Sau khi đã kết thúc bữa ăn, thỏa mãn cơn đói đến từ dạ dày, cả ba cùng thuê một căn phòng ngay tại Bar Adventurer's.

Mặc dù có hơi chật chội khi bị nhét vào cùng một căn phòng. Nhưng không sao cả, dù thế nào thì họ cũng chỉ cần một nơi để ngã lưng, dù đó là giường hay chỉ là trên sàn nhà.

Họ quyết định giành ra thời gian nửa ngày để nghỉ ngơi, thư giãn rồi mới đi đến Guild Adventurer's và tìm cho mình một nhiệm vụ mới mẻ nào đó.

Thời gian trôi qua, lúc này, đã là thời điểm giao nhau giữa buổi sáng và buổi trưa, khi mặt trời đã ló dạng khoảng chừng ba giờ đồng hồ.

Âm thanh bước chân, tiếng nói cười nhộn nhịp, một bầu không khí sinh động bao phủ lên khắp Đế Đô trông tràn đầy sức sống.

Trên một ngã tư đường trong Đế Đô.

Một nhóm người trong đó gồm một hiệp sĩ giáp nhẹ đang mang theo mười binh sĩ đi về phương hướng ngã ba cách đó chưa đến 100m.

Vị hiệp sĩ này cao 1m7, tuổi gần kề 30, sở hữu một mái tóc vàng gọn gàng cùng đôi mắt xanh dương, gương mặt anh ta không qúa nổi bật hay có thể nói là phổ biến ở khắp Đế Đô.

Tuy nhiên, từ trên người vị hiệp sĩ này lại tỏa ra một sự tự tin khó tả dường như có thể thu hút người khác. Nhưng không dễ dàng gì để mà có thể tiếp cận được anh ta. Bởi đôi mắt sắc bén như của loài đại bàng có thể dọa cho những người yếu tim phải thoáng giật mình và cách xa anh ta.

Vị hiệp sĩ này tên là Jason, là một hiệp sĩ thi hành luật pháp.

Với thanh gươm được vắt bên hông và lưỡi gươm được cho vào vỏ. Mỗi bước đi, âm thanh của kim loại từ bộ giáp và thanh gươm ma sát nhau tạo ra những tiếng leng keng, nhưng không đến mức gây khó chịu.

Khác với những thanh gươm thường thấy của những Mạo hiểm giả với đủ loại kích cỡ, hình dáng hay cân nặng. Thanh gươm của các hiệp sĩ được tạo ra cùng một kích thước và phải đảm bảo phù hợp phong cách với bộ giáp trên người.

Phải biết rằng Đế Đô có đến hai loại hiệp sĩ đó là hiệp sĩ giáp nhẹ và hiệp sĩ trọng giáp, và cả hai đều có sứ mệnh khác nhau.

Mặc dù hiệp sĩ trọng giáp cao hơn hiệp sĩ giáp nhẹ một cấp bậc vì họ bảo vệ cho các thành viên hoàng gia, giống như bảy vị hiệp sĩ cận thân bảo vệ công chúa Charlottle trong Dungeon, họ chính là hiệp sĩ trọng giáp.

Và những hiệp sĩ giáp nhẹ, trách nhiệm của họ đơn giản là bảo vệ người dân, thi hành luật pháp và mang lại sự công bằng.

Nếu một vị hiệp sĩ giáp nhẹ cho là đúng trong một trường hợp nào đấy, họ sẽ cứng rắn giữ vững lập trường tới cùng. Trừ khi nhận được mệnh lệnh của quốc vương. Nếu không, họ sẽ chẳng kiêng nể bất cứ ai mỗi khi thi hành nhiệm vụ, dù cho có phải đối mặt với một qúy tộc.

Nhưng đa số trường hợp, những hiệp sĩ giáp nhẹ không bao giờ sai hoặc mắc sai lầm, họ chính là đại diện sống cho câu thành ngữ "Cây ngay không sợ chết đứng".

Chính vì vậy, người dân Đế Đô còn đặt cho họ cái tên là The Sword Of Justice, nghĩa là Thanh gươm của công lý.

Và Jason, từ bộ giáp nhẹ trên người anh ta sẽ dễ dàng nhận ra ngay anh ta là một thành viên của The Sword Of Justice.

Sau khi đi đến ngã ba và rẽ trái, đi thêm khoảng vài chục mét nữa thì lúc này Jason mới dừng lại, nhìn xuống mặt đất nứt toạt và hơi nhô lên, anh ta đưa chân đẩy ra lớp tuyết trắng đang phủ lên mặt đường rồi quan sát tình hình.

Dường như anh ta đang đánh giá hiện trường.

Chính xác là thế, bởi cách đây hơn nửa giờ trước, anh ta nhận được một báo cáo của người dân thông báo rằng nơi này có thể đã trãi qua một cuộc ẩu đả nghiêm trọng.

Nhưng nghiêm trọng đến mức độ nào thì cần chờ phải điều tra làm rõ.

Nhưng từ vết tích và vết máu vẫn còn động lại trên mặt đất, Jason kết luận đây không phải là một việc nhỏ.

Nếu không phải mặt đất nhô lên và nếu không phải do tuyết rơi dầy đặc, có thể phải mất rất lâu mới có người phát hiện sự việc này.

Jason khom lưng ngồi xuống, dùng tay dò xét vết máu, một lát sau thì đứng dậy ra lệnh cho mười binh sĩ vẫn đang đi theo:

“Các cậu hãy vào những ngôi nhà bên cạnh hỏi thăm xem có ai nghe thấy tiếng động lạ hay nhìn thấy chuyện gì diễn ra tại đây vào đêm qua không.”

Theo nhận định của Jason, vết máu này chỉ vừa mới xuất hiện từ đêm hôm trước.

“Rõ!”

Những binh sĩ đồng thanh đáp rồi tản ra khắp xung quanh, nhưng không rời đi qúa xa.

“Cốc cốc!”

Một người lính đi đến ngôi nhà nằm ngay sát bên cạnh, đưa tay gõ lên cánh cửa để báo hiệu về sự có mặt của bản thân.

Khi người lính vẫn không thấy sự đáp lại từ bên trong, anh ta chuẩn bị đưa tay gõ cửa một lần nữa.

“Cạch!”

Nhưng không chờ người lính thực hiện động tác đó, cánh cửa bỗng mở ra.

“Xin...”

Người lính trước tiên muốn mở miệng chào hỏi, nhưng trông thấy kẻ vừa mở ra cánh cửa thì hơi sững sờ, ngạc nghiên.

Không vì điều gì cả, chỉ là kẻ này cũng mặc cùng một bộ quần áo giống như anh ta, cũng đều là binh sĩ. Nhưng kẻ đấy hiện đang bước đi khập khiễng, có vẻ như đang bị thương.

“Anh muốn xin gì? Nói trước là tôi chẳng có gì cho anh cả đâu.”

Shadow dựa một bên cơ thể lên gờ cửa, một tay đặt nhẹ lên hông. Nó hiện tại không muốn phải đứng hay di chuyển nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh nói.

Khi nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên ngoài, nó không mất qúa lâu để dễ dàng nhận ra tại sao những người lính này lại có mặt ở đây.

“À... Không phải. Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu hỏi, sẽ rất nhanh thôi!”

“Ok!”

Shadow gật đầu đáp ứng.

“Hả? Cậu nói gì?”

“Ý tôi là ok... Không đúng, ý tôi là... Mà thôi, anh cứ việc hỏi đi!”

“Cậu có mặt ở đây từ đêm hôm qua?”

Người lính bắt đầu nghiêm túc hỏi.

“Anh muốn hỏi về chuyện đã xảy ra ở đấy đúng không?”

Shadow nghiêng đầu, chỉ ra bên ngoài nơi vị trí Jason và đồng thời hỏi.

“Phải vậy, chẳng lẽ cậu biết việc gì đã xảy ra à?”

“Rất tiếc là không, khi tôi trở về thì vết tích đó đã xuất hiện ở đấy rồi.”

“Vậy vết thương trên người cậu là từ đâu mà ra?”

Người lính nghi ngờ hỏi.

“Anh đùa tôi à? Đi mà hỏi Amar ấy!”

Shadow nghe thế hơi tức giận, không vui nói.

“A...Amar?! Ý cậu là phó tướng Amar?!”

“Còn ai vào đây nữa, chính tên ngốc đó khiến tình trạng của tôi như hiện nay đấy.”

“Đợi đã, vậy chẳng phải cậu chính là kẻ đã tỷ thí với Amar trên sàn đấu The Same Level??!!”

Người lính bất ngờ thốt lên.

Anh ta đương nhiên kinh ngạc, chuyện này vốn dĩ đã được đồn đại ầm ĩ cả lên, và rất may mắn khi được nhìn thấy nhân vật chính tại đây.

“Ừ!”

“Cậu đúng là không sợ chết nhỉ? Dĩ nhiên lại dám can đảm khiêu chiến với phó tướng Amar?”

Người lính kề sát lại và nhìn Shadow từ trên xuống dưới, khuôn mặt không thể tin, nhỏ giọng thì thầm.

Có vẻ cũng đều là binh sĩ, anh ta cũng thoải mái mà không kiêng dè gì.

Shadow rất muốn nói rằng chính Amar mới là kẻ khiêu chiến, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt ngược trở về.

Giải thích có ý nghĩa gì sao? Dẫu sao cũng chẳng quan trọng.

“Nếu không còn gì nữa vậy tôi trở lại vào trong nghỉ ngơi đây, anh đang làm phiền người bị thương đấy!”

Shadow thiếu kiên nhẫn lên tiếng.

“Được rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy!”

Người lính khuôn mặt thoáng nghiêm túc, đứng thẳng người rồi gật đầu nói.

Shadow cũng đồng dạng gật đầu đáp trả, đưa tay đóng lại cánh cửa, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Nhưng khi bản thân vừa đặt lưng xuống giường chưa được ba phút, âm thanh gõ cửa lại vang lên một lần nữa.

Shadow tức giận đứng bật dậy, cơn đau từ vị trí xương sườn bất ngờ ập đến khiến khuôn mặt tái xanh, suýt nữa thì loạng choạng ngã xuống.

Shadow nghiến răng cắn chặt môi nén đau, khập khiểng bước ra khỏi phòng, đi đến cánh cửa và một lần nữa mở ra.

“...”

Nhưng chưa kịp mở miệng, một cặp mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm vào nó sau khi cánh cửa được mở.

Tiếp đến, ngay lập tức là một chuỗi các câu hỏi.

“Cậu tên gì?”

“Gen.”

“Tên hoàn chỉnh!”

“Alexander Gen!”

“Đơn vị nào?”

“Đ...Đồn trú số 7...”

“Nơi này là nhà cậu?”

“Không hẳn, mà anh là gã nào vậy?”

Shadow cảm thấy bản thân không phải đang đối mặt với hiệp sĩ mà là FBI.

“Gọi tôi là Jason.”

Vị hiệp sĩ này đơn giản giới thiệu.

“Tên hoàn chỉnh?”

Shadow tỏ ra nghiêm túc và hỏi ngược lại.

“...Wright Jason.”

“Đơn vị nào?”

“Không giống cậu, tôi không phải binh sĩ!... Có phải cậu cũng muốn hỏi nhà tôi ở đâu hay không?”

Jason liếc mắt nhìn Shadow rất nhanh thì nói, khuôn mặt không có vẻ gì tức giận.

“Tha lỗi cho sự vô phép của tôi, chẳng có trước sau gì cả. Đúng thật là đáng khinh bỉ mà!”

Shadow nhẹ gãi đầu, áy náy mở miệng.

Nhưng những lời này vào tai Jason khiến anh ta có cảm giác như mình vừa bị chửi xéo.

Dù da mặt anh ta có dày hơn đi chăng nữa thì khuôn mặt cũng thoáng đỏ lên.

“Vậy ngài Jason, ngài tìm tôi có việc gì hay không?”

Shadow cười hỏi.

“Tôi đã nghe thuộc hạ báo cáo lại, cậu sống ở đây à?”

Jason cũng không tỏ ra bối rối hay mất bình tĩnh, sau khi nghe thế thì vẫn giữ vững bộ dáng nghiêm túc hỏi.

Shadow im lặng gật đầu.

“Cậu quen với chủ nhân ngôi nhà này? Có thể cho tôi gặp người đó được không?”

Jason đi thẳng vào vấn đề.

“Tất nhiên là... Không rồi. Chủ nhân của ngôi nhà này vẫn còn chưa thức giấc.”

Shadow vừa chỉ lên tầng trên vừa nói.

“Đây là thời điểm nào rồi, có biết rằng mặt trời đã lên cao rồi hay không?”

Jason nhíu mày lẩm bẩm.

Đúng là biểu hiện của mấy tên nhà giàu!

Anh ta thở dài, bất giác nghĩ đến và lắc đầu.

“Chủ nhân của ngôi nhà này tên là Robert?”

Jason dò hỏi.

Trong suy nghĩ của anh ta thì Robert vốn dĩ là kẻ nổi tiếng có biệt danh xấu, nhưng chỉ là không ai dám mở miệng tố cáo, hiện tại khó tránh sự việc bên ngoài sẽ không liên quan đến gã ta.

Còn chưa kể việc này diễn ra ngay trước cửa nhà, không thể không nghi ngờ sao?

Hơn 80% là có sự nhún tay của Robert trong việc này, việc còn lại là Jason chỉ cần thu thập chứng cứ mà thôi.

“Robert? Đó là gã quái nào thế? À...”

Shadow nghi hoặc sau đó chợt bừng tỉnh, hỏi:

“Có phải là một gã mập mạp có bộ mặt ngu ngu không?”

“Đúng, chuẩn xác là gã ta... À không... Đừng hiểu lầm, tôi không phải công nhận hắn ngu như ý cậu.”

Jason vội vàng sửa lại ý tứ trong lời nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Shadow, bởi anh ta vừa nghe ra một thông tin quan trọng.

“Ha ha... Tôi biết anh đang nghĩ gì, ngôi nhà này không còn thuộc về Robert nữa.”

“...”

Jason nhíu mày, lập tức hỏi:

“Vậy chủ nhân hiện tại của ngôi nhà là ai?”

“Toriwake!”

Shadow cười đáp.

Jason cảm thấy đấy là một cái tên xa lạ, anh ta suy nghĩ một lát rồi bèn hỏi:

“Cậu có gì chứng minh ngôi nhà này thuộc về kẻ tên là... Là Toriwake hay không? Ví dụ như giấy xác nhận chẳng hạn?”

“Chuyện đó có quan trọng vào lúc này không? Tôi nghĩ rằng trước tiên anh nên truy tìm tên khốn nào đã gây ra sự việc không thể chấp nhận ngoài kia!”

Shadow chột dạ nên vội mở miệng, đẩy sự chú ý của Jason sang một hướng khác. Giấy tờ nhà đất? Làm quái gì có giấy tờ cơ chứ, nếu có thì vẫn là tên của Robert được ghi phía trên.

“Cậu nói đúng... Được rồi, xin lỗi đã mang lại phiền toái cho cậu.”

Jason nhẹ gật đầu, khi anh ta quay lưng bước đi thì bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề nào đó, anh ta quay lại nhìn Shadow và hỏi:

“À phải rồi, cậu có quan hệ như thế nào với chủ nhân của ngôi nhà?”

“Người quen!”

Shadow cười thân thiện giải thích rồi đóng nhẹ cửa lại. Nhưng trong nội tâm thì không hy vọng Jason trở lại làm phiền thêm một lần nào nữa.

Cứ thế, thời gian trôi qua khoảng hơn 20 phút sau.

Bên trong căn phòng trên tầng hai của ngôi nhà mái vòm.

Gen bắt đầu mở mắt ra, ngáp dài một tiếng rồi từ từ đứng dậy, sau đó ra lệnh cho Dolly:

“Dolly, lấy ra tất cả vật phẩm mà ngươi đang cất giữ.”

Khi mệnh lệnh vừa kết thúc, ngay lập tức, một số lượng lớn trang bị được chất đầy quanh chân Dolly.

Tất cả đều là vật phẩm đến từ ngôi mộ Devastated, Rừng Chết và lũ người đá trong Hầm Ngục Đen.

Vô số ngoại trang cho đến tiền vàng, từ mũ, quần áo, giầy vải cho đến giáp sắt đủ loại. Từ đoản kiếm, rìu, khiên, cung tên, quyền trượng ma thuật hay ngọn giáo hoặc gươm với đủ mọi kích cỡ.

Với số lượng vật phẩm như thế này, hắn có thể mở một cửa hàng nhỏ ven đường cũng không phải là không đủ khả năng.

Gen thu hồi tất cả chúng vào lại bên trong nhẫn không gian của chính mình, sau đó tiện thể lấy ra một chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt mặc lên người.

Kết hợp với chiếc quần thô sẵn có, hắn lúc này trông như một người dân hết sức bình thường nếu nhìn từ bên ngoài, hoặc có thể xem như là một nông dân.

“Suýt nữa thì quên...”

Gen lẩm bẩm rồi tự cười nhạt, sau đó lật tay lên, một hộp kỹ năng bằng đồng đã xuất hiện trên tay hắn.

Thông báo: Tìm thấy kỹ năng!】

Thông báo: Kích hoạt kỹ năng?】

[Yes/No]

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau