Tay mọi người vẫn giơ lên, nhưng không có tiếng chạm cốc nào vang lên. Shala nhìn Jose chằm chằm. “Anh nói gì cơ?” Đó là lúc cô nhận ra tất cả mọi người đều đang chằm chằm nhìn cô.

Sky hạ cốc xuống và trừng mắt với Jose.

“Sao?” Anh trai anh có vẻ ngạc nhiên. “Đừng nói với anh là cô ấy không biết nhé.”

“Biết gì?” Shala hạ cốc xuống và nhìn quanh bàn. Không một người nào chịu nhìn vào mắt cô trừ Sky.

“Không có gì.” Anh gầm gừ.

Cô run rẩy cười. “Không giống không có gì cho lắm.”

“Tớ đã làm bánh nướng và pha cà phê đấy!” Maria nói, thu hút sự chú ý của Shala. Lần này Maria không ngoảnh đi nhưng nhún vai vẻ có lỗi, như thể thừa nhận rằng cô đã giữ bí mật một chuyện gì đó.

“Tôi thích ăn bánh nướng,” Lucas nói.

Shala nhìn anh, tự hỏi anh có biết họ đang nói về chuyện gì hay không. Khi anh không nhìn cô, cô cho là anh biết.

Cô chuyển sự chú ý của mình sang ông Redfoot. Ông nhìn cô, nhưng ông đã quay lại trạng thái tượng gỗ.

“Chà, sao không ai bảo cho tôi biết là tôi đáng ra không được nói gì chứ?” Jose rít lên.

“Ngậm cái miệng anh lại đã,” Sky gầm lên. Anh nhỏm người khỏi bàn và nhìn Shala. “Em sẵn sàng đi chưa?”

Rầm. Chỉ bằng câu đó, cảm giác có tội đã quét sạch tâm trạng vui vẻ của Shala, dù cô không hiểu sao đó lại là lỗi của cô. Dẫu sao đi nữa, cô cũng không thể ngăn mình nói lời xin lỗi. “Tôi xin lỗi.” Cô đặt khăn ăn lên đĩa của mình. “Có lẽ tôi nên giúp dọn bát đĩa trước.”

“Không,” Maria nói. “Tớ tự xử lý được.”

“Được rồi.” Shala từ bỏ. “Bữa tối tuyệt lắm.” Và khi cô đi ra khỏi phòng, cô nhận ra rằng mình không còn cảm thấy là một phần của một gia đình nữa. Nó đã xảy ra như thế nào vậy?

Redfoot ngồi ở bàn, nhìn chằm chằm cốc rượu vang của mình. Sự ngượng ngùng vẫn lan tỏa khắp không khí. Lucas đứng dậy để rời đi. “Bất kỳ lúc nào cháu cũng được chào đón ở nhà ta,” Redfoot nói với anh ta.

“Cám ơn bác,” Lucas trả lời, và Maria tiễn anh ra cửa.

Jose ngồi bên kia bàn, trông không thoải mái, đúng cảm giác anh nên cảm thấy. “Con thề với Chúa, chẳng ai bảo con không được nói gì cả.”

Redfoot thấy buồn cho con trai mình, nhưng ông cũng thấy thương Sky, người không nghi ngờ gì đang phải đối mặt với phần khó khăn nhất trong chuyến hành trình đi cùng Shala Winters của mình. Giấc mơ đêm qua cho Redfoot biết rằng con đường của Sky và Shala vẫn chưa được đi hết. Cũng câu chuyện tương tự với Matt và Maria. Vẫn còn phải nhìn xem con đường và trái tim họ sẽ dẫn họ đến đâu.

Còn với Veronica, các linh hồn vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông. Redfoot đoán là họ vẫn tức giận vì ông đã nói dối. Dù vậy Redfoot cũng sẽ không thay đổi bất kỳ điều gì. Ông sẽ không ép Veronica kết hôn, dù thế có nghĩa là chống lại họ.

“Tất cả những gì mọi người phải làm là nói cho con biết.” Jose tiếp tục.

Redfoot uống nốt ngụm rượu vang cuối cùng. “Ta cho rằng tất cả chúng ta đều hiểu không ai thích bị nói rằng số mệnh của họ đã được định sẵn.”

“Thật à?” Jose cúi người tới trước, đẩy cánh tay trên bàn, “Thế thì tại sao lúc nào cha cũng làm thế với con?”

Redfoot dựa người vào ghế. “Ta làm thế với con như thế nào?”

Jose giơ một tay ra. “Không quan trọng. Quên đi” Anh đứng dậy và bỏ đi, để lại Redfoot một mình ở bàn.

“Chuyện gì không quan trọng?” Redfoot hỏi căn phòng trống rỗng. Rồi ông nhìn vào trái tim mình để tìm ra câu trả lời.

Shala ngồi im trong xe Sky đúng năm phút trước khi những từ ngữ và nỗi tức giận sùng sục trào ra. “Anh sẽ không giải thích gì thật à? Làm sao anh có thể ngồi im đó mà chẳng giải thích gì hết? Làm sao..”

“Dừng lại!” Sky giơ tay lên. “Vì Chúa, em làm ơn đừng có bắt đầu lải nhải được không!”

Sự tức giận của anh, tông giọng của anh, cào xới trên người cô như thủy tinh vỡ. “Lải nhải? Em… lải nhải à?”

“Phải, em là đồ lải nhải! Khi em bối rối, khi em buồn bã, và thỉnh thoảng cả những lúc em vui nữa. Và nó làm đau tai anh.”

Cô cảm thấy mình mất tự chủ, nhưng cô không quan tâm. “Chà, có lẽ em lải nhải vì anh chỉ ngồi đờ ra đó mà chẳng bao giờ nói cái cóc khô gì kể cả khi có một chú vui ngồi chồm hỗm giữa phòng, vẫy đuôi, lộ ra cái lỗ đít nhỏ xinh màu hồng, và thải ra một bãi phân to. Có lẽ em lảm nhảm vì em đang cố tìm hiểu xem chúng ta trong đầu anh là như thế nào. Có lẽ…” Cô tựa mạnh lưng vào ghế, “Xe của em sửa xong chưa?”

Sky gầm sâu một tiếng và lao phắt xe sang bên kia đường, đột ngột dừng lại, làm lốp xe rít lên.

“Anh có muốn em ra khỏi xe không?” Shala đối mặt với anh, dòng adrenaline chạy rần rật trong huyết quản cô.

“Không!” Anh vươn lấy cô nhưng cô tránh xa. “Chuyện đó thật ngớ ngẩn,” anh nói.

“Cái gì ngớ ngẩn?” Họng cô nghẹn ngào. “Thói lảm nhảm của em, hay sự thật rằng anh và cả gia đình anh che giấu bí mật về em và rõ ràng là đang cười cợt sau lưng em!”

“Chẳng ai cười cợt hết!”

“Anh đã nói nó ngớ ngẩn.”

Anh cào một tay trên mặt. “Chuyện đó ngớ ngẩn, nhưng bọn anh không cười gì em.” Anh tựa lưng ra sau và nhìn chằm chằm lên nóc xe. “Được rồi, chuyện là thế này. Cha Redfoot tin rằng linh hồn của mọi người mang cho ông những giấc mơ. Ông tin rằng những giấc mơ ấy bảo cho ông biết rằng em và anh là tâm hồn đồng điệu.”

Shala chà tay trên cái váy jeans, nhớ lại buổi gặp mặt kỳ cục của cô với ông Redfoot khi cô lần đầu tiên gặp ông. “Ông đã mơ thấy rằng em là tâm hồn đồng điệu của anh sao?”

“Ừ. Anh đã bảo là nó ngớ ngẩn mà.”

“Ông đã mơ thấy giấc mơ này từ lúc nào?”

“Điều đó không quan trọng.”

“Ông đã mơ thấy giấc mơ này từ lúc nào?” Cô kiên quyết.

“Khoảng 3 tuần trước khi em đến thị trấn.”

Cô ngồi đó lĩnh hội mọi thứ vào đầu. Hay phải nói là cố gắng lĩnh hội. “Đó là lý do anh vô cùng thô lỗ với em khi chúng ta mới…”

“Anh không thô lỗ, anh…”

“Anh đã đi theo em và cướp máy ảnh của em.”

“Em đã chụp ảnh.”

“Em không hề chụp ảnh!”

“Được rồi. Anh đã nghĩ là em có chụp ảnh. Và anh đi theo em bởi vì…” Anh nắm chặt tay quanh vô lăng.

“Được rồi, có lẽ anh theo đuôi em thay vì chào hỏi em vì anh không muốn cha Redfoot bắt đầu tin vào những chuyện nhảm nhí của ông.”

“Vậy thì vì sao anh lại đổi ý? Bởi vì có người bám theo em à?”

“Phải và không. Chủ yếu là vì anh đã nhận ra nó ngớ ngẩn đến mức nào.”

“Cái gì ngớ ngẩn cơ?”

“Toàn bộ câu chuyện chết dẫm này! Anh không tin nó.”

“Tin gì? Giấc mơ, hay chuyện chúng ta là tâm hồn đồng điệu?”

“Cả hai. Các mối quan hệ đều có thời kỳ. Chúng kéo dài đến chừng mực nào đó. Anh không phải tuýp người tin vào chuyện tâm hồn đồng điệu. Anh không tin vào thứ vớ vẩn đó.”

Anh không tin ư? Cô cố lĩnh hội ý anh nói. “Anh không tin vào tình yêu.”

Anh ngồi đó nhìn cô chằm chằm. “Thôi nào, Shala. Chúng ta đã nói về chuyện này rồi.”

Tâm trí cô quay cuồng. “Thật sao?”

“Phải.”

“Lúc nào thế? Bởi vì em không nhớ…”

“Buổi chiều ở văn phòng của anh. Anh đã bảo em rằng anh chỉ muốn đến đâu hay đến đó, tận hưởng… anh đã bảo em rằng chuyện này rất khó khăn.”

Những cảm xúc dâng trào trong ngực Shala đang làm trái tim cô vỡ tung. “Phải, anh đã nói nó rất khó khăn, anh đã nói rằng chúng ta chỉ cần tận hưởng nó, nhưng bằng cách nào đó anh đã bỏ qua phần nho nhỏ nói rằng anh nghĩ chuyện này sẽ không kéo dài và anh cũng không trông chờ nó đi đến đâu hết. Hay nói rằng anh chưa bao giờ thực sự quan tâm…”

“Anh có quan tâm!”

“Cho đến khi nó hết thời kỳ,” cô lẩm bẩm. “Cho đến khi sự mới mẻ rời khỏi tình dục.” Cô nhắm mắt lại và cảm thấy bị lợi dụng. Mọi thứ mà họ từng chia sẻ giờ đây đều thật khác. Dơ bẩn. Cô hít thở với lỗ hổng khổng lồ trong lồng ngực. “Chà, nó đi hết thời kỳ của nó rồi.”

“Không, chưa đâu. Khỉ thật! Anh không có ý… anh không…”

Ngồi thẳng dậy, cô đối mặt với anh. Cô tranh luận xong rồi. Cô xong rồi, mãi mãi. Họ xong rồi. “Đưa em về xe của em đi. Chờ đã – cứ đưa em về lại nhà Lucas là được, rồi anh ấy có thể đưa em đi.” Cô cắn môi và tuyệt đối không chịu khóc. “Em cần thu dọn đồ đạc.”

“Muộn rồi. Em không thể lái xe về Hous…”

“Em không định làm thế. Em sẽ thuê một phòng khách sạn.”

Anh nhìn ra ngoài qua kính chắn gió. “Khách sạn vẫn đóng cửa vì Jessie.”

Tâm trí cô suy nghĩ thật nhanh. “Vậy em sẽ lái xe tới thị trấn gần nhất và…”

“Khỉ thật, hãy ở lại nhà của Lucas tối nay. Đến sáng anh sẽ lấy xe cho em và…” Anh nhìn cô. “Nếu em không muốn anh ngủ cùng em thì anh sẽ không làm thế.”

Lý trí nói rằng anh nói đúng về việc không nên lái xe tối nay, và dù cô đau đớn thế nào đi nữa, cô cũng cần giữ tỉnh táo. Lý trí là chìa khóa để sống sót, và cô sẽ sống sót qua nỗi đau xé ruột xé gan này. Hãy nhìn lại những gì cô đã từng sống sót qua. Sky Gomez chẳng là gì khi so với những mất mát trong quá khứ của cô. Bên cạnh đó, cô thậm chí còn không yêu anh, không thật lòng. Còn chưa.

Vậy hãy lý giải xem vì sao nó lại đau đớn thế.

Cô ngoảnh đi và cảm nhận được giọt nước mắt đầu tiên của mình – cô sợ là một trong rất nhiều giọt – lăn xuống má. “Tốt thôi, đến sáng em sẽ đi. Nhưng anh nói đúng, em không muốn anh ngủ cùng em.”

Jose nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn nút “mua ngay” sẽ trao cho anh chiếc vé quay lại New York.

Anh chưa từng định sẽ ở lại lâu thế này. Anh đã có ba tuần nghỉ dưỡng và sau ngày đầu tiên anh đã gọi báo phép nghỉ. Không bận tâm rằng mấy ngày vừa qua anh vẫn làm việc. Chết tiệt, anh thích công việc của mình. Anh thích cuộc sống ở New York của mình, vậy vì cái đếch gì mà anh vẫn lởn vởn tại đây? Anh đã chấp nhận rằng chuyện giữa anh và Maria đã kết thúc rồi. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng những gì cô nói về mối quan hệ của họ rất đúng. Cô là thứ duy nhất ở Precious mà anh cảm thấy gắn kết.

Ý nghĩ cô đã mang thai con anh – đã mất con anh – dính chặt lấy tim anh như kẹo cao su dính vào giày trong một ngày oi bức. Anh cố không nghĩ về nó, nhưng nó không chịu rời đi. Dù anh không thể gọi tên chính xác dòng cảm xúc đang chạy khắp người anh, nó giống cảm giác đau buồn, cùng nỗi đau anh đã cảm thấy khi mẹ anh mất.

Nghĩ về mẹ làm anh nhận ra anh còn ít thời gian với cha mình đến thế nào. Điều này lại đưa anh quay lại lý do anh chưa rời đi. Jose nhận ra mình không thể trở về sống ở Precious, nhưng anh cho rằng khoảng cách địa lý không phải thứ thực sự làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của họ.

Đóng màn hình mà không mua vé, anh đi vào phòng khách. Ông Redfoot không có ở đó. Cha anh đang ngồi ở bàn ăn, vẫn chỗ mà Jose đã bỏ ông lại hơn một tiếng trước, vậy nên Jose đi vào phòng ăn và ngồi xuống đối diện ông, không chắc phải nói gì nhưng biết rõ rằng họ phải nói chuyện.

Ông Redfoot hắng giọng. “Con vô cùng giống mẹ”

“Thật ạ?” Jose hỏi. “Con luôn nghĩ rằng bà xinh hơn.”

Cha anh lờ đi nỗ lực hài hước của anh. “Bà có những giấc mơ lớn. Nhiều giấc mơ hơn những gì người ta có thể thực hiện trong một đời.” Ông Redfoot dừng lại, và giọng ông hơi run rẩy. “Ta thật may mắn vô cùng khi bà quyết định rằng ta là một phần giấc mơ của bà. Thỉnh thoảng ta tự hỏi bà có hối hận về điều đó không. Bà sẽ vươn xa hơn nhiều nếu bà rời Precious.”

Tim Jose siết lại. “Mẹ yêu cha và thị trấn này.”

“Ta hy vọng thế,” ông Redfoot đáp. “Nhưng con thì không?”

Jose cân nhắc. “Con không ghét nơi này – không phải mọi lúc,” anh thú nhận. “Con yêu con người nơi này. Con yêu những kỷ niệm. Nhưng con chưa bao giờ cảm thấy mình hợp với nơi này.”

Ông Redfoot gật đầu. “Tối qua Maria nhắc ta nhớ đến câu chuyện mẹ con hay kể. Câu chuyện cha mẹ chúng ta phản đối việc chúng ta cưới nhau thế nào.”

“Con vẫn nhớ,” Jose nói. “Mẹ nói hai người đã ra bờ sông gặp nhau rồi bỏ trốn.”

“Mẹ con, lúc ấy bà là định mệnh của ta. Chúng ta đã làm đúng khi nổi loạn chống lại cha mẹ mình.” Ông Redfoot dừng lại. “Và con làm đúng khi biến giấc mơ của con thành sự thật. Ta xin lỗi vì đã làm con cảm thấy chúng không đáng kể. Số mệnh của con là của chính con, Jose. Ta chỉ có thể đề nghị con về nhà thường xuyên hơn và chia sẻ giấc mơ của con với ta như mẹ con đã làm.”

Các cảm xúc thít chặt lồng ngực Jose. “Vâng. Và cha cũng sẽ đến thăm con ở New York nữa nhé.”

“Ừ.” Cha anh đồng ý. “Ta sẽ đến thường xuyên.”

Cả hai người đàn ông cùng đứng dậy. “Con trai,” ông Redfoot nói. “Mẹ con sẽ vô cùng tự hào về con. Cũng như ta vậy.”

Không khí đóng băng trong phổi Jose. “Cảm ơn cha,” cuối cùng anh nói. Xoay người để bỏ đi, đến phút cuối anh đổi ý. “Con cảm thấy có lẽ mình nên ôm cha.”

“Chúng ta không phải tuýp ôm ấp,” ông Redfoot nói, cười lớn.

“Có lẽ con thuộc tuýp đó.” Quay lại, Jose ôm ông. “Con yêu cha.”

Ông Redfoot ôm lại anh. “Ta cũng yêu con, con trai. Ta cũng yêu con.”