất cứ từ nào. Sau đó cô nhận ra đó là giọng nói của chính cô, và âm thanh mang cô trở lại thực tại. Một lần nữa, Yorda phóng lên cầu thang. Cô phải đi lên cao hơn. Cô phải biết thứ gì ở bên trong.

Bị siết chặt bởi sự tuyệt vọng và hoảng sợ, Yorda chạy, hai bước một lần. Cuối cùng, cô tiến đến chân cái lồng. Một chút xa hơn, và đầu cô ở ngang đáy nó. Cô níu lấy lan can và nghiêng người ra hết sức có thể.

“Cha?”

Cô nghe thấy bản thân mình gọi lớn.

Một chiếc áo choàng cũ, sờn nằm trong đống giẻ rách trên đáy lồng. Cô có thể lờ mờ nhận ra những phần còn lại của đường thêu vàng quanh ống tay áo. Đó là áo choàng tunic của cha cô – được dệt bằng len, một màu xanh nước biển thẫm, nhẹ hơn lụa khi chạm vào. Đây là cùng chiếc tunic ông thường mặc cho những dịp chung; quần áo ông đã mặc khi ông nằm trong quan tài của mình ở đám tang.

Cô nhìn gần hơn và thấy một chùm tóc trắng lộ ra từ một bên của chiếc áo choàng. Thi thể của cha mình cũng ở đây. Thậm chí bị giam cầm trong cái chết. Ông là chủ nhân của Phong Tháp.

Yorda ngã khụy xuống và khóc lớn.