Chương 21: Mất mát và kế hoạch kiếm tiền.

Bỗng chốc cơ thể tôi nhói lên một cơn đau nhẹ, dấu ấn nô lệ của Bell đang chớp sáng, đã có điều chẳng lành xảy ra rồi.

-"Tôi nghĩ có chuyện xảy ra với Bell rồi."

-"Tôi sẽ đi cùng cậu!"

Lập tức tôi và Tori nhanh chóng quay trở lại thị trấn. Ngay khi đến nơi... quán trọ của Bell đang rực cháy dưới ngọn lửa đang bùng lên dữ dội.

-"Xin các anh... dừng lại đi mà!"

-"Chuyện gì đang xảy ra vậy..."

-"Ố ồ, là cậu nhóc thích chơi sộp đấy à."

-"Chẳng phải ta đã trả hết tiền nợ rồi sau!"

-"Đúng là như thế... Nhưng mà lại trả quá hạn nên ông ấy mới kêu ta đốt quách luôn nơi này. Xin lỗi nhé, có lẽ như nhóc đã mất tiền oan uổng rồi."

-"Ông ấy...?"

-"Lỗi là tại con nhỏ này không chịu đóng thuế đúng hạn thôi nên nhóc mới sạch tiền đấy, ahahahahahaaa."

-"Đại ca, con nhóc này vẫn còn giá lắm, sao anh em ta không vui đùa với nó trước khi giao nộp cho chính quyền nhỉ."

-"Mày nói hay đấy, xin lỗi nhóc nhé, tới lúc đề người lớn vui đùa rồi!"

-"Dừng lại... lại đi mà... làm ơn...."

Bell đã khóc rất là nhiều, bây giờ em ấy đang chìm trong tuyệt vọng. Quán trọ cũng như là kỉ vật cuối cùng mà cha em ấy để lại đã bị ngọn lửa thiêu rụi, những gì mà em ấy đang nợ tôi...

-"Đ-Đại ca!"

-"Hm, chuyện gì."

-"Nhỏ này... nó có dấu ấn nô lệ."

-"Hả... thằng nào hay thế mà hớt tay trên của tao t-"

*Rầm* Tôi nắm lấy một bên vai của tên thủ lĩnh và quăng hắn bay thẳng vào tường. Những tên còn lại thì đang ngạc nhiên không biết chuyện gì vừa xảy ra.

-"LÀ TAO ĐÂY!"

-"Thằng chó chết!"

Tên thủ lĩnh đứng dậy khập khuễnh sau khi nhận một đòn từ tôi, hắn hơi bị lì đòn đấy, nhưng mà....

-"Tao phải giết mày!"

Hắn cầm kiếm bay thẳng vào người tôi. Tôi đưa tay lên nhanh như chớp bắt lấy đầu hắn. Có lẽ như hắn cũng biết đau đấy, cơ thể hắn ép hắn phải buôn kiếm xuống và cố gắng chống cự lại sức nắm tay của tôi.

-"Vì mày đã đụng đến nô lệ của tao và đống tiền của tao, tao sẽ đáp lễ!"

*Rầm* Tôi nắm lấy đầu hắn và đập thật mạnh xuống đất.

-"AAAAAAAAAAAAAAA!"

Hắn gục ngay sau đó. Tên này có vẻ trâu nên chắc chỉ bất tỉnh thôi.

-"Còn tụi mày... chắc rất muốn vui vẻ như tên này nhỉ..."

-"Q-Quái vật!"

-"AAAAAAaaaaaaa!"

Tôi còn chưa kịp ra tay thì Tori từ đằng sau như hóa điên lao thẳng vào xé xác bọn chúng. Tôi cũng đã tranh thủ tẩn cho một vài tên khác, nhưng chỉ với một đòn là xong chuyện... chả hưng phấn tí nào cả.

Cuối cùng thì tôi và Tori đã cho cả đám đo đất. Quay lại thì thấy Tori đã chạy lại ôm trầm lấy Bell.

-"Nín đi nào, Bell-chan... mọi chuyện đã xong rồi..."

-"Em xin lỗi... Ito-san... một lần nữa em lại trở nên vô dụng... đánh mất đi cơ hội thứ hai mà anh trao em... đánh mất đi kỉ vật của cha... Cha à... con xin lỗi..."

-"Em sai rồi Bell, không ai trên thế giới này sinh ra là vô dụng cả. Anh rất ghét khi ai đó tự nhận họ như thế, tuyệt đối không nói như thế nữa... Hứa chứ..."

-"Nhưng mà..."

-"Tạm thời thì ta phải rời khỏi đây đã... Nơi này... chẳng còn gì nữa rồi..."

Tôi cùng với Tori dìu Bell ra khỏi nơi đó, bây giờ nơi đó chỉ còn là kí ức thôi. Em ấy đã mất đi kỉ vật từ người thân duy nhất, bây giờ thì chỉ còn tôi là và Tori là hai người mà em ấy có thể nương tựa. Trước khi đi tôi không quên trói tên thủ lĩnh lại và lôi hắn theo.

-"Mày...mày sẽ phải tr-"

*Rầm* Ngay khi nghe thấy hắn vẫn còn lên tiếng được, tôi dùng chân đạp đầu hắn xuống đất thêm một cái nữa để chắc rằng hắn đã ngủ yên.

-"Tốt nhất là mày nên giữ im lặng cho tới khi tao giải quyết mọi chuyện với mày đã."

Máu S trong người tôi nổi lên, tôi dần nhận ra mình có hơi tàn bạo một chút giống như với nhân cách cũ. Nhưng đối với bọn khốn này thì tôi còn nhân từ chán.

----------Chuyển cảnh----------

-"Ito-san... nơi này là..."

-"Nhà mới của em đấy."

-"Kể từ bây giờ em sẽ làm việc ở đây... như một đầu bếp."

-"Đầu bếp..?"

-"Anh sẽ biến nơi này thành quán ăn và anh giao cho em nhiệm vụ này.."

-"Vâng... anh có chắc chứ..."

-"Những thứ đã mất sẽ chìm vào quá khứ, một thứ khác đáng quý hơn sẽ xuất hiện..."

-"Vậy từ bây giờ em sẽ làm ở đây ư..."

-"Hay em không muốn."

-"Không phải... chỉ là..."

-"Bây giờ cậu cứ đi ngủ lấy sức đi nhé, Bell-chan, việc còn lại cứ để tớ và Ito lo là được."

-"Em hãy đi ngủ đi, hôm nay vậy là đủ rồi."

-"Vâng..."

Tori dẫn Bell về phòng ngủ, thật ra đó là phòng của tôi, tôi sẽ biến cái nhà kho còn lại thành phòng của Bell và xây cái nhà kho khác cũng chẳng sao hết. Ngay khi đảm bảo Bell đã ngủ, Tori quay trở lại.

-"Bell thế nào rồi."

-"Đã ngủ say rồi... Thế, ta tính sao với tên này đây."

Hiện tại thì tên thủ lĩnh vẫn còn đang bất tỉnh cao độ.

-"Hắn vẫn còn có giá trị cho những thông tin, tôi muốn tìm rõ kẻ chủ mưu."

-"Vậy thì... chăm sóc Bell-chan cho tốt đấy."

-"Um, biết rồi, tạm thời cứ nhốt tên này lại, nhờ cô nhé Tori."

Tori lôi xác tên thủ lĩnh đi và trói hắn vào một căn nhà gỗ nhỏ gần cổng thị trấn. Quay trở lại vấn đề này, tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy đến nhanh như thế. Bell sẽ làm việc cho tôi như một đầu bếp ở đâu và nơi này tôi sẽ biến nó thành quán ăn. Cũng khá trùng hợp khi Bell có tài nấu ăn rất ngon và tôi đang có một ngôi nhà mới. Có lẽ tôi sẽ đi ngủ và sẽ dành hết ngày mai để chuẩn bị cho quán ăn nơi này.

----------Chuyển cảnh----------

-"Anh muốn đặt tên quán ăn này là Sun sao.."

-"Um, anh đã quyết định rồi..."

-"Ito-san... sao anh lại đối xử tốt với em như thế... em chỉ khiến anh thêm gánh nặng thôi mà..."

-"Vậy muốn nghe nguyên nhân chứ."

-"Vâng..."

-"Đơn giản thôi, vì anh là chủ nhân của em, em là nô lệ của anh... Anh có nhiệm vụ đảm bảo cuộc sống cho em, bù lại em phải theo anh suốt đời..."

-"Vâng... em... em vui lắm..."

-"Vậy nhé, bây giờ ta phải chuẩn bị cho quán ăn này."

Tôi lấy một cuốn sách nấu ăn ra và đưa cho em ấy.

-"Cái này..."

-"Bây giờ em đã là đầu bếp chính của quán, hãy tận dụng thời gian để mà học cách để nấu nhiều món hơn."

-"Komio!"

{Vâng... Ito-sama gọi em có chuyện gì vậy?}

-"Em có thể dùng thần giao cách cảm đúng không, hãy đảm bảo liên lạc với ta khi có chuyện."

Để thần thú ở lại bảo vệ nơi này cùng với Bell sẽ khiến tôi an tâm hơn rất nhiều. Bây giờ thứ đầu tiên mà tôi cần làm là tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn. Nói là đã ngủ nhưng thực chất tôi đã thức nguyên đêm để lên danh sách những món cần chuẩn bị.

Đối với tất cả những món nguyên liệu có thể chế biến trong danh sách, có rất nhiều loại thịt có giá khá mắc nên tôi quyết định sẽ đi săn cho đỡ tốn tiền. Tôi đã tạt qua khá nhiều khu rừng để mà kiếm thịt, cứ mặc sức thấy con nào ăn được là tôi chém tới tấp, xong bỏ bao và đi tiếp. Một vài con quái mới khiến tôi phải lặng lội khá xa để tìm chúng. Thời gian cứ thế trôi, chẳng bao lâu tôi đã kiếm được một lượng thịt vô cùng lớn. Không chỉ có thịt không, tôi còn muốn có hải sản nữa. Tôi đã đi một quãng khá xa để mà ra biển.

[Water Ball]

Khi thấy một vùng nước đầy cá, tôi đã dùng kĩ năng để nhấc lên một quả bóng nước từ dưới đó, bên trong có rất nhiều loại cá tôi chưa từng biết tới nhưng có lẽ Bell sẽ biết cách chế biến chúng. Tôi cũng đã chạm trán với một loài cua càng khổng lồ được gọi là [King Crab], giáp vỏ của nó rất cứng nhưng gặp tôi thì lại là một chuyện khác. Bên trong nó có rất nhiều thịt, hơn hẳn loài cua thường.

Rau quả thì tôi tranh thủ tìm một vài loại ăn được, ngạc nhiên là trên lưng rùa của Komio có mọc lên rất nhiều các loại rau dược rất tốt cho sức khỏe. Trái cây rất rẻ trong chợ nên tôi cũng tranh thủ tạt ngang đó để mua gia vị như muối, ớt, tiêu, bơ,.... Nguồn cung cấp thức ăn của quán ăn hiện giờ là vô hạn.

Cuối cùng tôi quay lại quán ăn để chuẩn bị thêm một vài thứ trong danh sách của tôi. Quán ăn thì khá trống vì nó mới được xây, chẳng có bất kì độ nội thất gì, chỉ có duy nhất một cái nệm tạm ở trong phòng của tôi.

-"Chào mừng anh về... Ito-san!"

Bell vẫn đang chăm chỉ học các công thức trong sách khi tôi đi vắng.

-"Mọi thứ đã gần xong rồi, bây giờ thì chúng ta sẽ chuyển qua giai đoạn hai."

-"Giai đoạn hai...?"

[Shaping]

Tôi dùng tạo hình lên những thanh gỗ còn dư trong túi để tạo ra rất nhiều tô, chén gỗ và các dụng cụ nấu ăn. Tori đã thiết kế một góc nấu ăn lớn dành cho Bell, nhỏ còn dựng giúp tôi cái quầy trước bếp nữa. Tôi dùng gỗ tạo ra những bộ bàn ghế và sắp chúng ngay ngắn, tôi phải nhờ Bell giúp đỡ vì con mắt thẩm mĩ của tôi hơi kém nên chả biết đặc đâu cho phù hợp. Tôi đã tạo ra một vài hộp gỗ cực lớn để bảo quản thức ăn, phía trên có nắp mở tiện lợi và bên trong mỗi hộp đều có chứa một viên pha lê mà Lora tặng tôi như là quà cho ngôi nhà mới, tôi đã sử dụng cường hóa và một vài kĩ năng khác để giúp viên pha lê này có khả năng làm lạnh mọi thứ xung quanh sử dụng linh lực của tôi. Tất cả đồ ăn sẽ được bảo quản đông lạnh để đảm bảo lâu dài và giữ độ tươi của chúng, tôi chỉ cần lâu lâu "sạc pin" cho chúng là đủ. Bây giờ thì tất cả đã xong.

-"Nghe này Bell, em nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo nào?"

-"Em nghĩ là... ta cần phải cân nhắc giá cả nữa ạ.."

-"Vậy thì..."

Tôi cùng với Bell kê khai ra những bảng giá phù hợp cho từng loại đồ ăn thức uống khác nhau. Đối với các loại dùng nguyên liệu phổ biến dễ tìm thì tôi đưa chúng lên tầm 15-20 đồng nâu, các loại ít phổ biến thì từ 30-50 đồng nâu, các loại thịt đắt tiền khó kiếm thì tầm vài đồng bạc, đồ uống thì chỉ có trà, nước lạnh, nước ép,... tôi không thích nhập rượu bia về cho lắm đơn giản là vì tôi không thích.

-"Ito-san... anh có chắc giá cả thế này chứ... em thấy chúng có hơi mắc..."

-"Anh chắc, thời đại bây giờ thì trung bình một ngày mạo hiểm gia hay những người khác kiếm được trung bĩnh cũng hơn 50 đồng nâu mỗi ngày. Vì không nâng giá phòng lên nên em rất khó kiếm tiền như lúc trước đấy."

-"Em... không giỏi khoản đó cho lắm.. em chỉ giữ nguyên những gì mà cha để lại cho em thôi..."

-"Bây giờ thì mọi việc cứ để anh lo, em chỉ việc làm theo lời anh là được."

-"Vâng, em sẽ cố gắng hết sức!"

-"Tạm thời anh phải đi tới chỗ này một lát, em hãy trông coi nơi này giùm anh, có gì thì Komio sẽ hỗ trợ cho em."

-"Komio..?"

-"À, anh quên là chưa giới thiệu linh thú của anh cho em nhỉ."

-"Komio!!!"

*Gừm gừm* bên dưới mặt đất bắt đầu rung lắc nhẹ và Komio dưới hình dạng rùa trồi lên.

-"Đây là..."

-"Linh thú của anh, Komio, và là linh vật của quán ăn chúng ta."

*Bùm* Komio biến trở về hình dạng của một bé loli.

-"Chủ nhân cho gọi em?"

-"Hể, nếu em ở đây thì tại sao... vẫn còn con rùa kia thế..."

-"Đấy là nhân bản của em, nó chỉ có khả năng di chuyển và ẩn thân thôi, sẽ rất khó chịu nếu em ở yên một chỗ hoài."

-"Đây là Bell, em biết chị ấy rồi nhỉ."

-"Rất vui được gặp chị, em là Komio, linh thú của Ito-sama!"

-"Rất vui vì được gặp em..."

-"Ito-san... chú rùa này... không phải là thánh thú trong truyền thuyết sao!"

Bell ngạc nhiên đến đứng hình và không nói nên lời, đây là lần đầu tiên mà em ấy được gặp một thánh thú à.

-"Komio, em hãy ở đây bảo vệ Bell, cứ liên lạc với anh khi cần thiết."

-"Vâng!"

-"Ito-san... anh định đi bây giờ à..."

-"Um, anh có chút chuyện cần giải quyết, ngày mai ta sẽ bắt đầu mở quán nên tốt hơn hết thì em nên nghỉ ngơi đi nhé, anh sẽ đi nhanh thôi."

-"Vâng... anh đi cẩn thận..."

-"Chủ nhân đi vui vẻ..."

Để lại Bell cho Komio, tôi liền đi đến một điểm hẹn bí mật mà tôi và Tori đã bàn lúc trước. Trò hay sắp bắt đầu rồi đây!

OkW3